Sáng sớm hôm sau.
Tô Dịch mang theo một bọc hành lý, rời khỏi đình viện ở lại một năm.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ tiếp quản Hạnh Hoàng y quán, về sau cũng phải ở lại nơi đó.
“Hôm nay không đi bờ sông Đại Thương tu luyện nữa, chờ an trí thỏa đáng, lại đi cũng không muộn.”
“Về phần chuyện đúc kiếm, chỉ có thể tạm thời gác lại một chút.”
Cùng lúc nghĩ, Tô Dịch đã rời khỏi Văn gia.
Thành Quảng Lăng, đường cái Thanh Tước.
Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt ồn ào.
Ở Đại Chu triều, người có thể tu luyện võ đạo chung quy là số ít, phần lớn đều là dân chúng phàm tục bình thường.
Mỗi ngày vì sinh kế bôn ba, suy diễn thế gian trăm vẻ.
Tô Dịch bước chân nhàn nhã hành tẩu ở trong đám người, tâm tính thoải mái nói không nên lời.
“Ở Hạnh Hoàng y quán, mỗi ngày đều có thể tiếp xúc được đủ loại dược thảo, hoàn toàn có thể dùng để tu luyện võ đạo.”
“Cái này đối với ta mà nói, ngược lại là một chuyện tốt, đủ có thể đẩy nhanh tiến độ tu luyện của ta.”
“Nhưng, điều kiện tiên quyết là mỗi tháng kiếm đủ một ngàn lượng bạc trắng...”
“Hả?”
Tô Dịch đột nhiên dậm chân, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Một thiếu niên áo gấm thêu hoa mang theo nụ cười đầy mặt lon ton đi tới, người còn chưa tới, đã ngạc nhiên lẫn vui mừng chắp tay nói:
“Tô ca, ngươi cũng đang đi dạo phố? Thật đúng là khéo!”
Người tới chính là Hoàng Càn Tuấn.
Vị công tử hư hỏng kiêu căng ngang ngược nổi tiếng thành Quảng Lăng này vừa xuất hiện, người đi đường trên đường phụ cận ùn ùn tránh lui, bộ dáng coi hắn là mãnh thú nước lũ.
“Ta thấy ngươi là vẫn luôn chờ ta.”
Tô Dịch liếc hắn, giờ là sáng sớm, ai rảnh quá ở lúc này đi dạo phố?
Hoàng Càn Tuấn hơi xấu hổ, mở mồm muốn giải thích, “Tô ca...”
Tô Dịch ngắt lời: “Được rồi, là phụ thân ngươi bảo ngươi làm như vậy nhỉ, trở về nói cho phụ thân ngươi, không cần phải như thế.”
Nói xong, lập tức cất bước tiến lên.
Hoàng Càn Tuấn chột dạ một phen, Tô Dịch một lời nói toạc ra nguyên do trong đó.
Chính là phụ thân Hoàng Vân Xung mệnh lệnh, bảo hắn tìm tất cả cơ hội đi tiếp cận Tô Dịch, vô luận như thế nào cũng phải đặt quan hệ với Tô Dịch.
Không có cơ hội, cũng phải sáng tạo cơ hội!
Lúc ấy Hoàng Càn Tuấn còn ngốc nghếch hỏi phụ thân, có phải muốn để mình trở thành bằng hữu của Tô Dịch hay không.
Hoàng Vân Xung vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng hắn si tâm vọng tưởng, đừng nói làm bằng hữu, có thể làm thủ hạ cho Tô Dịch cũng phải thắp hương rồi!
Lúc này mới có hôm nay một màn này.
“Như thế nào mới có thể làm một thủ hạ đủ tư cách đây?”
Mắt thấy Tô Dịch càng lúc càng xa, Hoàng Càn Tuấn cắn răng một cái, kiên trì vội vàng đi theo.
Hắn nhớ tới các tùy tùng trước kia đi theo bên người mình, mỗi ngày nhắm mắt theo đuôi đi theo mình, giỏi ăn nói, hiểu ý người ta, trung thành và tận tâm, bảo bọn họ đi hướng Đông tuyệt đối không dám đi hướng Tây...
Quan trọng nhất là, tất cả theo mình làm chủ, sai đâu đánh đó!
Mà bây giờ, Hoàng Càn Tuấn tính học là dùng luôn...
Tô Dịch chú ý tới Hoàng Càn Tuấn dọc đường theo ở sau người, vẫn chưa để ý tới.
“Tô ca vẫn chưa đuổi ta đi!”
Hoàng Càn Tuấn âm thầm vui vẻ, vội bước lên phía trước, mặt dày nói, “Tô ca, gói hành lý này giao cho ta đeo đi.”
Hắn chú ý tới bọc hành lý trên vai Tô Dịch.
“Tùy ngươi.”
Tô Dịch vung tay ném bọc hành lý qua.
Đường đường một tên công tử hư hỏng, lại thèm thuồng dâng lên cửa làm việc vặt cho mình, đây là một loại tinh thần như thế nào?
Hoàng Càn Tuấn thật cẩn thận ôm bọc hành lý, trong lòng mừng rỡ như điên, cái này có phải ý nghĩa... Tô ca cũng không bài xích mình như vậy hay không?
Nếu phụ thân biết, khẳng định cũng sẽ vui vì ta nhỉ?
Kế tiếp, nhất định phải biểu hiện thật tốt!
Hoàng Càn Tuấn ta mặt mũi cũng không cần nữa, còn sợ không đảm đương nổi một thủ hạ tốt trước người Tô ca?
Tô Dịch không ngờ, chỉ để Hoàng Càn Tuấn đeo một cái bọc hành lý mà thôi, đã khiến trong lòng gã vui mừng thành như vậy.
Rất nhanh, Tô Dịch xa xa thấy được bảng hiệu “Hạnh Hoàng y quán”.
Đó là một kiến trúc ba tầng, xây sát đường, cổ kính.
Làm một trong ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, Văn gia lấy “dược thảo” lập nghiệp, lũng đoạn trên chín phần việc làm ăn dược thảo, ruộng thuốc khai khẩn đã có hơn vạn mẫu.
Văn gia còn thuê hơn một ngàn người hái thuốc, cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ tới trong núi sâu rừng già hái dược thảo.
Mà chỉ ở thành Quảng Lăng, Văn gia đã mở mười sáu chỗ y quán, mười chín tiệm bán thuốc.
Hạnh Hoàng y quán chỉ là một trong số đó.
Đám người chờ xem bệnh bốc thuốc, sớm đã xếp một hàng dài ở trước Hạnh Hoàng y quán.
Nhưng lúc này, lại có hai gã sai vặt đi ra, hò hét đuổi người đi.
“Mọi người đều mau đi y quán khác đi, hôm nay Hạnh Hoàng y quán đóng cửa không khai trương!”
“Chúng ta cũng không có cách nào, từ hôm nay, chưởng quầy của chúng ta đổi người, chưởng quầy mới đến bây giờ còn chưa đến đâu.”
Nhất thời, đám người xếp hàng xôn xao một trận, có người thất vọng thở dài, có người bất đắc dĩ lắc đầu, có người hùng hùng hổ hổ, trường hợp hỗn loạn một phen.
Nhưng hai gã sai vặt kia không thèm để ý, xoay người liền tính đóng lại cửa chính y quán.
“Chậm đã.”
Một giọng nói vang lên, “Chưởng quầy mới đến rồi, hôm nay không đóng cửa.”
Hai gã sai vặt ngẩn ra,
Những người xếp hàng kia cũng đều nhìn qua.