Biên tập: Ginny.
Đám người An Thị đuổi tới nhìn thấy Diệp Trọng Cẩm đang an ổn nằm trong ngực người khác thì sững người, đến khi nhìn rõ diện mạo của người đó lại kinh hãi đến quên luôn lời muốn nói.
Cố Sâm lạnh nhạt liếc qua mấy người bọn họ, trực tiếp bỏ qua Diệp Trọng Huy, tầm mắt dừng lại trên người An Thị đang đứng giữa, gật đầu một cái rất nhẹ, An Thị cả kinh, vội vã cúi người hoàn lễ, nhưng không lên tiếng vấn an, thái tử điện hạ hôm nay mặc thường phục, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận, nàng không ngốc tới nỗi bóc trần thân phận của thái tử trước cổng Kim Quang Tự người qua kẻ lại.
Đây là lần thứ hai Diệp Nhược Dao và Diệp Vân Triết chạm mặt Cố Sâm, chỉ biết người này là một vị hoàng tử trong cung, còn thân phận cụ thể thế nào không rõ, chẳng qua tỷ đệ họ ở tướng phủ cũng được một khoảng thời gian, nghe được không ít chuyện bên lề trong phủ. Tỷ như con tiểu bạch hổ mà tiểu công tử nuôi trong viện kia, nghe nói thái tử cũng từng nuôi một con y hệt vậy, vật hiếm cỡ này không phải nhà nào cũng có, con ở Đông cung và con ở viện của tiểu công tử có phải là một hay không không phải là chuyện mà ai trong hai người bọn họ lên tiếng nói chắc được.
Tuy người ở Phúc Ninh Viện miệng kín như ngậm vàng, tin tức trong viện không cho lọt ra ngoài nửa chữ, nhưng người bên ngoài không mù cũng chẳng điếc, dù không tường tận nội tình thì ít nhiều cũng đoán được phần nào.
Cho nên, cái vị quý nhân trước mắt này, chắc chắn là tứ hoàng tử, cũng chính là thái tử điện hạ của Đại Khâu.
Hai tỷ đệ nháy mắt ra hiệu với mẫu thân mình, Diệp phu nhân cũng là người thông minh nhanh nhạy, thấy vậy bèn ướm lời: “Đệ muội, chi bằng ta đưa Dao nhi và Vân Triết vào xin xăm trước, Trọng Cẩm điệt nhi xưa nay ít khi ra ngoài, hẳn là không quen mấy chỗ đông người, muội xem, cháu nó bị dọa rồi kìa, muội trấn an điệt nhi thêm chốc nữa rồi hẵng vào cũng không muộn.”
An Thị vội đáp: “Vâng, vậy tẩu tử và hai cháu tạm vào trước vậy.”
Chờ ba người nhà Diệp Vân Triết đi rồi, An Thị trù trừ không dám bước lên, nàng muốn ôm con mình về nhưng lại e ngại uy thế của thái tử, không biết nên mở lời thế nào cho khéo.
Diệp Trọng Huy thì lại không như vậy, lạnh nhạt lên tiếng: “Xuất môn đi dạo một chút cũng đụng phải quý nhân, lẽ nào trong phủ có người do thái tử an bài?”
An Thị giật mình hoảng sợ, vội quát lên: “Huy nhi, không được vô lễ.”
Cố Sâm đã quá quen với khiêu khích của Diệp Trọng Huy, chỉ cười nhạt, sâu xa nói một câu: “Biết đâu lại là duyên phận mệnh định không chừng.”
Sắc mặt Diệp Trọng Huy tăng thêm một lớp hàn sương.
Mà người đang ủ trong lòng hắn nghe vậy bỗng ngẩn ra, mệnh định ư?
Cố Sâm cúi đầu, phát giác đôi mắt ướt át của bé con trong lòng không biết từ lúc nào đã rơi vào mờ mịt, lòng hắn tê rần, cánh tay dùng thêm sức ôm y chặt hơn, như muốn dùng thân thể mình che chắn hết thảy những đe dọa quanh y: “Nơi này người qua lại không ngớt, A Cẩm có vẻ rất sợ, cô đưa A Cẩm đến thiền phòng ở hậu viện nghỉ tạm một lúc, cô và trụ trì Không Trần đại sư có chút giao tình, ngồi xuống uống vài chung trà hẳn là không khó.”
An Thị thoạt đầu có chút kiêng kỵ thân phận Cố Sâm, không ngờ vị điện hạ này lại suy nghĩ chu toàn như vậy, nàng thành tâm thành ý nói: “Làm phiền các hạ.”
