Bốp!
Khi Tô Dịch suy nghĩ, lại đánh ra một đòn.
Một lần này, quỷ vật kia như không chống đỡ được, âm khí bao phủ trên người ‘Ầm’ một tiếng nổ tung, chỉ còn lại có một bóng người nhỏ nhắn từ hư không ngã xuống.
Đây thế mà lại là một nữ quỷ!
Mặc bộ đồ màu máu, hình dung như thiếu nữ, màu da trắng muốt trong suốt, nàng cuộn mình dưới đất, thân thể nhỏ nhắn kịch liệt run rẩy, một đôi mắt thật to tràn ngập đau khổ.
“Tiên sư tha mạng, tiểu nữ chưa từng hại tính mạng người ta!”
Nữ quỷ đồ đỏ đau khổ cầu xin, nằm úp sấp ở trên đất dồn dập thở dốc.
Bộ dáng nàng rất xuất chúng, mặt mày như tranh, lúm đồng tiền nông, má có chút mũm mĩm trẻ con, một hạt giống người đẹp hạng nhất.
Chỉ là bóng người nàng hư ảo, không phải thực thể, thêm một ít khí tức mờ mịt.
Tô Dịch tay cầm cành liễu, quan sát đối phương, khẽ thở dài: “Thì ra chỉ là một âm hồn cấp thấp nhất...”
Quỷ vật thế gian, đơn giản có thể chia ra âm hồn, quỷ mị, quỷ quái, quỷ linh bốn loại.
Trong đó, âm hồn là một loại yếu nhất cấp thấp nhất, cũng thường gặp nhất.
Trong thế tục lưu truyền rất nhiều chuyện xưa ma quỷ, phần lớn đều có liên quan với âm hồn quấy phá.
Mà ở trong mắt Tô Dịch, quỷ vật loại tàn hồn, oan hồn, hung linh tồn tại ở trong thế tục giới, tất cả đều có thể đưa về trong “âm hồn”.
Dù sao, quỷ vật chỉ dám trà trộn ở trong thế tục, lại có thể có thành tựu gì?
Quỷ vật lợi hại thật sự, dám ở thế giới tu hành chiếm núi làm vương!
“Mấy năm nay, ngươi luôn bám vào trong cây hòe già này?”
Tô Dịch hỏi, hắn liếc một cái nhìn ra, thiếu nữ váy đỏ này âm hồn không có khí hung lệ huyết sát, ngược lại rất tinh thuần.
Cái này ý nghĩa, đối phương vẫn chưa từng hại người.
“Hồi bẩm tiên sư, đúng là như thế.”
Nữ quỷ đồ đỏ rụt rè trả lời, trên khuôn mặt thanh lệ tái nhợt tràn đầy nhu thuận cùng sợ hãi, cuộn mình run bần bật dưới đất, cho người ta cảm giác điềm đạm đáng yêu.
“Không đúng, ngươi nói dối.”
Tô Dịch nhíu mày.
Chín năm trước, hại chết một y sư cùng hai dược đồ kia là ai?
Nữ quỷ đồ đỏ còn chưa trả lời, biến cố chợt xảy ra ——
Vù!
Một mảng hào quang màu đen như tia sáng lạnh bắn nhanh, mang theo khí tức dữ tợn tà ác, bắn về phía Tô Dịch.
“Quả nhiên có vấn đề.”
Bên môi Tô Dịch nổi lên độ cong lạnh buốt, trong tay tùy ý xoay chuyển.
Một đám cành liễu đâm ra, thẳng tắp như kiếm.
Phành!
Chỉ một đòn, chuẩn xác vô cùng đâm trúng một mảng hào quang màu đen kia.
Hào quang màu đen kịch liệt run lên, ngã xuống đất, giãy giụa hai cái, liền không nhúc nhích nữa.
Nhìn kỹ, đó thế mà lại là một con sâu bọ màu đen to bằng nắm tay trẻ con, sáu cái chân đốt, miệng dày đặc răng nhọn sắc bén, bộ dáng dữ tợn hung ác, tản mát ra từng đợt khí tức hôi thối.
