Biên tập: Ginny.
Tiên hoàng vốn là võ tướng tiền triều, sau bởi hoàng đế ngu ngốc vô năng, gian thần lộng hành, triều cương lũng, đoạn dân chúng lầm than, thân tín bên cạnh khuyên ông chém cây làm giáo lấy trúc làm cờ, giương cờ khởi nghĩa giành lấy hoàng quyền.
Sau khi lật đổ tiền triều, tiên hoàng cho rằng hôm nay mình có thể khởi binh tạo phản, mai này rồi cũng sẽ có kẻ phản mình, sau khi tiên hoàng đăng cơ, triều đình tập trung trọng dụng quan văn hơn võ.
Qua mấy mươi năm, tùy tiện chọn đại một vị công tử nào đó trong kinh cũng có thể tùy ý ngâm vài câu thơ, viết vài câu đối, kể vài lời điển cố, phàm khi gặp gỡ giữa yến hội luôn không thiếu những màn khoe tài khoe chữ của các văn nhân.
Yến hội ở vương phủ càng không thiếu.
Văn nhân học tử trong kinh nhiều như lá rụng mùa thu, nếu thiếu thì chỉ thiếu cơ hội được dịp trổ tài. Thành vương giao thiệp rộng rãi, bằng hữu đâu đâu cũng có, để tô điểm thêm cho buổi yến hội này, mấy hôm trước vương phủ truyền ra tiếng gió rằng Thành vương đã gửi thiếp mời tướng phủ, có thể tưởng tượng số người đổ xô đến dự đông đến cỡ nào.
Thành vương nghĩ, bản vương mời thì mời, tới hay không không phải chuyện mà bản vương có thể quản.
Những người hiểu rõ tính tình Diệp Nham Bách đều biết, thừa tướng đại nhân là người cao ngạo lại rất nguyên tắc, số quan viên trong triều có thể qua lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trường hợp này không cần nghĩ cũng biết Diệp tướng tuyệt đối không đến, nhưng người ngoài thì hiển nhiên không thể nào biết được mấy chuyện trôi nổi trong triều, vừa nghe tin vương gia gửi thiếp mời Diệp tướng, đám người ngoài kia dốc hết sức lực chen chân vào vương phủ, hy vọng có thể lộ mặt trước thừa tướng đại nhân, biết đâu mai này có thể kiếm được một cơ hội tốt.
Hôm nay người trong Mặc Trúc Viên không ít, mỗi một bụi cây ngọn cỏ đều được tận dụng triệt để, đâu đâu cũng có người đứng ngâm vài câu thơ, thương cảm vài câu thời tiết, thuận tiện biểu đạt chút tâm tình tức cảnh sinh tình.
Cố Sâm từ nội thất rảo bước ra ngoài, lòng hắn lúc này tràn đầy phiền muộn, không gì ngoài bốn chữ “cầu mà không được” Mạc Hoài Hiên vừa nói.
Cố Sâm từng làm đế vương, từng đứng trên ngôi cửu ngũ chí tôn quyền cao vô thượng, là con của trời, trên đời không có gì hắn không thể có, A Ly đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Song lòng hắn lại hiểu rất rõ, A Ly tuy vẫn luôn là của hắn, nhưng lại không hoàn toàn thuộc về hắn.
Đang phiền não không thể giải bày, xa xa chợt thấy bóng dáng An Thành quận chúa dẫn đầu một nhóm khuê tú tiến về phía mình, Cố Sâm nhíu mày, đường tỷ này ngày thường quen chọc thị phi, tốt nhất tránh đi cho bớt chuyện.
Cố Sâm nghĩ vậy, chưa kịp rẽ qua hướng khác thì Cố Tuyết Di đã chạy vọt tới chắn ngay trước mặt, lúc này Cố Sâm đã hiểu, thì ra là nhắm vào mình.
“Tuyết Di thỉnh an thái tử điện hạ.”
Nhóm khuê tú duyên dáng sau lưng nàng cũng đồng loạt khom người hành lễ, trong lòng thầm than thở, mấy thuở mới có cơ hội gặp được Đông Cung thái tử đâu, tiếc rằng thái tử hiện tại chỉ mới là một thiếu niên, uổng cho đống xiêm y son phấn xinh đẹp nhường này.
