Chương 10: Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Phiên bản 13859 chữ

Lần này về nhà, ba mẹ nói không cần mang thứ gì về hết, người về là tốt rồi, nhưng tôi vẫn tính chuẩn bị chút quà đơn giản, sau khi từ chức, thừa thời gian lên đường mua sắm.

Vì đang là giờ làm việc, không chỉ Tần Chinh phải đi làm, Thẩm Phong vì hẹn về thăm quê tôi nên cũng phải tăng ca, tôi ngẫm nghĩ, quyết định vẫn nên một mình dạo phố, đợi mua đủ các thứ rồi thì gọi Tần Chinh tới đón.

“Chu Tiểu Kỳ?” Đang dạo trên tầng hai siêu thị bỗng dưng nghe thấy có người gọi tên mình, tôi quay đầu lại nhìn bốn phía một lúc , cuối cùng cũng nhận ra người gọi tôi là ai.

Bạch Vi.

Từ sau hôm gặp cô ấy ăn cơm cùng Tần Chinh, tôi cũng không gặp lại lần nào nữa. Tóc cô ấy đã tỉa bớt một chút, nhìn qua có vẻ sắc sảo linh hoạt; cô ấy vẫy vẫy tay với tôi, động tác kia nhìn thật Tây, thật quyến rũ; tôi cũng học theo vẫy vẫy tay, nhìn qua gương thử đồ của cửa hàng bên cạnh mà nói -- có vẻ giống mèo cầu tài.

Qủa nhiên người ta là rùa biển, tôi là dế nhũi... oa oa oa oa …

“Khéo quá!” Bạch Vi mỉm cười bước tới, nhìn lướt qua cái túi trong tay tôi, “Sao lại một mình đi mua đồ thế này?”

“Mai tôi phải về nhà rồi, nên ra ngoài mua tí quà mang về, đều là chút đặc sản.” Tôi cười cười, “Hôm nay cô không phải đi làm sao?”

Bạch Vi lắc lắc đầu cười nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, đã hẹn bạn rồi, cho nên xin phép nghỉ, vừa mới đi đặt quần áo ở hiệu may, giờ đang chuẩn bị ăn cơm trưa."

Tôi nháy mắt trêu chọc: “Hẹn Vệ Dực phải không?”

Bạch Vi ung dung nói: “Phải”

Việc này chắc Thẩm Phong nhìn lầm rồi đi. Vệ Dực – tên công tử tam tài kia, kim quy tế tốt như thế, cùng với Bạch Vi là một đôi trai tài gái sắc, Bạch Vi làm sao có thể có chuyện mờ ám gì với Tần Chinh được!

“Không biết là sinh nhật cô, tôi không chuẩn bị quà, hay là để tôi mời cô ăn cơm trưa nhé!" Tôi nhiệt tình đề nghị.

Bạch Vi cũng không xấu hổ, cười nói được, để tôi chọn một tiệm cơm Tây.

“Ngại quá, bây giờ tôi có bầu hơn ba tháng rồi, không thể ăn cay." Tôi cười cười với cô ấy, “Nghe Tần Chinh bảo hai người là bạn học cấp 3, vậy chúng ta cũng là đồng hương rồi, cô chắc là ăn cay được chứ.”

“Được” Ánh mắt Bạch Vi hơi cong lên, cười nói, “Tôi cũng là người không cay thì không thích, nhưng sau khi qua Mỹ rồi thì cũng rất ít khi được ăn vị cay chính tông nữa, dần dần cũng quen.”

“Người ở vùng chúng ta làm sao có thể không ăn cay được!” Tôi lắc lắc đầu, "Ớt nguyên quả cũng trực tiếp làm đồ ăn vặt!"

Bạch Vi mỉm cười nói: “Cũng không nhìn ra là cô thích ăn ớt như vậy. Thực ra, người vùng đó cũng không phải ai cũng có thể ăn cay, tôi nhớ Tần Chinh một chút cũng không đụng đến. Hồi trước, mỗi lần họp lớp đều chiều ý cậu ấy, gọi mấy món hoàn toàn không có ớt, bây giờ chắc cô cũng phải chiều theo ý cậu ấy nhỉ."

