Chương 2: Không Thể Ký Hiệu

Phiên bản 13299 chữ

26/12/2020

Edit: Nhật Nhật

...

Người tới đưa chìa khóa đương nhiên Túng Phồn không quen biết, người nọ chỉ nói giúp chủ nhà tới đưa đồ, nghe thế Túng Phồn thấy yên tâm hơn hẳn, ít nhất sẽ không xảy ra tình huống lúng túng kiểu người ta nhận ra cậu mà cậu lại không nhận ra người ta.

Vì vậy, hôm sau trời vừa sáng, Túng Phồn đã theo tuyến đường tra được tối hôm trước, ngồi xe buýt, đổi tàu điện ngầm, đi bộ thêm mười phút nữa để tới khu tập thể mà mẹ mua phòng.

Khu tập thể này cũng không khó tìm, phần lớn đều là những căn hộ kiểu cũ, mật độ nhà ở tương đối dày đặc. Diện tích của cả khu rất lớn, phía ngoài còn có khá nhiều xe đẩy bán đồ ăn sáng, không ít người đang xếp hàng chờ mua đồ, hầu hết mọi người đều quen biết nhau, tiếng chào hỏi nói chuyện rôm rả, cảm giác đặc biệt có hơi thở cuộc sống. Chủng loại đồ ăn cũng rất phong phú, chỉ cần ba đến năm tệ là đã có thể giải quyết nhu cầu ăn uống của bản thân rồi, rất giống khu tập thể mà Túng Phồn từng ở, khiến cậu có cảm giác vô cùng thân thiết.

Túng Phồn sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình bèn quyết định xếp hàng mua một phần bánh kếp, có lẽ do cậu lớn lên trông cũng sáng sủa đẹp trai, nên dì bán hàng còn đặc cách thêm cho cậu một quả trứng, làm cậu thấy xấu hổ kinh khủng.

Vừa ăn bánh vừa đi vào trong khu nhà, trêи đường còn hỏi đường mấy mấy bác trai bác gái, rất nhanh cậu đã tìm được căn hộ trước đây của mẹ. Dãy nhà này không quá cao, không có thang máy, leo lên tầng ba với Túng Phồn mà nói cũng không phải là quá mệt.

Mở cửa ra, cảm giác ngột ngạt cùng mùi ẩm mốc lập tức đập vào mặt, đồ dùng trong nhà được phủ vải chống bụi, bụi bẩn tích trêи mặt đất ít hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Túng Phồn, có lẽ hàng năm đều có người định kỳ đến quét tước vệ sinh. Chẳng qua là có như vậy thì lúc cậu dọn dẹp cũng phải mất khoing ít thời gian.

Cất phần bánh kếp chưa ăn hết đi, lại mở hết cửa sổ ra để thông gió, Túng Phồn dựa vào cửa sổ quan sát tổng thể căn phòng một lượt. Một phòng ngủ một phòng khách, còn có một ban công riêng ở hướng nam, bắc nam thông suốt. Không có thang máy, diện tích sinh hoạt chung rộng. Tuy khoảng cách giữa các tòa nhà khá gần nên lấy sáng không tốt nhưng tòa nhà này nằm chếch phía trong nên rất yên tĩnh. Từ phòng khách nhìn ra ngoài, xanh hóa trong khu cũng không tồi, là một nơi rất tốt để sống.

Túng Phồn tính tóan, nếu cậu tự mình dọn dẹp thì sợ là phải mất đến hai ba hôm mới xong được, trong nhà không có chăn đệm, phải mất thêm một ngày để đi sắm sửa vật dụng các thứ, nói cách khác ít nhất cậu vẫn phải thuê nhà nghỉ thêm ba hôm nữa. Còn nếu thuê hai người đến vệ sinh quét tước thì chỉ cần một ngày là xong, cậu cũng có thể nhân thời gian đó mà đi mua đồ, tiền thuê người so với thuê phòng tính ra thì rẻ hơn nhiều, chuyện có lời như vậy cớ sao lại không làm? Mà vốn từ trước đến nay cậu cũng chả thích tự làm mình khó xử bao giờ.

Vì vậy Túng Phồn quyết định tới công ty cho thuê giúp việc theo giờ ở gần đó mướn người, sau đó lại tới siêu thị nhỏ trong khu mua dụng cụ vệ sinh. Trong nhà không có, cậu cũng không thích dùng đồ người khác đã dùng qua, tự mình mua mới cũng sạch sẽ hơn, dọn xong còn có thể giữ lại dùng tiếp. Rất nhanh hai dì giúp việc mà công ty cho thuê giới thiệu đã tới, Túng Phồn dặn dò hai người mấy câu, nói ba tiếng sau cậu sẽ quay về nghiệm thu.

