Edit: Quảng Hằng
Mặc Thiên Trần trầm tĩnh suy nghĩ lại, mình cũng thật là quá vọng động rồi."Vậy tôi phải làm gì?"
Cúc Như Khanh biết nếu chuyện này không thể giải quyết, hắn cũng sẽ bị cô phiền nhiễu, hắn gọi điện thoại cho Khang Hạo, Khang Hạo rất nhanh từ trong mail truyền ghi chép cuộc gọi tới đây, Mặc Thiên Trần so sánh thời gian này hoàn toàn ăn khớp, nhưng lại là do mã số một người khác gọi vào .
"thật không phải là cô ấy?"
Mặc Thiên Trần nổi giận, nhưng cũng cảm kích hắn không để ình bêu xấu.
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: "Người thần bí gọi điện thoại không đăng kí tên, nhưng đối phó với loại nha đầu ngốc như cô là hữu dụng nhất!"
"Người bị uy hiệp cũng không phải là anh, đương nhiên anh có thể đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi!" Mặc Thiên Trần buồn buồn nói.
"Xem ra người kia nắm giữ bí mật kia cũng không phải nhỏ, Mặc Thiên Trần, ddnwgf làm điều ngu ngốc nữa, gần đây tôi rất bực mình!" Cúc Như Khanh lạnh giọng cảnh cáo cô."Nếu không để cho tôi nhúng tay, thì thông minh một chút cho tôi!"
Đôi môi Mặc Thiên Trần mấp máy mấy lần, rốt cuộc cũng mím chặt lại, không nói gì nữa.
Cúc Như Khanh cũng không có để ý tới cô nữa, mà là trực tiếp vào phòng tắm đi tắm, hắn tắm xong ra ngoài lại thấy cô cầm một chiếc cài áo kim cương, đang vừa nhìn vừa rơi lệ, mặc dù cô ở trên ghế sa lon đưa lưng về phía hắn, thế nhưng bả vai khẽ rung động, nên hắn có thể kết luận là cô đang khóc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khang Hạo tới đón Cúc Như Khanh đi làm thì Cúc Như Khanh đưa cho hắn số điện thoại của người thần bí, vừa có tín hiệu liền chạy đến bắt lấy người đó.
Mặc Thiên Trần mang đôi mắt đỏ hồng đi làm, tối hôm qua cô nhớ3acon gái, nhớ đến mức bật khóc, sau đó ngủ thiếp đi.
Buổi chiều giờ tan việc,
Mặc Chấn Đông đi vào: "Thiên Thiên, tinh thần của3acon hình như không tốt? Có phải gần đây nghỉ ngơi không tốt hay không?"
"Cha, lâu rồi3acon thăm mẹ! Nhất định là tối hôm qua quá nhớ mẹ mới có thể như vậy." Mặc Thiên Trần làm nũng.
"Tối nay gọi Như Khanh cùng đến nhà ăn cơm." Mặc Chấn Đông đề nghị.
"3acon cũng không biết anh ấy có rãnh hay không, còn3acon thì. . . . . .
Nhất định phải đi rồi." Mặc Thiên Trần kéo tay cánh tay của cha mình, "Chúng ta về nhà thôi!"
Hai cha3acon cô cùng đi đến bãi đậu xe thì xe Cúc Như Khanh vừa lúc dừng ở bên chân của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh xuống xe, "Cha,3acon đến đón Thiên Thiên cùng đi. . . . . ."
Mặc Chấn Đông vui vẻ: "Thiên Thiên mới nói không biết3acon có rảnh không đây, được được, lên xe đi!"
Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh kéo lên xe, lái xe chạy về hướng Mặc gia. cô kỳ quái nhìn hắn: "Làm sao anh biết tôi hôm nay sẽ về nhà mẹ?"
Cúc Như Khanh nhàn nhạt cong môi: "Đương nhiên trẻ3acon sau khi bị thương tổn sau, trước tiên sẽ tìm kiếm nhà bảo vệ."
hắn ngụ ý, Mặc Thiên Trần chính là thuộc về loại ‘trẻ3acon’ này, cho nên hắn đoán chừng hôm nay cô sẽ về Mặc gia, sau đó đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu công ty Mặc Thị.
Mặc Thiên Trần trợn mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Tại sao anh nghĩ tôi trẻ3acon như thế? Tôi có cảm giác ở trước mặt anh, như ngay cả chút che đậy cũng không có."
Khóe môi Cúc Như Khanh từ từ lạnh xuống: "Vậy em không hoan nghênh tôi đến nhà mẹ em?"
"Ý tôi không phải như thế!" cô vội vàng nắm tay của hắn, "Nếu như anh không đến, mẹ tôi sẽ rất lo lắng, !"
Nếu như chỉ có một mình cô về nhà mẹ đẻ, Lý Tình Y tất nhiên sẽ lo lắng tình cảm của bọn họ bất hòa, mà Cúc Như Khanh chịu chủ động đi, cô làm sao lại không hoan nghênh!