“Ôi chao …” Tôi chớp chớp mắt, “Anh ấy thật không ăn được cay sao? Hồi năm nhất đại học, anh ấy còn cùng tôi đi ăn lẩu cay nữa kìa. Hơn nữa, tôi xào rau đều cho ớt, anh ấy cũng không nói gì a…”

Tôi chiều anh ấy? Chẳng lẽ trước giờ anh ấy vẫn chiều theo ý tôi?

Bạch Vi nhíu mày, nụ cười trên khóe môi có chút ý tứ sâu xa. "Thế sao? Xem ra người thật sự là rất dễ thay đổi, nhất là khẩu vị, ăn thử vài lần cũng có thể thay đổi. Giống như tôi đi Mỹ, khẩu vị cũng thay đổi rồi.”

“Tôi cảm thấy chắc cả đời này cũng không cai nổi vị cay mất." Tôi bó tay nhún vai.

“Không thử làm sao mà biết được?” Bạch Vi liếc qua cái bụng đã hơi nhô lên của tôi, thực ra tôi mặc đồ rộng thùng thình, không lộ lắm. “Cô bây giờ mang thai mà không thể ăn cay, có lẽ kiên trì đến 10 tháng rồi, cũng sẽ quên đi cảm giác đó thôi.”

“Đôi lúc bỏ được hay không bỏ được đều chỉ là vì thiếu động lực khiến cô kiên trì, hoặc là thiếu áp lực ép cô từ bỏ mà thôi.” Bạch Vi nói những lời sâu sắc, thấm thía này cứ như người từng trải vậy, tôi chỉ có thể yếu ớt đáp trả một câu: “Tôi cảm thấy … để tốt cho mình, nếu cần thiết thì cũng phải bỏ thôi ..."

Qủa nhiên là mấy vị tinh anh IQ cao thật dễ biến thành mấy kẻ anh hùng mắc bệnh tâm thần, chẳng qua chỉ là chuyện ăn ớt thôi sao, cần phải phức tạp như vậy làm gì?

Bạch Vi cười cho qua, cũng không dây dưa nhiều, lại nói với tôi về chuyện gia đình.

“Cô vốn học ở trường trung học nào vậy?”

“Ngũ Trung.” Tôi cảm thấy có hứng thú với chuyện này, cuối cùng cũng vui vẻ tán gẫu với cô ấy, “Cô và Tần Chinh đều học ở Thất Trung nhỉ, là bạn cùng lớp ư?”

“Phải, sau khi phân ban thì cùng lớp. Hóa ra cô học Ngũ Trung, chả trách lúc trước chưa từng nghe thấy tên cô.”

Tôi trải tay ra thở dài nói: “Cho dù tôi học Thất Trung, cô cũng sẽ không nghe thấy tên tôi đâu. Cô và Tần Chinh, đều là nhân vật phong vân trong trường học, tôi lại chỉ là một hạt cát chẳng đáng để mắt trong đám quần chúng mà thôi.”

Bạch Vi ha ha cười: “Cô quá khoa trương rồi, Tần Chinh thì đúng là quá kiệt xuất, còn tôi cũng chỉ là quần chúng mà thôi. Cô cũng được nghe đại danh của cậu ấy nhỉ."

“Ôi chao, đương nhiên, anh là vị thần của các kỳ thi, đám chúng sinh chúng tôi trước mỗi lần thi giữa kỳ, cuối kỳ đều phải bái anh ấy. Bái Tần Chinh, không bị trượt!” Hai tay tôi kết hình chữ thập, thành kính nhắc lại hai câu đó, sau đó lại nản lòng nói, “Không linh, vẫn trượt rất nhiều lần …”

Nghe nói giấy khen ở nhà Tần Chinh đều dùng làm giấy nháp, huy chương ở nhà Tần Chinh đều dùng để chèn góc bàn, nhưng đó đều là chuyện bình thường, huy chương, giấy khen thì đám người ở trường nào cũng có, nhưng sự kiện thực sự chứng mình anh là siêu thần hạng nhất, là dựa vào thành tích gần như hoàn hảo trong cuộc thi toán cấp tỉnh mà đội vòng nguyệt quế bỏ xa người xếp thứ hai hai mươi mấy điểm.