Túng Phồn dạo trong khu tập thể một vòng trước để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Mấy tòa nhà sát mặt đường lớn hầu hết đều cho thuê tầng trệt làm cửa hàng, bán đủ các thể loại hàng hóa, có thể đáp ứng mọi nhu cầu hàng ngày của người dân quanh khu vực này, hơn nữa giá cả cũng rẻ, rất tiện lợi, còn có cả các loại hàng giảm giá, xả kho nữa.

Mười lăm tệ một cái áo phông hết mốt, mua! Ba mươi tệ một cái áo len dài tay, mua! Bốn mốt tệ một cái quần mềm, mua! Ở cửa hàng bên cạnh mua thêm hai bộ vỏ gối với vỏ chăn, còn cả ga trải giường nữa, hết hai trăm năm mươi tệ, chất lượng cũng rất ổn, khiến Túng Phồn lần thứ hai cảm thán, ở khu dân cư cũ thật là tiện lợi. Còn ruột gối với ruột chăn cậu không định mua ở đây, mấy thứ này phải để dùng lâu dài, nên đến cửa tiệm lớn mua cái đắt một chút vẫn hơn.

Tiếp tục đi về phía trước, biển quảng cáo trước cửa hàng hấp dẫn sự chú ý của Túng Phồn, không vì cái gì khác, chỉ vì bên cạnh mấy chữ "May đo theo yêu cầu" có một cái thông báo tuyển dụng được viết tay, tiệm này — đang tuyển người! Cắt! May! Mà mấy chữ "Cắt gấu, sửa quần áo, sửa khóa" phía dưới thì bị cậu trực tiếp bỏ qua.

Túng Phồn không buồn nghĩ ngợi nhiều, xách theo túm đồ của mình đi vào.

Bên trong có một dì đang ngồi, vóc người hơi mập mạp, tóc nhuộm vàng, uốn xoăn lọn to, bà mặc một chiếc áo hoa nhí, trêи cổ áo có thắt một chiếc khăn lụa nhỏ, quần ống rộng màu trắng gạo rộng rãi thoải mái, trêи chân là đôi giày da mũi vuông gót nhỏ có gắn hoa, thước dây vắt trêи cổ, giống như đeo đồ trang sức, đuôi mắt có vài nếp nhăn nhỏ nhìn có vẻ là người rất kỹ tính, còn có cảm giác rất thời thượng. Bà nhìn thấy Túng Phồn đi vào cũng không tỏ ra quá săn đón, trực tiếp nói: "Cậu nhóc, tới sửa đồ hay muốn may quần áo đây?"

Túng Phồn tiến lên hai bước, nói: "Không phải ạ, dì ơi, cháu thấy bên ngoài viết thông báo muốn tuyển người, cháu muốn ứng tuyển. Dì là chủ tiệm ạ?"

Bà chủ quan sát Túng Phồn một chút rồi gật đầu nói: "Ừ, dì là chủ tiệm này, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu?"

"Cháu năm nay hai lăm, là người ở đây."

Bà chủ nghe thấy thế thì vui vẻ nói: "Hiếm thấy đấy, không ngờ bây giờ còn có thanh niên, người thành phố mà lại chịu học cái nghề này."

Túng Phồn nói: "Bà ngoại với mẹ cháu đều làm nghề này hết, cháu từ nhỏ đã rất thích nó rồi, cũng được người lớn trong nhà dạy cho, tay nghề cũng tạm ổn. Cháu tốt nghiệp đại học xong thì có đi làm công việc khác độ hai năm, mà cảm thấy không thích hợp với mình lắm, muốn quay về làm nghề, nhưng chưa có kinh nghiệm nên hơi khó tìm việc, vừa lúc thấy dì dán thông báo muốn tuyển người nên vào hỏi thử xem sao."

Bà chủ vô cùng thấu hiểu: "Công việc bây giờ đúng là khó kiếm, tuy nói nghề này không thịnh hành như ngày trước nữa, nhưng có nghề trong tay thì cũng dễ kiếm sống hơn. Nhà cháu còn mở tiệm không?"

Túng Phồn nói: "Vẫn còn ạ, nhưng mà cửa tiệm không có ở trong thành phố, chỉ có cháu đang ở đây thôi."

Cậu không định kể hết gia cảnh của mình, dù sao tình huống của cậu cũng khá là đặc biệt.