Cố Sâm nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Mấy khi được đường tỷ chủ động thỉnh an, miễn lễ.”
Cố Tuyết Di không để lời trêu chọc của Cố Sâm vào tai, cười nói: “Hồi bẩm thái tử điện hạ, đường tỷ gần đây theo thái hậu học được một ít lễ tiết, đương nhiên phải khác xưa rồi, nếu không thì có khác gì gàn bướng không hiểu chuyện đâu.” Xưa nay Cố Tuyết Di quen nói năng thẳng đuột, dài dòng cỡ này là đã cực hạn, sau đó bèn dứt khoát ngửa bài: “Xin hỏi thái tử điện hạ đã xử trí bạch lộc của ta thế nào?”
Cố Sâm cũng đoán được nàng lần này tới hỏi tội chuyện bạch lộc, cười đáp: “Thả về núi rồi.”
Nụ cười hắn tuy không có chút uy hiếp nào, Cố Tuyết Di lại vô thức lui về sau nửa bước, đường đệ thái tử gia này của nàng ngày thường thích ra vẻ ta đây, học gì không học cứ học đòi làm người lớn, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cụ non, chẳng mấy thuở chịu cười, ấy vậy mà lúc này lại thoáng câu môi lộ ra nụ cười rất nhạt, đáng chết hơn là nàng thế mà lại nhìn ra thần sắc cưng chiều ẩn bên trong nụ cười rất nhạt đó, sao không kinh hồn táng đảm cho được.
Cố Tuyết Di thất thần một lúc rồi nhanh chóng chấn chỉnh lại đầu óc, hùng hổ tiếp: “Thái tử gạt ta, rõ ràng ngài đem nó đến tướng phủ.”
Động tĩnh hai người thu hút lòng hiếu kỳ của nhiều người từ lâu, ngay khi Cố Tuyết Di dẫn theo một đám danh môn khuê tú tiến vào, khí thế dọa người quá đỗi, lúc này lại lớn tiếng chất vấn, lập tức thu hút thêm một lượng lớn người vây xem, thầm nghĩ cọp cái quả nhiên danh bất hư truyền, trước mặt thái tử điện hạ còn dám cả gan lớn tiếng như thế thì trước mặt người khác còn hung dữ cỡ nào.
Cố Sâm vuốt lại ống tay áo, lãnh đạm nói: “Nếu đường tỷ đã biết thì cần gì hỏi lại. Cô đúng là đã đem nó tặng cho tướng phủ, nhưng người ta thương bạch lộc một thân một mình cô độc, cầu cô đem thả về núi rồi.”
Cố Tuyết Di vốn không có ý định đòi lại bạch lộc, cha mẹ nàng coi chuyện bạch lộc cầu thân như chuyện xấu trong nhà, giận đến mức tống nàng vào cung để thái hậu giáo dưỡng lại, nếu lại thấy bạch lộc kia nữa, dám chừng sẽ nhét luôn nàng vào am ni cô thật quá, nàng chẳng qua còn ấm ức đôi chút vì công sức mình cực khổ tìm được lại bị người ta tiện tay mượn hoa hiến Phật mà thôi.
“Đứa bé kia… là bảo bối trên tay thừa tướng?” Cố Tuyết Di biết rõ còn hỏi.
Chuyện An Thành quận chúa dùng bạch lộc cầu thân cả kinh thành đều biết, nhưng sau đó con thú nhỏ ấy bị xử trí ra sao thì không ai biết, lúc này nói huỵch toẹt ra như vậy lập tức gợi lên tâm tư già chuyện của khối người
Quả nhiên đã có người rì rầm bàn tán: “Bảo bối trên tay thừa tướng không phải là nhị công tử Diệp gia sao? Nghe nói rất được thái tử yêu thích, nhưng mà đứa bé kia là một bé trai, sao có thể tặng bạch lộc?”
“Thái tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng đến cả Diệp tướng cũng tán thưởng thái tử tài cao ngút trời, sao lại không hiểu ngụ ý tặng bạch lộc được, chuyện này…”
Cố Tuyết Di nhíu mày, nàng đơn giản chỉ muốn chèn ép vị đường đệ luôn như người cõi trên này một chút, đám người kia mượn chuyện để đàm tiếu bậy bạ lại là chuyện khác.
