Edit: Như Nguyện & Băng Nguyệt
Lần này Mặc Thiên Trần đi công tác tới Anh quốc, một mặt là cô đi gặp mặt khách hàng, mặt khác cũng có tính toán của mình, cả cô và Cúc Như Khanh thường xuyên ở gần, cái loại cùng chung hô hấp đó cảm giác tựa hồ càng ngày càng không bình thường rồi. Anh nói đợi cô thì sẽ đợi cô rất tốt, tốt đến mức cô đã quên giữa bọn họ có sự phân cách, tốt đến mức sụp đổ trạng thái một lần nữa muốn cùng anh giữ khoảng cách, tốt đến mức cô cho rằng đây thật sự là hôn nhân của cô, nhà của cô.
Bởi vì trong lòng còn có chuyện của con gái, cô thủy chung vẫn không yên lòng, cũng không dám cùng Cúc Như Khanh quá gần gũi, một ngày kia con gái cô xuất hiện, Cúc Như Khanh tất nhiên sẽ không tha cho cô, như vậy cô nhất định sẽ thương tâm rời đi, thay vì để sau này bi thương ly biệt, không bằng vừa bắt đầu liền viết lên kết cục, tránh việc quay đầu lại là thương tiếc như công dã tràng.
Rời khỏi đất nước, đến Luân Đôn, nơi này tuyết rơi rất dày, mặc dù khí trời tháng mười một ở quê nhà chẳng qua chỉ mang chút gió lạnh cuối thu, ở chỗ này cũng đã cảm giác được rõ ràng thời tiết mfa đông, không quen với khí trời rét lạnh như vậy, cô mặc áo lông thật dầy, mang mũ cùng bao tay, đi trên đường nhìn dòng người qua lại.
Phía trước là một khu trường học, không ít xe riêng ngừng ở nơi này đưa đón bọn trẻ tan học, không ít em nhỏ đã được đón đi, ở sân trường chỉ còn lại một cô bé đang chờ được đón đi, cô bé ước chừng 5, 6 tuổi, mặc một bộ áo lông màu hồng, trên đầu đội một cái mũ đáng yêu, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng đang nhìn chung quanh, đảo nhanh như chớp, còn bất chợt sôi nổi, giống như một con thỏ nhỏ màu hồng vui sướng.
cô bé, chính là Cúc Hoài Cẩn. Cúc Như Khanh đưa cô bé ra nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, cũng trải qua cuộc sống ưu việt, con gái anh ngây thơ vui vẻ hạnh phúc, con trai anh lại gánh trên lưng trách nhiệm giữ gìn hạnh phúc, một đôi Long Phượng Thai bất đồng giới tính, nhất định cuộc đời của bọn chúng cũng bất đồng. Phương thức giáo dục của cha bất đồng, cuộc sống mà bọn họ phải trải qua hoàn toàn bất đồng.
Mặc Thiên Trần đi tới nơi này, cũng không đi nữa, cô không biết cô bé trong sân trường chính là con gái của cô, cô chỉ là cảm thấy, ở nơi xa quê nhìn thấy một cô bé Phương Đông, cô bé vừa đáng yêu giống như tinh linh, vừa thuần khiết giống như Thiên Sứ, toàn thân cô bé tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ, để cho cô cũng không tự giác hưởng thụ tuyết trắng đang tung bay rối rít, tuyệt không cảm thấy trời rất lạnh.
Lúc cô ở mỉm cười nhìn Cúc Hoài Cẩn, Cúc Hoài Cẩn cũng đang nhìn cô, cô bé vui sướng hướng cô vẫy vẫy tay, tỏ vẻ chào hỏi cô, Mặc Thiên Trần vui vẻ không thôi, vẫn đứng ở trước cửa sắt của trường học nhìn cô gái nhỏ, cô gái nhỏ rất sợ lạnh, dùng áo len cao cổ đem khuôn mặt nhỏ bé che kín, chỉ lộ ra hai mắt thật to trắng đen rõ ràng nhìn cô.
Đây là một trường học quý tộc, bọn nhỏ tới nơi này đi học không giàu cũng quyền thế, Mặc Thiên Trần nghĩ người nhà của cô bé có thể còn chưa kịp tới đón con mình, hôm nay tuyết rơi rất mãnh liệt, rất nhiều nơi kẹt xe, nhưng đứa bé này trời sanh lạc quan, cũng không vì vậy mà tức giận, hoặc có thể, cô bé còn chưa biết tức giận.
Cứ nghĩ như vậy, cô tính toán ở bên ngoài cùng với cô gái nhỏ, ở xa quê có thể nhìn thấy cô bé lớn bằng con mình, đối với Mặc Thiên Trần mà nói, cũng coi là một loại hạnh phúc không có gì sánh kịp, cô cùng cô gái nhỏ, chờ người nhà của cô bé tới đón rồi cô mới đi.
Hôm nay Dương Mi tới đón Cúc Hoài Cẩn tan lớp, bởi vì trời đổ tuyết, cô ra cửa rất sớm, trên đường kẹt xe rất nhiều, đi tới trường học đã trễ. cô dừng xe, trong sân chỉ còn một mình Cúc Hoài Cẩn, cô vội vàng lấy ô, chạy vào dắt tay Cúc Hoài Cẩn rời đi.
