Tô Minh Ngọc cười nhạt: "Thực ra tối tôi đã ăn rồi, anh thích gì thì cứ gọi".
Trương Dịch xòe tay: "Vậy thì làm cho tôi chút lòng vịt và mề vịt, phải cay nhé! Cùng với vài loại bánh ngọt tinh tế. Rồi mở một chai rượu vang ủ lâu năm".
Mắt Tô Minh Ngọc mở to, đồ ăn đêm mà ăn thế này sao?
Nono và Y Y nhìn nhau, cười ngọt ngào: "Vâng, thưa chủ nhân!"
Hai người nhận lệnh đi chuẩn bị.
Trương Dịch thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Minh Ngọc, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi hiểu ra.
"Sao, cô tưởng tôi sẽ ăn đồ Tây à?"
Tô Minh Ngọc vuốt mái tóc dài của mình, sờ vào cần cổ trắng như tuyết nói: "Tôi chỉ không ngờ, buổi tối anh lại thích ăn những thứ này!"
Đồ ăn vặt mà uống rượu vang? Thật là cách ăn của người tài! Nếu những người giàu có trong xã hội thượng lưu nhìn thấy, chắc chắn sẽ đứng ra chỉ trích hắn là kẻ lắm tiền nhưng không biết cách hưởng thụ!
Trương Dịch cười, cùng cô bước lên bậc thang rộng trải thảm đỏ ở chính giữa đại sảnh.
"Nếu cô đã điều tra thì hẳn biết tôi vốn không phải là thiếu gia nhà giàu. Vì vậy, tôi cũng không thích giả vờ thanh nhã, hưởng thụ cách ăn uống cao cấp gì cả".
"Ngay cả bây giờ khi tôi có tiền rồi, tôi vẫn thích sống theo ý mình!"
Tô Minh Ngọc nhún vai: "Tôi còn tưởng ít nhất anh cũng sẽ giả vờ một chút! Anh biết đấy, rất nhiều người sau khi đột nhiên có được khối tài sản khổng lồ, họ đều nóng lòng muốn tách mình ra khỏi con người trước đây".
"Đó là biểu hiện của sự tự ti!" Trương Dịch chỉ ra một cách sắc bén, "Nhưng tôi cần gì phải tự ti? Bản thân những người sở hữu khối tài sản khổng lồ có thể định nghĩa sự cao quý và thanh lịch. Nếu tất cả những người giàu có trên thế giới đều coi việc ăn lòng vịt và đồ ăn vặt là thời thượng, tin tôi đi, giá của chúng chắc chắn sẽ tăng cao đến mức cô không thể tưởng tượng nổi!"
"Vì vậy, tôi không quan tâm người khác nói tôi là kẻ lắm tiền. Bởi vì tôi hiểu rằng, dù là quý tộc cha truyền con nối hay kẻ lắm tiền mới nổi, chỉ cần có tiền là có thể kiểm soát được lời nói, thậm chí là cả tư tưởng của thế tục!" Hắn chỉ vào đầu mình.
Trương Dịch đi trước Tô Minh Ngọc, hắn không hề ngại ngần khi nhắc đến quá khứ nghèo khó của mình, ngược lại còn hào hứng kể lại.
Tô Minh Ngọc nhìn khuôn mặt nghiêng của Trương Dịch, đột nhiên cô lại có cảm tình hơn với người đàn ông này.
Cô cũng là tiểu thư xuất thân danh giá, đã quá quen với sự giả tạo và tham lam của những người trong xã hội thượng lưu, cũng như sự điên cuồng của những kẻ nghèo bỗng giàu.
Nhưng ở Trương Dịch, dường như không có những khuyết điểm của cả hai loại người này. Hắn thẳng thắn, nhưng không hề ngây thơ, ngay cả khi trải qua sự thay đổi giàu có trong nháy mắt, hắn vẫn có thể nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh trong tâm hồn.
Điều này giống như hắn có vàng trong người, tỏa sáng rực rỡ, thu hút Tô Minh Ngọc.
Trương Dịch dẫn Tô Minh Ngọc lên phòng khách tầng hai.
Biệt thự trang viên Hemingway có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều mang một phong cách hoàn toàn khác nhau.
Nơi ở của Trương Dịch là phong cách Trung Quốc hiện đại, lấy tông màu ấm làm chủ đạo, phòng vừa rộng vừa sáng sủa.
Phòng khách trên tầng hai thì được bài trí theo phong cách Victoria. Bên cạnh bàn trà gỗ lim là chiếc sô pha màu trắng phục cổ, bệ cửa sổ dạng lưới cùng rèm cửa sổ màu đỏ có tua rua, kết hợp cùng lò sưởi và đế đèn màu bạc, nhìn hệt như cung điện Buckingham.
Trương Dịch và Tô Minh Ngọc ngồi xuống sô pha, ngay sau đó Nặc Nặc và Y Y đã đem rượu đỏ và điểm tâm mà Trương Dịch đã dặn lên.
Bày trên bàn là món lòng và chân vịt chuẩn bị cho Trương Dịch, ngoài ra còn chuẩn bị cho Tô Minh Ngọc một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Trương Dịch dùng đũa gắp một miếng lòng vịt lên, có chút kinh ngạc hỏi: "Món này là đầu bếp tự làm à? Nhanh thế!”
Nặc Nặc không nhịn được mà che miệng cười, sau đó mới nghiêm chỉnh nói: "Em cũng vừa mới hỏi xong, thật ra mấy món này là các đầu bếp tự chuẩn bị để làm đồ nhắm rượu. Không ngờ chủ nhân lại thích ăn nên bảo bọn họ đưa vào."
Tô Minh Ngọc cũng không nhịn được nở nụ cười. Quả thực là, ai mà nghĩ ra nửa đêm nửa hôm Trương Dịch lại dùng mấy món này để chiêu đãi khách cơ chứ?
Trương Dịch gật đầu, "Được rồi, hai người đi xuống trước đi."
Nặc Nặc và Y Y liếc sang nhau, trong ánh mắt còn mang theo ý cười mờ ám.
"Vậy chúng em xuống trước, có việc gì cần ngài cứ việc gọi chúng em!"
Hai cô bé vui vẻ rời khỏi phòng khách, còn tiện tay đóng chặt cửa lại.
Sắc mặt Tô Minh Ngọc hơi ửng hồng, tình huống lúc này lại biến thành, trai đơn gái chiếc ngồi một phòng giữa đêm hôm khuya khoắt.
Nhưng cô chỉ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Tuy rằng cô rất có hảo cảm với Trương Dịch, nhưng mang tiếng là một tiểu thư đoan chính, lúc này cô nhất định phải giữ thanh lịch. Phụ nữ có tự trọng mới có thể nhận được sự tôn trọng của đàn ông.