Hôm nay ở trên tiệc mừng thọ, đám người Phó Sơn, Hoàng Vân Xung đến, khiến nàng ở trước mặt một đám đại nhân vật nở mày nở mặt, đoạt hết nổi bật, tâm tình đặc biệt tốt.
Ngay cả giờ phút này khi nhìn về phía Tô Dịch, cũng cảm giác so với trước kia thuận mắt hơn chút.
Nàng nói thẳng: “Ngươi cũng rõ, hôm nay Hoàng Vân Xung tặng nhà chúng ta một đôi Cửu Diệp Vương Sâm, Phó Sơn đại nhân cũng tặng một hộp quà. Ta muốn hỏi một chút, ngươi tính xử lý ra sao?”
Tô Dịch không khỏi bất ngờ, mẹ vợ nhân vật khôn khéo cỡ đó, thế mà vẫn sẽ chủ động đến thương lượng với mình?
Hắn thuận miệng nói: “Ta không có gì để nói.”
Cầm Thiến hừ lạnh một tiếng, nổi tính tình, “Cũng không biết lão thái quân nghĩ như thế nào, nhất định miốn mang hai phần quà này giao cho ngươi tên ăn bám này!”
Tô Dịch nhất thời hiểu ra.
Lão thái quân là người biết nội tình, biết Phó Sơn, Hoàng Vân Xung tặng quà, là muốn cho mình.
Dưới tình huống bực này, tự nhiên sẽ không để Cầm Thiến tham ô, nếu không để bọn Phó Sơn biết, rất có thể sẽ tính món nợ này đến trên đầu Văn gia.
Cầm Thiến trừng mắt nhìn Tô Dịch, nói: “Ngươi nghe rõ đây, hai phần quà này là cho ngươi và Văn Chiêu, nói cách khác, ngươi chỉ có thể lấy một phần đó của chính ngươi!”
Nàng lấy ra hai hộp quà mang theo trong tay, mở cái thứ nhất trước.
Trong đó đặt hai cây sâm vua trắng như tuyết, râu sâm như sợi, từng sợi trong suốt, một mùi thơm mát cũng theo đó tỏa ra ở trong đình viện.
Làm người ta chỉ ngửi một hơi tinh thần liền rung lên, vui vẻ thoải mái.
Cầm Thiến âm thầm nuốt nước bọt một lần, trong lòng càng thêm thống hận thầm oán người nhúng tay vào.
Nếu không, bảo bối quý giá vô cùng bậc này, nàng một sợi rễ sâm cũng sẽ không cho Tô Dịch!
“Ngươi chọn lựa một cái đi.”
Nàng nghiến răng mở miệng, ra vẻ bình tĩnh.
Tô Dịch âm thầm buồn cười, liếc một cái liền nhìn ra, mẹ vợ giờ phút này trong lòng như nhỏ máu.
Hắn nói: “Vẫn là ngươi chọn đi, còn lại thuộc về ta.”
Vẻ mặt Cầm Thiến dịu đi không ít, nói: “Tiểu tử ngươi thật ra còn có chút lòng hiếu thảo, không uổng công nhà chúng ta nuôi không công ngươi một năm thời gian!”
Nói xong, nàng như sợ Tô Dịch đổi ý, tay mắt lanh lẹ, lấy ra một cây sâm vương thoạt nhìn rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, đưa cho Tô Dịch, “Ừm, cái này cho ngươi.”
Tô Dịch ánh mắt cổ quái, đưa tay nhận lấy.
Cửu Diệp Vương Sâm đã có thể xưng là linh dược, mà linh dược phẩm tướng tốt xấu, cũng không phải là xem kích thước lớn nhỏ.
Như một cây sâm vương kích thước nhỏ này, phẩm tướng trái lại càng xuất sắc hơn một chút...
Cầm Thiến bề ngoài tuy xinh đẹp, nhưng lại chưa từng tu luyện, làm sao biết được những cách thức này?