Cố Tuyết Di quay đầu, nhìn hai người vừa phát ngôn, quát lên: “Câm miệng!! Cỡ các ngươi mà cũng dám lấy chuyện của thái tử điện hạ ra bàn? Một con bạch lộc đã khiến các ngươi liên tưởng đủ chuyện bậy bạ như vậy, khó trách hai người các ngươi đứng trước chậu trúc nửa ngày vẫn không cảm nổi nửa câu thơ, đã không có tài còn không tự biết thân biết phận, lễ nghĩa trên dưới cũng không phân được, loại người dung tục tầm thường như vậy kẻ nào không có mắt dám dẫn vào Thành vương phủ chúng ta, mau đuổi ra cho bản quận chúa!”
Hai người nọ là phụ tá của một vị quan viên đến dự yến hôm nay, định bụng mượn cơ hội thể hiện trước mặt quý nhân, không ngờ yến hội chưa bắt đầu đã bị đuổi ra ngoài.
Chỉ trách bọn họ hôm nay ra đường không xem hoàng đạo, trúng lúc An Thành quận chúa muốn giết gà dọa khỉ, quả nhiên sau đó không còn ai dám nói bậy nửa câu, giống như lời An Thành quận chúa nói, chỉ có loại người dung tục mới đứng trước một khóm trúc lại liên tưởng đến những thứ bậy bạ, đến cả hành động của một đứa trẻ cũng phỏng đoán lung tung. [*]
Cố Tuyết Di quay sang Cố Sâm, lúc này lại lễ phép lạ kỳ: “Thái tử điện hạ chớ trách.”
Cố Sâm đáp: “Được đường tỷ ra mặt che chở, cô đây lòng đầy cảm kích, có điều…” Hắn cười nhạt một tiếng, nói tiếp: “Cô đích thật rất thích nhị công tử Diệp gia nên mới tặng bạch lộc, người ngoài muốn nghĩ gì đoán gì, cô không để tâm.”
Cố Tuyết Di nghe vậy càng bực: “Nếu ngài thích người ta như vậy thì nên tự mình săn lấy một con, nào có đạo lý lấy bạch lộc của ta đi bán nhân tình, lẽ nào sau này ngài cưới vợ cũng đi mượn sính lễ của người khác luôn sao? Đường đường là thái tử một nước, không sợ mất mặt ư?” Nói tới nói lui thì ra vẫn còn tiếc bạch lộc cầu thân của mình.
Cố Sâm biết hôm nay không làm vừa lòng vị đường tỷ này thì không có cửa rời khỏi vương phủ, mà bản thân hắn cũng không muốn bị ngần ấy người hóng chuyện, mặt mũi hoàng thất biết đặt đâu.
“Chi bằng thế này, khi đường tỷ xuất giá, cô xuất của hồi môn cho tỷ, chúng ta sòng phẳng.”
Nếu là cô nương khác, nghe mấy lời này nhất định sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng Cố Tuyết Di chỉ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của thái tử lúc lâu, xác định cuộc mua bán này hình như không lỗ mới chịu thả người.
Cố Du quay qua nói với Mạc Hoài Hiên: “Huynh xem, hoàng huynh không phải chịu thiệt đấy ư?”
Mạc Hoài Hiên cong môi, gật đầu đáp phải, lòng lại nghĩ, cho dù thái tử không ra của hồi môn cho quận chúa thì cũng còn thái hậu và hoàng thượng, trong ba người bọn họ ai ra mà không được? Nói tới nói lui An Thành quận chúa chẳng lời được chút nào, còn tự cho là chiếm được lợi lớn.
An Thành quận chúa sau khi đòi được đồ cưới thì vui vẻ thả người, vừa quay đầu khéo sao trông thấy Trấn Viễn hầu ôm cháu trai đi ngang qua, nàng vội bỏ hết mọi chuyện đuổi theo người nọ.
Bao nhiêu thẹn thùng mà một cô nương nên có Cố Tuyết Di đều giành hết cho Lục Lẫm, vừa e thẹn vừa nói: “Lục Lẫm, ngươi tới khi nào, sao không báo ta một tiếng.”