Bà chủ gật đầu: "Khách ghé tiệm của dì chủ yếu đều là hàng xóm láng giềng quanh đây, còn có một vài người lớn tuổi thích ghé tiệm của dì để đặt may quần áo, giờ tuổi tác của dì cũng lớn rồi, sức lực có hạn, cho nên muốn tìm người phụ việc. Cháu chưa có kinh nghiệm làm việc, dì phải xem tay nghề của cháu đến đâu đã, trước cứ thử việc một tháng đi, lương hai nghìn rưỡi, bao ăn trưa và ăn tối, hai bữa, thời gian làm việc là từ chín rưỡi sáng đến tám giờ tối, hôm nào mà không có việc thì có thể nghỉ sớm, sau thời gian thử việc thì sẽ tính hoa hồng trêи sản phẩm làm được, cháu xem có làm được không?"

"Được ạ!" Túng Phồn vui vẻ nhận lời ngay, này còn cái gì không tốt nữa, vừa gần nhà, lại bao ăn, lương thử việc không cao nhưng có thể tích lũy kinh nghiệm, với cậu mà nói thì cái này mới là quan trọng nhất, "Dì ơi, lúc không có việc, cháu có thể tự mình thiết kế một số trang phục không ạ?"

Thấy cậu nhận lời, bà chủ cũng sảng kɧօáϊ đáp: "Được chứ, thời gian rảnh rỗi cháu có thể tự sắp xếp."

"Cảm ơn dì, vậy chúng ta kí hợp đồng trước, ngày mai cháu bắt đầu đi làm luôn có được không?"

"Được." Nhìn cậu xách túi lớn túi nhỏ theo, bà chủ cũng biết giờ kêu cậu bắt đầu làm việc luôn thì không thực tế cho lắm, lúc viết hợp đồng bà mới thuận miệng hỏi một câu: "Cháu đang ở khu nào vậy?"

"Cháu ở ngay trong khu tập thể này luôn, ừm, hôm nay mới cháu chuyển đến, vẫn đang dọn dẹp nhà cửa ạ."

Bà chủ vui vẻ nói: "Khu tập thể này của chúng ra tiền thuê nhà rất rẻ, các dịch vụ sinh hoạt khác cũng rất thuận tiện, cháu thuê ở đây đỡ mệt hơn nơi khác nhiều." Với cả ở ngay cùng một khu, đi làm gần, mùa hè thì không sao, mùa đông để thằng nhỏ tối muộn mới được về nhà, bà cũng thấy không yên lòng.

Túng Phồn không giải thích gì thêm, chỉ nói: "Có thể tìm việc ngay gần nhà, cái này rõ ràng là nói cháu chọn đúng nơi rồi."

Bà chủ hớn hở cười, gật đầu nói: "Dì họ Chân, tuổi của cháu với con trai dì cũng không chênh nhau nhiều lắm, cứ gọi dì là "dì Chân" đi."

"Dạ, dì Chân."

Sau đó dì Chân mượn chứng minh thư của Túng Phồn để điền lên hợp đồng, lúc nhìn thấy giới tính của cậu, dì chỉ hơi giật mình một chút chứ không hỏi thêm gì, cũng không dùng ánh mắt kì dị mà nhìn Túng Phồn, chỉ điền đầy đủ thông tin vào trong hợp đồng rồi trả chứng minh thư lại cho cậu. Điều này làm Túng Phồn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chí ít nó cũng nói lên dì Chân là người có chừng mực, tiếp xúc với người như vậy cũng khiến cậu yên tâm hơn.

Ký tên lên hợp đồng xong, Túng Phồn chào tạm biệt dì Chân, lúc đi ra khỏi cửa tiệm, cậu ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu một cái — Nhà may Chân Mỹ Lệ.

Rất tốt, rất thẳng thắn, cực kỳ phù hợp với khí chất của dì Chân.

Bận bịu cả một ngày, Túng Phồn tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, trêи móc treo quần áo ngoài ban công phơi đầy những đồ, toàn là quần áo cùng ga gối cậu mua lúc sáng, tối nay cậu chỉ có thể đắp ruột chăn đi ngủ thôi. Túng Phồn ngồi trêи sofa cầm một lon Rio [1] vị nho có cồn uống, trong nhà bài trí rất đơn giản nhưng thoáng đãng, có cảm giác rất thoải mái, cho nên nói nhà cũ thì cũng có ưu điểm riêng của nó.

Đây là căn phòng Trình Tịnh ở trước khi lấy chồng. Trình Tịnh sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng bà rất tài giỏi, không thua kém ai, bà thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Trình Tịnh ở trong trường cũng cử xử rất khiêm tốn, thành tích môn chuyên ngành lại cao cho nên rất được các thầy cô giáo yêu quý. Thân là omega, người theo đuổi bà xếp thành hàng dài, mà trong số đó, Trình Tịnh cuối cùng chọn trúng Túng Sĩ Lương, cũng chính là ba của Túng Phồn.

Túng Sĩ Lương ngoại trừ khéo ăn khéo nói, thành tích học tập cũng rất tốt, thích đọc sách, hiểu biết rộng, rất có tiếng nói chung với Trình Tịnh.

