Chương 69: [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Mộc trung chi quỷ (2)

Phiên bản dịch 5334 chữ

Tinh thần Hoàng Càn Tuấn rung lên, nói: “Tô ca, việc này rất dễ làm, Hoàng gia ta lũng đoạn làm ăn luyện khí trong thành, chỉ là sư phụ luyện khí, cũng có hơn ba mươi người! Ngài muốn luyện chế binh khí gì cứ việc nói, ta cam đoan bảo luyện khí sư tốt nhất góp sức cho ngài!”

Tô Dịch lúc này mới phản ứng lại, ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, Văn gia lũng đoạn làm ăn dược thảo, Lý gia lũng đoạn lương thực ngũ cốc, mà Hoàng gia thì lũng đoạn làm ăn luyện khí.

“Ta tính đúc kiếm.” Tô Dịch nói.

Hoàng Càn Tuấn nhất thời cười nói: “Đúc kiếm? Vậy đi tìm Vương Thiên Dương, đạo luyện kiếm của Vương lão, có thể xưng nhất tuyệt của thành Quảng Lăng, không ít người ngoài đều mộ danh mà đến, chỉ vì từ chỗ Vương lão cầu một thanh hảo kiếm.”

Tô Dịch gật đầu nói: “Ngươi sáng sớm ngày mai tới đây, dẫn ta đi gặp hắn một lần.”

Hoàng Càn Tuấn sảng khoái đáp ứng, nói: “Tô ca, còn có việc khác không?”

Làm việc cho Tô Dịch, hắn quả thực là nhiệt tình đến cực hạn.

“Mau về nhà đi.”

Tô Dịch phất phất tay.

“Tô ca, vậy ta ngày mai lại đến.”

Hoàng Càn Tuấn lúc này mới hành lễ rời khỏi.

Hắn rất biết điều, nếu luôn dán ở bên người Tô Dịch, cũng sẽ trêu chọc đối phương phiền chán.

Tựa như hắn trước kia đi chơi lầu xanh, phiền nhất những tùy tùng kia phụ thân hắn phái đến bên người hắn...

Sau khi ngâm bó liễu ở trong máu gà trống, Tô Dịch lại cầm lấy một thanh đao, bắt đầu bổ chẻ trên đoạn gỗ đào xanh ba thước.

Theo vụn gỗ nhỏ vụn bong ra, rất nhanh một thanh kiếm gỗ đào đã thành hình.

Sau đó, Tô Dịch từ trên ghế trúc đứng dậy, giơ kiếm gỗ đào ở trước mắt đánh giá một phen, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

“Chỉ chờ đêm nay.”

Tô Dịch tùy ý vung kiếm gỗ đào, lại nhìn thoáng qua cành liễu xanh biếc ngâm ở trong máu gà trống.

Ánh mắt lập tức dời đi, đặt ở trên cây hòe già kia cách đó không xa trong đình viện. Hòe, quỷ trong gỗ!

Cây này thuần âm, dễ dàng trêu chọc quỷ vật tai hoạ ký sinh trên nó nhất.

Mà bố cục tòa đình viện này, hỏng là hỏng ở một bên cây hòe đào giếng nước, khí âm sát trong lòng đất dâng lên, sẽ chỉ làm tòa đình viện này hóa thành “hung trạch” trong mắt người bình thường.

“Cái giếng này rõ ràng bị người ta phong cấm lại, như thế xem ra, lúc trước có người đã phát hiện trong giếng nước này có vấn đề.”

“Nhưng cố tình, lại chưa ai nói cho ta biết những thứ này...”

Tô Dịch như có chút suy nghĩ.

...

Văn gia.

Chỗ ở của Văn Trường Thanh.

“Phụ thân, vừa nhận được tin tức, Tô Dịch tên khốn kia mới ngày đầu tiên tiếp quản việc làm ăn của Hạnh Hoàng y quán, đã đá đi hết những người dưới kia của nhà chúng ta, cái này không phải đang đánh vào mặt nhà chúng ta sao?”

