“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
Văn Thiếu Bắc sững sờ, một người ở rể, thế mà còn dám ra vẻ ở trước mặt hắn?
Hoàng Càn Tuấn ngay lập tức ghé tới, ánh mắt thô bạo lạnh lùng, nói: “Ngươi là mắt mù, hay là tai điếc, nghe không hiểu tiếng người?”
Văn Thiếu Bắc cứng đờ cả người, trong lòng bỡ ngỡ.
Ở thành Quảng Lăng, Hoàng Càn Tuấn là công tử hư hỏng đại danh đỉnh đỉnh, kiêu căng ương ngạnh, tàn nhẫn tàn bạo, ở trong một thế hệ trẻ tuổi, rất ít người không sợ Hoàng Càn Tuấn.
Văn Thiếu Bắc tự nhiên không ngoại lệ.
Hắn gian nan nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Hoàng thiếu, việc này không quan hệ với ngươi...”
Hoàng Càn Tuấn ‘Phi’ một tiếng ngắt lời, “Nếu không phải hôm nay là tiệc mừng thọ lão thái quân nhà ngươi, tin hay không ta dám ở đây chơi tàn ngươi?”
Văn Thiếu Bắc xanh cả mặt, trán toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn ủ rũ.
Hoàng Càn Tuấn khinh rẻ nói: “Nhìn xem bộ dáng uất ức đó của ngươi, về sau nếu còn muốn lăn lộn ở thành Quảng Lăng, thì mau cút đi đáp lời!”
Văn Thiếu Bắc quả thực như được đại xá, chạy nhanh như chớp.
Thấy một màn này, Tô Dịch không khỏi âm thầm bật cười, quả nhiên, ác nhân còn cần ác nhân mài, Văn gia một thế hệ trẻ tuổi này, không mấy ai đáng để trọng dụng.
“Tô ca, ngài cũng đừng trách ta nhiều chuyện, ta chỉ là không quen nhìn, một tiểu nhân vật chi thứ Văn gia mà thôi, lại dám bất kính đối với Tô ca ngài, quả thực chán sống!”
Khi giáp mặt Tô Dịch, Hoàng Càn Tuấn nhất thời trở nên ngoan ngoãn vô cùng, khuôn mặt cũng mang theo nét nịnh nọt.
“Ngươi trái lại biết co được giãn được.”
Tô Dịch hắc một tiếng.
Hoàng Càn Tuấn cũng không biết nghe ra châm chọc trong lời nói không, tự mình cười hì hì không ngừng.
“Cái gì? Tô Dịch dám bảo Giác Nguyên đường huynh đi qua tìm hắn?”
“Không biết tự lượng sức mình!”
... Cách đó không xa, khi Văn Thiếu Bắc quay về không lâu, các thiếu niên thiếu nữ chen chúc bên người Văn Giác Nguyên xôn xao một trận, vừa kinh ngạc, vừa oán giận.
Văn Linh Tuyết cũng ở đó, thầm hô không ổn, vội vàng chạy về phía Tô Dịch.
“Tỷ phu, huynh đi mau, Văn Thiếu Bắc tên kia châm ngòi ly gián ở trước mặt Giác Nguyên đường ca!”
Văn Linh Tuyết nói thật nhanh, trên khuôn mặt mịn màng trắng nõn tràn đầy sốt sắng.
“Lần này muội trái lại hiểu lầm Văn Thiếu Bắc rồi, hắn nói là nói thật, là Văn Giác Nguyên muốn nói chuyện với ta, mà không phải ta muốn nói chuyện với hắn, hắn chẳng lẽ không nên chủ động chút?”
Tô Dịch cười mở miệng.
Hoàng Càn Tuấn ở một bên gật đầu: “Tô ca nói rất đúng!”
Văn Linh Tuyết không khỏi ngây người, đây là tình huống gì vậy?
