Edit: Cigarred
"Tôi đã không nhận ra rằng cho đến ngày hôm nay tôi vẫn luôn mắc kẹt trong cuộc sống kinh khủng này."
...
Hôm nay là sinh nhật 31 tuổi của Lương Duyệt Nhan nhưng cô chẳng nói cho ai biết cả.
Lương Duyệt Nhan dự định nấu một bữa cơm tối thịnh soạn, cô đang định lên mạng tìm một vài công thức nấu. Trên tay có nước, địa chỉ trang web chưa đánh xong đã nhảy mất, quan trọng hơn là còn gõ sai tên.
Trời xui đất khiến, cái địa chỉ trang web này đã mang cô mở ra một trang web. Giống như khi Internet vừa mới nổi lên những năm trước, với mã miền đơn giản nhất và các thành phần đơn giản nhất để xây dựng nên một trang chủ.
Màu đen như mực cùng với dòng chữ đỏ tươi. Nội dung của trang web đã hiện lên trước khi cô tắt cửa sổ đi.
Tiêu đề nổi bật hiện lên.
Kill Your Husband.
Lương Duyệt Nhan tốt nghiệp bằng nghiên cứu sinh ngành Khoa học và công nghệ, mỗi một từ đơn cô đọc đều hiểu. Sau khi kết hợp cùng với nhau tạo thành một câu nói mang ý nghĩa đáng sợ.
Ngón cái của cô không chần chừ mà ấn xuống.
Một tin nhắn bật lên, cái tên hiện lên là "Ông xã" cộng với một icon hình mặt trời nhỏ. Đây là cái biệt danh sau khi kết hôn cô đặt cho anh ta, "Buổi tối phải đi xã giao, không trở về ăn cơm."
Cô nhanh chóng gõ chữ: "Không phải đã hẹn tối sẽ đưa Dương Dương đi xem mèo sao?" Nhưng sau khi gõ xong cô lại xóa đi.
Cô tạm dừng lại, khẽ chớp mắt: "Đã bao giờ anh làm được những chuyện đã hứa với tôi chưa?" Kết quả lại xóa đi.
Tốc độ gõ chữ của cô chậm lại, sau khi tính tình bùng nổ thì lại mang theo vài phần van xin còn sót lại: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Lương Duyệt Nhan cứ gõ rồi lại xóa như vậy, đến cuối cùng chỉ gửi đi hai chữ: "Biết rồi."
Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một vết nứt trên tường, vết nứt đó đã tồn tại từ khi bọn họ chuyển đến căn nhà cũ này, mỗi ngày khi nấu cơm, cô đều nhìn thấy nó.
Cái khe đó càng lúc càng lớn, bên trong đen sì, chẳng khác nào địa ngục đang nhìn chằm chằm vào cô từ phía bên kia vết nứt. Cô đi đến đó nhìn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào, như hình với bóng.
Cô cúi đầu, cái tên ông xã cùng hình mặt trời nhỏ trong trả lời lại nữa, Lương Duyệt Nhan rời khỏi Wechat, mở trình duyệt lần nữa, thêm đường dẫn vừa rồi vào mục yêu thích.
10h30 tối, Viên Hải Bình trở về, cửa còn chưa mở đã gây ra động tĩnh lớn.
Anh ta rống với cái điện thoại, giống như muốn cho cả tòa nhà đều biết được sự dũng mãnh của anh ta trên bàn nhậu: "Lần sau không uống đến cho cậu về với chắt thì ông đây không mang họ Viên!"
Mùi thuốc lá hòa cùng rượu bia nồng nặc theo cửa tiến vào nhà, phá tan không khí vốn cũng chẳng đủ yên bình ấm áp.
Khó khăn lắm mới dỗ được Viên Dương đi ngủ, giờ cậu bé lại tỉnh, cậu bé xoa khuôn mặt mình, gọi "Ba."
Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu lên, Viên Hải Bình cũng không cởi áo khoác với giày, sải bước đi đến ôm con trai lên chơi đùa với nó.
Viên Dương cười khanh khách, vươn cánh tay tròn tròn nhỏ nhắn sờ khuôn mặt Viên Hải Bình. Lương Duyệt Nhan bình thản nhìn cha con hai người, cất quyển truyện tranh đi, đặt nó lên cùng với một số cuốn sách đã hơi cũ. Cô đứng lên.
"Uống nhiều quá, đang khó chịu, nấu cái gì cho tôi ăn đi." Viên Hải Bình nói, ánh mắt vẫn nhìn con trai chăm chú.
Lương Duyệt Nhan đi vào bếp, tiếng nồi chảo bát đĩa va vào nhau vang lên tiếng leng keng, cô đổ nước vào nồi rồi vặn ga lên.
Cô nhìn thoáng qua cái khe nứt trên tường, lấy chân gà chuẩn bị ăn vào ngày hôm sau trong tủ lạnh ra.
"Hôm nay là ngày mấy?" Cô hỏi.
"Cái gì?" Anh ta không nghe rõ.
"Tôi hỏi, hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày 13." Anh ta cuối cùng cũng nghe rõ, khó hiểu hỏi lại: "Làm gì?"
Con dao thái rất sắc, Lương Duyệt Nhan dùng mũi dao róc da và thịt đùi gà ra khỏi xương, sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì không nghe thấy tiếng cô trả lời, người đàn ông ôm theo con trai đi vào bếp, đứng bên cạnh cô, ánh mắt thản nhiên nhìn qua điện thoại cô, là một thực đơn mì gà nấm.
Lương Duyệt Nhan ngửi thấy mùi rượu, hơi nhăn mũi lại. Cô bỏ xương vào nồi nước đun sôi, cẩn thận dùng lưỡi dao cắt gân giữa da và thịt.
Viên Hải Bình quan tâm nói: "Trong tủ lạnh có gì cứ tùy tiện nấu, sao phải phiền phức như vậy."
Viên Hải Bình cũng chỉ nói vậy, anh ta cầm bát canh uống một hơi hết sạch, chén đũa để nguyên trên bàn ăn rồi đi vào phòng tắm rửa.
Lương Duyệt Nhan cầm giẻ lau, nhìn giọt dầu mỡ bắn ra trên bàn ăn, chậm rãi dùng giẻ lau đi. Sau khi rửa sạch bát đũa, phòng bếp lại trở về dáng vẻ gọn gàng ban đầu. Trật tự trong nhà bếp này còn dễ bị thay đổi hơn cả Jerusalem, nơi đầy tôn giáo và thù địch trong TV đang nói.
"Em ra ngoài một lát." Viên Hải Bình tắm rửa xong rất nhanh, Lương Duyệt Nhan bế Viên Dương đã ngủ lên giường, cô nhìn cậu bé nói: "Đừng làm con ngã."
"Ừm." Viên Hải Bình nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Lúc này là thời gian mấy quán ăn đêm ven đường làm ăn sôi nổi, con đường vốn không rộng rãi lại càng chật hẹp hơn, đường phố nhộn nhịp náo nhiệt.
Lương Duyệt Nhan đứng trước một quầy hàng, một sợi tóc buông xuống, cô nhẹ nhàng gạt ra sau đầu. Chủ quán vừa chơi xong một ván Vương giả vinh diệu, thuận miệng hỏi: "Dán màn?"
Lương Duyệt Nhan nhẹ nhàng đáp lại: "Dán loại chống nhìn trộm tốt nhất đi."