Nàng vui vẻ đậy hộp quà lại, nói: “Một cây to này, thì để lại cho Văn Chiêu, nó hôm nay ở Thiên Nguyên học cung tu hành, khẳng định dùng tới.”
“Còn có hộp quà này, Phó đại nhân nói phải giao cho ngươi và Văn Chiêu mở ra, ngươi tự mở ra xem đi.”
Nàng lại lấy ra hộp quà thứ hai, đưa qua, ánh mắt cũng lộ ra tò mò.
Trên tiệc mừng thọ hôm nay, nàng là rõ ràng nhìn thấy, khi các đại nhân vật kia biết được Phó Sơn là thay một vị quý nhân đến tặng quà, tất cả đều bị chấn động!
Vị quý nhân kia có thể sai sử được Phó Sơn là ai?
Đến nay vẫn là một bí ẩn.
Nhưng càng thần bí, lại càng làm người ta kính sợ và tò mò.
Cầm Thiến tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Theo đốt ngón tay Tô Dịch phát lực, hộp quà do mặc chạm hiếm lạ điêu khắc kia mở ra, nhất thời một mảng màu vàng nhạt phát sáng như sương tràn ra, ở trong bóng đêm cực kỳ chói mắt.
Cầm Thiến mở to đôi mắt, hít thở hơi đình trệ, vẻ mặt dâng lên nét chấn động, si mê, cuồng nhiệt.
Đó là một cặp nhẫn, màu vàng tím, trong suốt lấp lánh, mặt một cái nhẫn bên trái tạo hình ra hoàng điểu chạm rỗng, trông rất sống động, một đôi mắt là khảm hai viên ruby nhỏ vụn.
Mặt một cái nhẫn bên phải là một con rồng quấn quanh, ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, râu quai nón bay bay, rất sống động.
Đây là một cặp nhẫn, long phượng trình tường!
“Phát tài rồi phát tài rồi, đây tuyệt đối là côi bảo thế gian hiếm thấy, giá trị vô lượng!”
Trái tim Cầm Thiến nhảy rộn, hai mắt sáng lên, trên khuôn mặt không chút nào che giấu nét mừng như điên.
Dù là Tô Dịch, giờ phút này cũng không khỏi kinh ngạc.
Một cặp nhẫn này quả thực không đơn giản, do “Tử Văn Xích Kim” phẩm tướng đứng đầu chế tác thành, bản thân cái này chính là một loại “linh liệu”, ẩn chứa linh khí, không phải vàng bạc tầm thường có thể sánh bằng.
linh liệu: tài liệu có linh, chứa linh khí
Như mắt của nhẫn phượng kia là do “Phi Hồng Linh Toản*” tạo hình, đừng nhìn bé bằng hạt vàng, lại đáng giá vạn kim!
Lại nhìn mắt của nhẫn rồng, là “Hắc Diệu Linh Tinh” chế tác, đây chính là linh tài ẩn chứa linh khí phong phú, đặt ở trong thế giới Đại Chu thế tục này, có thể xưng vật báu vô giá!
“Hai ông cháu Tiêu Thiên Khuyết cùng Tử Cận cũng thật dám chi.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Một cặp nhẫn này, nếu đặt ở trong Đại Hoang Cửu Châu, chưa thể gọi là hiếm lạ.
Nhưng ở cảnh nội Đại Chu này, tuyệt đối xứng với hai chữ côi bảo.
Cầm Thiến đột nhiên đằng hắng cổ họng, ánh mắt sáng quắc nói: “Tô Dịch, không bằng... Ta cất giúp các ngươi một cặp nhẫn này, chờ Linh Chiêu trở lại, lại cùng nhau trả lại cho các ngươi?”
Tô Dịch cười lên, làm sao nhìn không thấu tâm tư nho nhỏ của Cầm Thiến?
Hắn sảng khoái nói: “Ngươi cứ xem mà làm là được.”