Mặc Thiên Trần chuẩn bị rời đi, người nhà của cô bé đã tới, cô bảo vệ một đoạn thời gi¬an ngắn, cũng nên kết thúc. đang lúc cô xoay người, cũng không ngờ nhìn thấy khuôn mặt người đến đón cô bé, gương mặt đó, từng quen thuộc như vậy, vẫn là ấn ký trong lòng cô nhiều năm như vậy, không thể quên.
Là cô ấy! Là cô ấy!! Chính là cô ấy!!!
Trong nháy mắt Mặc Thiên Trần hóa đá, cô không thể tin được ánh mắt của chính mình , Dương Mi đang ôm Cúc Hoài Cẩn lên xe, nháy mắt cô vòng qua đầu xe, chuẩn bị rời đi, Mặc Thiên Trần xông tới: “Dương quản gia. . . . . .”
Dương Mi vừa nghe giọng nói, lập tức nhìn sang, sau đó thấy rõ là Mặc Thiên Trần thì trong lòng của cô “thịch” một cái, cô cũng không nghĩ tới sau năm năm, sẽ gặp lại Mặc Thiên Trần, gặp lại ở nơi đứa trẻ đó đi học.
Dương Mi lo lắng Mặc Thiên Trần tìm hiểu nguồn gốc mà tìm được đứa trẻ, cô lập tức lên xe, lái xe rời đi, cô là phụ nữ, cũng hiểu trái tim người mẹ vĩnh viễn nhớ thương huyết mạch của mình, mặc dù ban đầu chỉ là một cuộc gi¬ao dịch, sau khi hoàn tất cũng là cả đời đau đớn. Nhưng mà, cô tuyệt đối không dám dừng lại để Mặc Thiên Trần gặp Cúc Hoài Cẩn, thậm chí là để cho cô tìm được Cúc Cầm Du, hậu quả như thế nào, không ai có thể đủ gánh chịu được.
“Dương quản gia, Dương quản gia đừng đi. . . . . .” Mặc Thiên Trần biết mình không nhận lầm người, mà Dương Mi cũng nhận ra cô, cô vừa lớn tiếng kêu vừa đuổi theo xe nhỏ càng chạy càng xa, “Dương quản gia, van cầu cô. . . . . . Van cầu cô để cho tôi trông thấy con gái. . . . . . Tôi van cô. . . . . .”
Bởi vì tuyết rơi, mặc dù Dương Mi không chạy xe quá nhanh, nhưng so với đôi chân của Mặc Thiên Trần mà nói, vẫn đuổi theo không kịp, cô cũng từ trong kính chiếu hậu lưu luyến nhìn Mặc Thiên Trần không rời, mặc dù cô không nghe được Mặc Thiên Trần đang gọi cái gì, nhưng nhất định là không thoát được quan hệ với đứa trẻ.
“Dương quản gia, Dương quản gia. . . . . .” Mặc Thiên Trần chạy quá nhanh, cô té xuống tuyết, trơ mắt nhìn cỗ xe nhỏ màu đen càng chạy càng xa, cô mạnh mẽ chống người, bò dậy lần nữa, vẫn đuổi theo không từ bỏ, “Van cầu cô, Dương quản gia, cho tôi nìn một cái. . . . . . Liếc mắt nhìn là tốt rồi. . . . . .”
Dương Mi thắng gấp ngừng lại, cô cũng đang nhìn kính chiếu hậu, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, Cúc Hoài Cẩn quay đầu, từ cửa sổ sau xe nhìn sang, nhỏ giọng nói: “cô ấy không phải là mẹ của con chứ?”
Câu hỏi này, lập tức khiến Dương Mi thanh tỉnh lại, cô biết chuyện này cô đã không thể xử lý, cô lập tức bấm điện thoại gọi Cúc Như Khanh, hiện tại ở Luân Đôn là sáu giờ tối, như vậy ở trong nước là hai giờ sáng, cô cũng không để ý tới Cúc Như Khanh có ngủ hay không .
Cúc Như Khanh nghe thấy chuông điện thoại di động, lập tức liền tỉnh lại, anh cầm điện thoại ở đầu giường lên, vừa nhìn là Dương Mi ở nước Anh gọi tới, anh lập tức nhận: “đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiên sinh, chúng tôi gặp cô ấy ở trường học, làm sao bây giờ?” Dương Mi không nói rõ cô ấy là người nào, bởi vì Cúc Hoài Cẩn ở bên người.
Nhưng Cúc Như Khanh lập tức hiểu, cô ấy này, là chỉ mẹ đẻ của hai đứa bé, anh lập tức ngồi dậy: “Đừng để cho cô ta tìm được! Lập tức rời đi.”
“Dạ! Tiên sinh.” Dương Mi lập tức nổ máy xe, trong đêm gió tuyết cuồn cuộn cấp tốc rời đi.
“Dương quản gia. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy sắp đuổi kịp, xe lại lái đi, cô như bay xông về phía trước, cô muốn nhìn con gái một cái, một cái là tốt rồi.