Khi đó Túng Sĩ Lương hãy còn trẻ, luôn hi vọng được lấy người mình thích chứ không muốn loại hôn nhân phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình, ông ta chọn Trình Tịnh, nhà họ Túng cũng không phản đối. Hai người thuận lợi yêu đương, tốt nghiệp xong lại thuận lợi mà kết hôn. Trình Tịnh cũng rất nhanh đã mang thai.

Mãi đến tận khi Túng Phồn sinh ra, Trình Tịnh mới phát hiện chống mình cùng gia đình nhà chống đều mắc bệnh trọng A khinh O, lúc trước không quan tâm chuyện hai gia đình không môn đăng hộ đối, đồng ý cho bọn họ kết hôn chỉ là vì coi trọng gen của bà, nghĩ là đứa trẻ mà bà sinh ra nhất định sẽ vô cùng thông minh. Cái suy nghĩ này đối với một omega có tư tưởng tiến bộ là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Trình Tịnh muốn thay đổi quan niệm của Tống Sĩ Lương nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, trái lại còn bị ông ta khinh bỉ trào phúng. Càng về sau lại càng không kiêng dè gì mà bộc lộ hết bản chất của mình.

Nhẫn nhịn tới năm Túng Phồn được ba tuổi thì Trình Tịnh không thể chịu được cảnh chung sống với Túng Sĩ Lương như vậy nữa, bà quyết định ly hôn. Đáng lý quyền nuôi dưỡng Túng Phồn lúc đó mới ba tuổi phải được trao cho người mẹ là Omega mới đúng, nhưng nhà họ Túng lại dùng một số tiền lớn lo lót chạy quan hệ, cuối cùng khiến quyền nuôi dưỡng Túng Phồn được trao cho Túng Sĩ Lương.

Hai năm sau đó, Trình Tịnh không ngừng nỗ lục làm việc để giành quyền nuôi con, nhưng phán quyết của phía tòa án vẫn không thay đối khiến bà cảm thấy thất vọng vô cùng, đã vậy còn bị nhà họ Túng uy hϊế͙p͙, ba mẹ thì suýt nữa bị tai nạn giao thông mất mạng, cuối cùng chỉ đành phải rời khỏi quê nhà, ra nước ngoài định cư.

Mà Túng Phồn bị nhà họ Túng nuôi dạy cũng trở nên giống như bọn họ, bề ngoài ôn hòa lễ độ, bên trong lại chỉ biết có lợi ích, ngông cuồng tự đại, trọng A khinh O.

Tiểu thuyết viết ra có lẽ cũng muốn nhấn mạnh việc nhân quả báo ứng, cháu trai nhà họ Túng bồi dưỡng nhiều năm chẳng những không thể phân hóa thành Alpha, mà sau khi phân hóa không thành công còn có biểu hiện tiêu cực, tự ti, luôn muốn khẳng định bản thân, cuối cùng là đánh mất cả tính mạng. Mà Trình Tịnh sau khi tới bệnh viện xóa bỏ ký hiệu, thì ở nước ngoài cũng có một đoạn tình cảm mới, mỗi ngày đều trải qua vô cùng hạnh phúc.

Túng Phồn chuếnh choáng say, nở một nụ cười. Cậu tự nhận bản thân không có ưu điểm gì hơn người, nhưng cậu học được cá tính rộng rãi, lạc quan, hài lòng với những gì mình có của mẹ, cũng học được tính cách thành thật, nỗ lực, có trách nhiệm của ba, cho nên dù có ở đâu cậu cũng không sợ, đến chỗ nào cậu cũng có thể dùng nỗ lực của mình nuôi sống chính bản thân. Cậu không biết hiện giờ ba mẹ mình ra sao rồi, cũng rất nhớ bọn họ, thế nhưng chỉ cần cậu sống thật tốt, như vậy cũng đã là báo đáp tốt nhất về mặt tinh thần cho ba mẹ.

Mai là ngày đầu tiên đi làm, Túng Phồn không dám uống quá say, tránh cho ngày mai không thể rời giường. Trước khi đi ngủ, cậu cũng không quên đặt miếng dán chặn tin tức tố lên trêи đầu giường không có ngày mai lại quên mất. Đây có lẽ là chuyện cậu cần lưu ý nhất sau khi xuyên vào trong sách. Ngoài ra, trong đầu cậu lo nhất chính là kỳ phát tình, không biết nó sẽ như thế nào. Nói đi nói lại, kiểu giới tính của cậu ở đây giống như đang dậy thì dở vậy, cái thời kỳ sinh lý kia chưa chắc đã có, chắc do cậu lo nghĩ quá nhiều thôi.

___________________

Bạn đang đọc Không Thể Ký Hiệu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!