Tần Chinh thật giống như một huyền thoại.

Sau khi ở chung với anh tôi cuối cùng cũng biết, huyền thoại bỏ xa người xếp thứ hai 20 mấy điểm, cũng có thất tình lục dục, đến khi trời tối, đêm trăng tròn, cũng sẽ biến thành cầm thú – đôi khi trăng không tròn, trời chưa tối cũng đã biến thành cầm thú rồi.

Nghe tôi miêu tả Tần Chinh sinh động như vậy, Bạch Vi che miệng cười không ngớt. “Cô có bao nhiêu là yêu bao nhiêu là hận cậu ấy a! Ở bên cậu ấy, áp lực không lớn sao?”

“Rất lớn.” Tôi đau xót nói, “Anh ấy hơi nghiện sạch sẽ, tôi vốn rất lôi thôi, đều là bị anh ấy buộc phải cải tà quy chính."

Bạch Vi ngẩn người, “Ý tôi là ... cô không cảm thấy cậu ấy quá xuất sắc, nên bị áp lực lớn sao?”

Tôi cũng ngẩn người, “Anh ấy xuất sắc, sao tôi lại phải thấy áp lực nhỉ?”

Bạch Vi như muốn giải thích cặn kẽ kiểu 1 cộng 1 bằng 2 vậy, lại nói thêm: “Bởi vì … nếu như một bên quá xuất sắc, thì bên còn lại chí ít cũng nên đuổi kịp bước tiến của người kia, như vậy mới không làm vướng chân nhau, quan hệ vợ chồng, địa vị trong gia đình mới có thể ngang hàng được ..."

Tôi cảm thấy Vệ Dực thật quá bất hạnh, gặp phải một vị anh hùng thần kinh như vậy, cả đời đều phải chạy đua marathon với vợ, cậu ta sống mệt mỏi biết bao a!

Đương nhiên những lời như này tôi không dám nói với bà chị Bạch Vi đây, nhưng rõ ràng là chúng tôi không chung một bầu trời rồi, nếu như để cho cô ấy biết suy nghĩ thực sự của tôi, có khi cô ấy còn mắng tôi làm thụt lùi chủ nghĩa nữ quyền, đào bới chân tường xã hội chủ nghĩa.

Vì thế tôi hề hề nói: “Cô nói rất có lý, nhưng mà gia đình cụ thể, cụ thể phân tích mới là phương pháp luận của triết học, tôi và Tần Chinh như vậy rất tốt, anh tốt mà tôi cũng tốt.”

Khóe miệng Bạch Vi giật giật một chút, cười gượng hai tiếng: “Vậy sao?”

Tôi cảm thấy bản thân mắc chứng sợ hãi các vị tinh anh, Tần Chinh nhà chúng tôi còn có vẻ bình dị dễ gần, chưa bao giờ nói những lời trôi nổi trên mây trên gió chẳng thấy bến bờ như vậy, từ khi theo tôi rồi, anh nói chuyện cũng ngày một thô bỉ, càng ngày càng có vẻ bình dân.

Sau khi chia tay Bạch Vi, lại đi dạo trong siêu thị một lát, căn giờ xấp xỉ rồi mới gọi điện bảo Tần Chinh đến đón tôi, mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà.

Buổi tối, Tần Chinh nhíu mày nhìn tôi sắp xếp vali hành lý, nói: “Chu Tiểu Kỳ, em đây là về nhà, hay là chuyển nhà vậy?”

“Em đi lần này cũng không biết bao lâu, bảo là chuyển nhà cũng chẳng quá lời đâu …” Tôi thở dài thật dài, xoay người dụi dụi vào hõm vai anh, “Yên tâm, em sẽ chừa lại mấy thứ cho anh ngắm vật lại nhớ người .”

Anh véo véo mặt tôi, cười thầm một tiếng, nói: “Nhớ phải gọi điện thoại mỗi ngày, không được chơi máy tính thường xuyên, không được ngủ muộn, không được ăn cay.”