“Quỷ Thi Trùng, thì ra là món đồ chơi nhỏ này.”
Tô Dịch nhìn thấy cái này, ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn về phía nữ quỷ đồ đỏ kia, “Những Quỷ Thi Trùng này là do ai luyện chế cùng khống chế?”
Quỷ Thi Trùng, một loại độc trùng từ trên thi thể quỷ vật luyện chế ra, trong cơ thể tràn ngập thi độc cùng sát khí.
Người bình thường bị cắn một phát, chỉ một lát sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, dù đổi làm võ giả Bàn Huyết cảnh, nhiều nhất cũng chống đỡ được một canh giờ.
Đối với Tô Dịch mà nói, Quỷ Thi Trùng không đủ đáng sợ, thật sự đáng giá để ý, là ai luyện chế cùng khống chế Quỷ Thi Trùng!
“Cái này...”
Nữ quỷ đồ đỏ chần chờ, trên mặt tràn ngập e ngại cùng kiêng kị, giống như không dám nói.
Ngay lúc này ——
Trên nắp giếng cổ bên cạnh cây hòe già, những sợi xích loang lổ vết gỉ kịch liệt chớp lên, nắp giếng theo đó dịch chuyển, giếng nước lộ ra một khe hở.
Ngay sau đó, một mảng hào quang màu đen lướt ra, giống một đoàn mây đen, rợp trời rợp đất lướt về phía Tô Dịch.
Đó là một đám Quỷ Thi Trùng!
Chừng hơn trăm con, trong cái mồm dữ tợn sắc bén phát ra tiếng rít sắc nhọn chói tai, giống như trăm quỷ than khóc, khí âm sát thổi quét cả tòa đình viện.
Một màn đó, khiến nữ quỷ đồ đỏ hoảng sợ tuyệt vọng, vùi đầu xuống đất, không dám đi nhìn.
Dù sao, đó là hơn trăm con Quỷ Thi Trùng cùng lúc xuất động, đổi là bất cứ nhân vật Bàn Huyết cảnh nào, sợ cũng sẽ bị dọa đến hoang mang lo sợ, sinh ra tuyệt vọng.
Tô Dịch chỉ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Hắn bỗng hít sâu một hơi, vận khí quanh thân, giơ lên một bó cành liễu trong tay giống như thanh kiếm sắc bén.
Hắn phất tay áo, sải bước tiến lên, lấy cành liễu làm kiếm, chợt xoay trong hư không.
Trong tích tắc, một bó cành liễu như tinh hà thổi quét, tràn ngập khí thế khuynh thiên phúc địa, gột rửa phàm trần.
Ta có một kiếm vãn tinh hà,
Khuynh thiên phúc địa quét phàm trần!
Ầm!
Bóng côn trùng màu đen đầy trời, tất cả đều nổ tung ở trong một kiếm.
Tiếng nổ tung dày đặc đó tựa như vang lên cùng một lúc, cho người ta cảm giác, tựa như một tiếng sét chợt nổ vang, sau đó bụi bậm tan mất!
Đây là lần đầu tiên xuất kiếm ý nghĩa thật sự của Tô Dịch từ khi sống lại tới nay.
Tuy chỉ tu vi Bàn Huyết cảnh, nhưng khi một kiếm này ngang trời, lại như trích tiên vung bóng xanh, kiếm thế vừa ra, thập phương đều yên tĩnh.
Hơn trăm con Quỷ Thi Trùng đều thành bột phấn, gột rửa sạch sẽ!
Lại nhìn Tô Dịch, đứng sừng sững ở đình viện, bóng người cao gầy giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, sắc bén đâm thủng màn đêm, khác hẳn khí chất lạnh nhạt xuất trần kia lúc bình thường.
Bất động thì cất mũi nhọn trong hộp, động thì mũi nhọn hiển lộ hết.