Ngay lúc này ——
Văn Giác Nguyên cách đó không xa đã bước đến, phía sau hắn kéo theo một đám nhân vật một thế hệ trẻ tuổi của Văn gia, ánh mắt một ít khách khứa phụ cận cũng không khỏi bị hấp dẫn tới.
“Ta trái lại không ngờ, Tô Dịch ngươi bây giờ, cái giá lại càng ngày càng lớn.”
Văn Giác Nguyên dừng chân ở trước mặt Tô Dịch, cằm khẽ nâng, ánh mắt toát ra ánh sao khiếp người.
Ở Văn gia, hắn là nhân vật lãnh tụ một thế hệ trẻ tuổi, xưa nay là một người hô trăm người hưởng ứng.
Nhưng Tô Dịch một người ở rể, lại trước mặt mọi người, từ chối đến gặp hắn, điều này khiến trong lòng hắn có chút không vui.
“Văn Giác Nguyên, là ngươi ra vẻ trước được không?”
Hoàng Càn Tuấn bật cười, “Cách không đến mười trượng, ngươi lại bảo Văn Thiếu Bắc làm chân chó truyền tin tức, nếu luận, tác phong của ngươi thực sự không nhỏ.”
Hắn hôm nay là khách, lại là con trai trưởng Hoàng Vân Xung, cho dù tu vi xa không bằng Văn Giác Nguyên, nhưng cũng chưa nói tới sợ hãi.
Văn Thiếu Bắc vừa thẹn vừa giận, trước mặt mọi người, bị mắng chân chó, khiến hắn hận không thể tìm kẽ đất chui vào.
Văn Giác Nguyên nhíu mày, lạnh lùng liếc Hoàng Càn Tuấn một cái, “Đây là việc của Văn gia ta, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay!”
Nói xong, ánh mắt hắn đã nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần sợ, ta cũng không thèm đi ức hiếp ngươi phế nhân như vậy, nếu truyền ra, ngược lại sẽ làm thanh danh của ta chịu tổn hại.”
Không ít người bên cạnh cũng không khỏi cười lên.
“Ngươi muốn tán gẫu với ta chính là những cái này?”
Tô Dịch chắp tay sau lưng, không một gợn sóng.
Văn Giác Nguyên châm chước một phen, lúc này mới nói: “Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, trên tiệc mừng thọ hôm nay, đám người thành chủ đại nhân là hướng về phía mặt mũi Linh Chiêu mà đến, tuy nói ngươi là phu quân của Linh Chiêu, nhưng ngươi chung quy chỉ là một người ở rể không thể lên được mặt bàn!”
Đoạn lời này tràn đầy ý tứ hạ thấp, những người trẻ tuổi Văn gia phụ cận cười càng thêm không kiêng nể gì.
Người ở rể, vô luận ở bất cứ nơi nào của Đại Chu, cho tới bây giờ đều không thể lên được mặt bàn!
Đoạn lời này của Văn Giác Nguyên, xấp xỉ tương đương đại biểu cho tiếng lòng bọn họ đám tộc nhân Văn gia này.
Lại thấy Tô Dịch hoàn toàn không thấy giận, ngược lại lắc lắc đầu, ánh mắt nổi lên một tia thương hại.
“Ha ha ha...”
Mà Hoàng Càn Tuấn đã lại nhịn không được bật cười.
Đây tuyệt đối là chuyện cười lớn nhất hắn hôm nay nghe được!
Người khác không rõ, hắn nào có thể không biết, vô luận là Phó Sơn, Niếp Bắc Hổ, hay là cha hắn Hoàng Vân Xung, hôm nay tất cả đều là hướng về phía Tô Dịch mà đến?
Đám thế hệ trẻ tuổi Văn gia này, hoàn toàn là có mắt không tròng, muốn ăn đòn!
Trong lòng Văn Linh Tuyết vốn vừa lo lắng, vừa phẫn nộ, tính cãi lại vì Tô Dịch, nhưng tiếng cười khoa trương đó của Hoàng Càn Tuấn lại khiến nàng kinh ngạc, có chút trở tay không kịp.