“Được, em biết rồi, Đảng và nhân dân đang giám sát!” Tôi đẩy tay anh ra, lại kiểm tra lại hành lý lần cuối, anh ở bên cạnh nói: “Lên máy bay rồi phải tự cẩn thận một chút, xuống máy bay thì gọi điện ngay cho anh."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, “Tần Chinh, anh trở thành người lải nhải như vậy từ lúc nào thế?"

Tần Chinh day day mi tâm, thở dài, “Chắc là từ sau khi rơi vào tay em.”

Tôi đây nên đắc ý hay nên áy náy đây?

Sau khi kiểm tra hành lý xong, tắm xong đã hơn 11h. Vé máy bay ghi là 3h chiều, anh cũng đã xin phép nghỉ đưa tôi ra sân bay, bởi vì cũng không gấp, cũng không cần dậy quá sớm, anh dựa trên giường xem tạp chí, để mặc tôi trêu ghẹo anh, chỉ thản nhiên quăng ra một câu: “một vừa hai phải thôi.”

Cũng coi như đã yêu nhau nhiều năm thế rồi, mà anh còn không hiểu tôi đây nào có biết thế nào là một vừa hai phải đâu. Tuy là đã qua giai đoạn nguy hiểm là ba tháng đầu mang thai, nhưng anh vẫn còn lo lắng cho cơ thể của tôi nên không có đụng vào tôi. Mà tôi đây lợi dụng thiên tử hiệu lệnh chư hầu, cho dù có trêu chọc anh ra sao đi nữa, anh đều chỉ có thể bó tay mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Cái lợi lộc này, chỉ có trong 10 tháng thôi a! Đây chính là cái gọi là có hoa thơm hái được thì tội gì không hái ...

Đóa hoa kia cuối cùng bị hái đến nổi giận, gấp sách lại, bỏ kính xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Chơi đã chưa …”

Anh cận thị có 2-3 độ, chỉ lúc làm việc mới đeo kính, tăng thêm vài phần ung dung, phong độ của kẻ trí thức, lúc bình thường không đeo kính, nhìn người nhìn vật sẽ hơi mờ, bởi vậy bất giác đôi mắt sâu thẳm kia sẽ nhíu lại, nhìn đối phương chăm chú, lúc đó ngắm anh lại có loại mê hoặc khiến tim người ta đập thình thịch. May mà bình thường anh ở công ty đều đeo kính, không đến mức làm các đồng nghiệp nữ hiểu lầm lại khiến tâm hồn thiếu nữ đắm chìm không thoát ra được.

Thực ra, dù không hiểu lầm, tâm hồn cũng dễ dàng chìm đắm đi ...

Tôi nhìn chằm chằm con ngươi gần như màu trà của anh, nghiêm nghị nói: “Lúc em không ở nhà, anh sẽ không đi ăn vụng chứ?”

Đuôi lông mày bên trái của anh hơi nhíu lại, bình tĩnh đáp: “Không đâu.”

Tôi khẽ thở phào. “Vậy thì tốt…”

Tay anh đưa lên xoa xoa đầu tôi, như cười như không nhìn tôi. “Anh nói gì em cũng tin sao?”

“Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa vô lương tâm đi lừa em lần nào.” Tôi cười hì hì nói, “giữa vợ chồng, quan trọng nhất là lòng tin a …”

Anh nhìn như rất hài lòng khẽ gật đầu, cuối câu tôi lại chuyển giọng, "Nhưng mà... có cách phòng ngừa cần thiết cũng rất là quan trọng! Phòng cháy, phòng trộm, phòng tiểu tam, nếu em không làm chút gì, em sợ anh sẽ cho rằng em không quan tâm đến anh, không để anh ở trong tim mình, tuy rằng ngoài mặt anh không nói, nhưng em cảm thấy cứ để như vậy anh sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, thật mất mát đúng không?" Anh há miệng muốn nói, lại bị tôi chém đinh chặt sắt cắt lời, "Anh không cần phủ nhận! Em biết đàn ông các anh thích sĩ diện, cho nên đều là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo! Em hiểu ý là được rồi chứ gì!”