Văn Giải Nguyên nổi giận đùng đùng nói.

Hắn là con trai Văn Trường Thanh, tuổi vừa mới mười chín, huyết khí phương cương, có được tu vi Bàn Huyết cảnh “Luyện Nhục” viên mãn, qua nửa năm nữa, sẽ tới trong Thanh Hà kiếm phủ tu hành.

“Ta trái lại không ngờ, phế vật này lại hung dữ như thế.”

Văn Trường Thanh nhíu mày, nói, “Hắn hôm nay ở nơi nào?”

Văn Giải Nguyên nói: “Nghe nói là định cư ở một chỗ hung trạch kia phía sau Hạnh Hoàng y quán.”

“Ừm?”

Trong mắt Văn Trường Thanh nổi lên biểu cảm lạ, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, nói, “Nếu như thế, căn bản không cần chúng ta ra tay, phế vật đó sợ là cũng sống không qua đêm nay!”

“Đây là vì sao?” Văn Giải Nguyên ngẩn ra.

Văn Trường Thanh nhớ lại nói: “Chín năm trước, tòa hung trạch đó từng xảy ra một vụ thảm án, một y sư cùng hai dược đồ ở trong đó tất cả đều ở một đêm ly kỳ chết bất đắc kỳ tử.”

“Chuyện này, làm trong thành ồn ào huyên náo, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hạnh Hoàng y quán chúng ta làm ăn.”

“Ta bỏ số tiền lớn, nhờ người mời một vị đạo sĩ tha phương rất có danh vọng.”

“Người này tên Ngô Nhược Thu, tiến vào hung trạch nhìn qua, liền nói trong giếng nước bên cạnh một cây hòe già kia, có một quỷ vật hung ác bám vào!”

“Dựa theo cách nói của Ngô đạo sĩ, trừ phi có được tu vi cấp bậc tông sư, nếu không, không có ai đánh bại được một con quỷ vật đó!”

Nghe tới đây, văn Giải Nguyên sợ hãi, nói: “Sau đó thế nào?”

Văn Trường Thanh nói: “Ngô đạo sĩ bảo ta rèn một đống xiềng xích, lấy kỳ môn bí thuật phong ấn cái giếng nước đó lại, nói chỉ cần người sống không ở một tòa đình viện đó, con quỷ vật kia sẽ không xuất hiện nữa.”

Văn Giải Nguyên nghe tới đây, chợt hiểu ra, “Nói như vậy, Tô Dịch chỉ cần đêm nay ở một chỗ hung trạch đó, liền nhất định phải chết không thể nghi ngờ?”

Văn Trường Thanh cười lên, “Nên như thế. Trong một năm qua, ta mãi không hiểu, vì sao lão thái quân thế nào cũng phải gả Linh Chiêu cho Tô Dịch này. Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu Tô Dịch chết từ đây, đối với Văn gia chúng ta mà nói, coi như là một chuyện tốt.”

Văn Giải Nguyên liên tục gật đầu, nói: “Không sai, hôm nay Linh Chiêu đường muội sắp trở thành ‘đệ tử tông sư’, thân phận bực này, nào phải Tô Dịch phế vật kia có thể xứng đôi? Hắn chỉ cần chết, đối với Linh Chiêu đường muội cũng là một chuyện tốt.”

Vẻ mặt Văn Trường Thanh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nói: “Chuyện này, không thể tiết lộ cho người khác biết, nếu không để người khác biết, chúng ta biết rõ hung trạch đó có vấn đề, còn không nhắc nhở Tô Dịch, khó tránh khỏi sẽ chịu một ít liên luỵ.”

Văn Giải Nguyên cười đáp ứng, “Con biết, cái này gọi là tự hắn tìm chết, thực cho rằng Hạnh Hoàng y quán là dễ đạt được như vậy? Nói tới, hại chết hắn Tô Dịch, hẳn là mẹ vợ hắn Cầm Thiến mới đúng.”

Bạn đang đọc [Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên của Tiêu Cẩn Du

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    218

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!