Lục hầu gia lạnh mặt, đáp: “Lúc quận chúa và thái tử điện hạ đang thảo luận chuyện của hồi môn, thần không tiện quấy rầy.”
Nghe xong câu trả lời, mặt Cố Tuyết Di xanh mét, Lục Tử Diên trong ngực Lục Lẫm che miệng cười khúc khích, cậu mình xem trọng nhất là mặt mũi, lần trước An Thành quận chúa đạp cửa hầu phủ cầu thân khiến cho đồng liêu trong triều đàm tiếu một thời gian dài, lúc này đương nhiên không cho nàng sắc mặt tốt đẹp rồi.
“Quận chúa nếu không còn chuyện gì khác, thần muốn đến tiền thính, cáo từ.”
Cố Tuyết Di không kịp giữ lại, Lục Lẫm mới đó đã bỏ đi mất dạng, thằng oắt gàn bướng kia còn nằm trên vai Lục Lẫm le lưỡi trêu tức nàng, quận chúa điện hạ bị chọc tức đến bùng nổ, trực tiếp đập luôn bình sứ thanh từ gần tay mình.
Lục Lẫm vỗ lên mông Lục Tử Diên một cái, nghiêm khắc nói: “Không được quậy.”
Lục Tử Diên rúc vào lòng y, hừ một tiếng: “Ngươi vì người khác đánh ta.”
Lục Lẫm không lạnh mặt nổi nữa, hôn lên mặt cu cậu một cái, đứa trẻ mới rồi còn cáu kỉnh tức thì yên tĩnh lại, rúc trong lòng y cười ngây ngô cả buổi, người ngoài đều nói cháu trai y nghịch ngợm, chỉ mình y biết thật ra nhóc này dễ dụ nhất.
Lục Tử Diên bỗng chỉ vào một góc hành lang la lên: “Cữu cữu, con vừa thấy A Cẩm.”
Lục Lẫm nhìn theo hướng tay Lục Tử Diên chỉ, quả nhiên trông thấy Diệp tướng ôm theo bảo bối của ông đang bị một đám văn nhân học tử cản đường ngay đoạn hành lang bên kia, khí trời khá lạnh, đứa bé kia thân thể không tốt, rúc trong lòng phụ thân mình run lập cập, khuôn mặt nhỏ cóng đến đỏ bừng, đôi mắt trong như hạt bồ đào ngâm nước khiến cho người ta bất giác luyến tiếc yêu thương.
Trấn Viễn hầu phủ và Tướng phủ tính ra cũng có chút giao tình qua lại, chưa kể cháu trai của y thường xuyên đến phủ người ta ăn chực uống chực, Lục Lẫm không thể trơ mắt đứng nhìn.
Nhưng Lục Lẫm chưa kịp lại gần thì chỗ ngoặt của hành lang không biết từ lúc nào xuất hiện một nam hài mặc huyền y, đứa trẻ đó nhíu mày, mặt trầm như nước, giọng nói rét lạnh: “Các ngươi đang cản đường cô.”
Thanh âm không lớn, nhưng lại không khác gì sấm giữa trời quang, trận náo loạn vừa nãy trong Mặc Trúc Viên mọi người đều diện kiến đủ, thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén này là đương kim thái tử của Đại Khâu, là quân chủ tương lai, đám người nọ vội vã tránh đường, thị vệ trong phủ tranh thủ cơ hội nhanh chóng giải tán nhóm người đang tụ tập.
Cố Sâm đi đến trước mặt Diệp Nham Bách, Diệp Nham Bách cúi người: “Thái tử điện hạ.”
Cố Sâm vẫn lạnh lùng nói: “Diệp tướng, đêm nay ngài không nên đến mới phải. Tính tình Thành vương thế nào ngài cũng biết, đêm nay người đến vương phủ phân nửa đều nhắm vào ngài, ngài đến một mình thì cũng được, nhưng mang theo A Cẩm thì không được.”
Diệp Nham Bách cũng khó xử vô cùng, chỉ có thể tạ tội: “Thần biết tội, ngặt nỗi khuyển tử khăng khăng muốn gặp thái tử điện hạ, thần vạn bất đắc dĩ mới phải đến đây.”