Tôi - người vợ biết lo chu toàn đại cuộc – nặng nề vỗ vỗ vai anh. “Cho nên đừng có lau đi nhá…”

Tần Chinh sững người, lập tức phản ứng lại, cúi đầu nhìn về nơi tôi vừa mới “chơi” qua – khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú nhất thời nhăn nhó vặn vẹo, nghiến răng gọi tên tôi vừa nồng nàn vừa ngân nga: “Chu -- Tiểu -- Kỳ!”

Tôi rúm người lại, sờ sờ bụng anh --- uhm, tấm lưng dẻo dai, săn chắc, không yếu ớt, mà cũng không quá cứng rắn. “Hay là anh thích em ký tên bằng thể chữ khác?” Tôi cực kỳ dân chủ mà trưng cầu ý kiến anh, lại nghĩ tới một việc, thật là buồn bã mà sờ sờ cằm. “Nhưng mà em vừa dùng loại bút mà trong thời gian ngắn mực sẽ không phai được ..."

Bên trên vùng tam giác bí ẩn gợi cảm, tôi ký xuống đại danh của mình một cách lộng lẫy, lên cơn cuồng đánh dấu chủ quyền một tí!

Tần Chinh đã rơi vào trạng thái câm lặng được một lúc lâu rồi, trong bụng tôi có thiên tử, không sợ anh dám manh động một xác hai mạng, cho nên yên tâm đến gần vỗ vỗ vai anh an ủi, nói: “Thật ra, chỉ cần không đi bơi, không qua đêm với cô nào, cũng sẽ không bị người ngoài nhìn thấy. Anh xem vợ anh quan tâm anh biết bao, biết anh sẽ nhớ em, liền ký cái tên cho anh thấy tên nhớ người, hơn nữa cũng chỉ anh mới có thể nhìn thấy, người khác nhìn cũng không thấy nha!" Tôi ghé sát bên tai anh khẽ cười nói: "Chỉ thuộc về mình anh thôi!"

Anh đột nhiên xoay đầu, ngậm chặt đôi môi còn chưa kịp khép lại của tôi, tay phải ôm sau lưng tôi, kéo vào trong lòng, tay trái luồn vài trong vạt áo, vuốt ve trên lưng tôi, lớp chai tay thô ráp làm tôi khẽ run rẩy.

Cơ thể tôi, anh còn hiểu rõ hơn.

Môi anh nấn ná trên cổ tôi, thở hổn hển cắn lên xương quai xanh, “Tới 11 anh về gặp em, còn những hơn một tháng …”

“Uhm …” Tôi cảm nhận được tay anh đang nhè nhẹ vuốt ve trên bụng, lại trượt tới mặt trong đùi.

Tôi cong ngón chân, cắn lên vai anh, thở hổn hển cười nói: “Hì hì, súng bắn không đi, đạn ở lại!”

Tần Chinh dừng một chút, sau đó vừa bực vừa buồn cười vỗ vỗ mông tôi: “Đến bao giờ mới có thể đứng đắn một chút! Đừng dạy hư con!”

Tôi ôm bờ vai anh lẩm bẩm, nghĩ chắc là Thẩm Phong dạy tôi ...

Lăn qua lộn lại đến hơn 1h, anh mới ôm tôi vào trong lòng cùng vào giấc ngủ. Trước lúc lơ mơ vào giấc tôi mới nhớ ra chuyện ban ngày gặp Bạch Vi mà chưa nói cho anh, nhưng mà hình như cũng chả có gì đáng nói …

Aizz, lâu lắm rồi không vận động, mệt quá đi mất, hôm khác nói cũng thế, mà nói hay không thì cũng thế.

Tuy rằng tôi vẫn cảm thấy, lời Bạch Vi hình như là có hàm ý khác, chỉ là tôi nghe không hiểu rốt cuộc là nói cái gì, nhưng theo trực giác của sinh vật đơn bào như tôi mà nói: Bị tường lửa ngăn lại, quá nửa là chả có gì hay ho.

Trước mắt, tôi vẫn chưa có phần mềm diệt virus, cho nên không dại khiêu chiến với virus làm gì.

Có tường lửa là tốt rồi.

Bạn đang đọc Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!