Thấy hai mắt nhóc kia cứ dán chặt vào mình, lạnh lẽo trong mắt Cố Sâm thoáng chốc vơi đâu mất, mềm giọng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, A Cẩm không chịu nổi, vào trong rồi nói.”
Lục Lẫm ôm cháu trai đứng cách đó không xa, thấy ba người kia đi vào một lầu các, trong mắt hiện lên tâm tình phức tạp, thái tử điện hạ và tướng phủ dường như dây mơ gì đó.
Vừa vào phòng, Cố Sâm lập tức kéo Diệp Trọng Cẩm đến trước mặt mình rồi nhét vào lòng y một ấm giữ nhiệt bằng kim loại, cau mày nói: “Đông thành đá chưa?”
Diệp Trọng Cẩm được lò sưởi nhỏ ủ ấm dần thả lỏng, chậm chạp lắc đầu, người trước mắt và nam nhân đời cứ như lồng vào nhau, quanh đi quẩn lại, thì ra y lại trở về điểm bắt đầu.
Cố Sâm thoáng mỉm cười, dùng tay mình áp lên hai gò má lạnh cóng của Diệp Trọng Cẩm, cái lạnh lòng bàn tay cảm nhận được khiến lòng hắn nhói lên, đám người vừa rồi thật đáng chết.
Diệp Nham Bách cuối cùng cũng nhìn rõ, thái tử điện hạ đã đem A Cẩm đặt ở đầu tim rồi chứ nào phải nhất thời hứng thú xem con ông như một món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao.
Ông thở dài, lấy ngọc bội trong lòng ra, gượm nói: “Điện hạ, ngọc bội bàn long này, ngài vậy mà đem tặng A Cẩm.”
Cố Sâm liếc nhìn miếng ngọc trong tay ông, hai tay nắm bàn tay nhỏ của Diệp Trọng Cẩm, chẳng mảy may xem trọng chuyện này, thờ ơ nói: “Thì sao?”
“Nếu thần nhớ không lầm, trong đại điển sắc phong thái tử của điện hạ, thánh thượng tự tay đeo một khối ngọc bội cho ngài, ngọc bội đó… cùng cái trong tay thần hình như không khác mấy… Xin thứ cho thần mạo phạm, thái tử điện hạ làm vậy là không được! Tín vật đế vương há có thể tặng cho người khác, đây là tội đại bất kính, điện hạ ngài sao lại hồ đồ như vậy?”
Cố Sâm cười nhẹ một tiếng: “Trí nhớ của Diệp tướng thật tốt. Có đều, ngọc bội phụ hoàng trao cô không phải cái này, đây là cô sai người làm riêng cho A Cẩm, Diệp tướng nhìn kỹ lại xem, có phải nhỏ hơn cái của cô một chút không, ghép lại vừa vặn thành một đôi.”
“… Một đôi?” Diệp Nham Bách mơ màng chớp mắt mấy cái.
Cố Sâm lại nói: “Tín vật đế vương đương nhiên không thể đem tặng, mai này khi cô tức vị, miếng ngọc cô tặng cho A Cẩm sẽ trở thành tín vật đế vương, tuy hai miếng tách biệt nhưng hiệu dụng lại như nhau, Diệp tướng, ngài đã hiểu ý cô chưa?”
Diệp Nham Bách đương nhiên là nghe hiểu, chẳng qua tạm thời ông vẫn chưa thể nào tin nổi, thái tử muốn tặng một Ngự Lệnh đế vương cho A Cẩm?
Lúc này Diệp Nham Bách chỉ có thể nghĩ đến hai loại khả năng, một là Cố Sâm ngu rồi, hai là, Cố Sâm thích A Cẩm đến ngu người rồi.
Gian phòng bọn họ đang ở nằm ở lầu các phía tây Mặc Trúc Viên, kẻ không phận sự đều đuổi ra ngoài, thời khắc này, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng gió rít gào, trong phòng phiêu đãng noãn hương, vậy mà xúc giác lại cảm nhận được cái lạnh đang tràn vào từng chặp.
Một lúc thật lâu, Cố Sâm cười nói: “Lần trước tặng bạch lộc Diệp đại nhân nhận rất sảng khoái, cớ sao hôm nay lại do dự như vậy?”
===========
Hết chương 37.