Diệp Trọng Cẩm níu chặt ống tay áo Cố Sâm, sắc mặt tái nhợt, y không muốn bước vào cửa Phật, một bước cũng không.
Cố Sâm xoa nắn lòng bàn tay mềm nhỏ của y, ghé sát vào tai y thì thầm trấn an: “Có cô ở đây, A Cẩm sợ cái gì?”
Diệp Trọng Cẩm rủ mắt nhìn tay mình, tay y đang nằm gọn trong tay người nọ, được người nọ trân trọng nắm chặt, hình ảnh ấy khiến nội tâm bất an của y chầm chậm an tĩnh lại.
Cố Sâm cười nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn tượng Phật trong đại điện, con ngươi đen thẳm bừng lên lệ khí. Hắn lẩm nhẩm: “Chỉ là một bức tượng do người tạo nên mà cũng có dũng khí càn rỡ như vậy, chọc giận cô, cùng lắm thì cô hủy tự sát tăng.”
Thần không có tín ngưỡng của con dân thì không còn là thần, tượng Phật không có nhang đèn cung phụng thì cũng chỉ là bức tượng được con người làm ra. Nếu xua đuổi A Cẩm của hắn, hắn sẽ trục xuất toàn bộ chùa miếu ra khỏi Cửu Châu, từ nay về sau, trên quốc thổ Đại Khâu không còn chùa, cũng chẳng còn tăng nữa.
“Ngài…”
Cố Sâm nhếch môi cười, lại trở về dáng vẻ ngày thường, nắm bàn tay nhỏ của Diệp Trọng Cẩm dắt y vào đại điện.
Bao bất an lo sợ trước đó trong khoảnh khắc ấy bỗng dưng chẳng còn sót lại chút nào, Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn kim thân Phật tượng trên cao lần nữa, không biết có phải ảo giác của y không, y không còn sợ hãi như lúc ban đầu, giống như Cố Sâm đã nói, chỉ là bức tượng do tay người làm ra, trên mặt tượng chỉ hiện ra nụ cười từ bi hàm hậu, căn bản không có gì thay đổi.
Có lẽ y nhìn nhầm thật rồi.
Bởi vì trong lòng có quỷ, cho nên gặp Phật mới bất an.
An Thị thấy con trai đã không còn đáng ngại, nàng an tâm quay trở vào đại điện, chắp tay quỳ xuống một tấm bồ đoàn, thành kính bái tạ: “Tạ ơn Phật Tổ phù hộ con trai tín nữ, tín nữ hoài cảm không quên.”
Diệp Trọng Huy vẫn đứng im tại chỗ, ngẩng nhìn tượng Phật giữa đại điện, trong mắt xẹt qua hoang mang. Kim Quang Tự này có gì đặc biệt sao?
Phía sau đại điện là cổng thông đến hậu viện, vài tiểu tăng thấy Cố Sâm xuất hiện không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn giống như đã từng quen biết, cúi đầu niệm một tiếng A Di Đà Phật rồi dẫn đường đến thiền phòng.
Kim Quang Tự hương hỏa thịnh vượng, bày trí bên trong đương nhiên không thể tầm thường, đầy đủ đình đài thủy tạ, suối nước rừng đào, quang cảnh có thể xếp vào hàng nhất lưu.
Diệp Trọng Cẩm tò mò không thôi, cứ quay đầu hết nhìn trái rồi trông sang phải.
Cố Sâm thấy y đã bình tĩnh trở lại, cười trêu: “Lẽ nào A Cẩm của cô là một tiểu yêu hóa thành, nếu không sao lại sợ chùa miếu như vậy?”
Không mở thì không ai biết trong bình có gì, người này vậy mà ngang nhiên vạch trần ra hết, chút cảm kích vừa nhen nhóm trong lòng Diệp Trọng Cẩm nháy mắt bị xấu hổ đè xuống, hừ một tiếng: “Nếu A Cẩm là yêu tinh thật thì chẳng hay thái tử điện hạ định xử trí thế nào? Tìm cao tăng đắc đạo tới thu phục A Cẩm hay gì?”
Đuôi mày khóe mắt linh động đầy sức sống kết hợp với đường nét như khắc ra trên gương mặt của y, một cái chau mày, một cái cười duyên cũng đủ khiến cho người ta không nỡ dời mắt, Cố Sâm thầm nghĩ, đây không phải là yêu tinh thì còn là gì nữa, mới chỉ mấy tuổi đầu đã khiến cho người gặp người thích, ai ai cũng săn sóc quan tâm, lớn thêm chút nữa không phải càng giống yêu tinh họa quốc ương dân sao.
Hắn cười nói: “Nếu A Cẩm là yêu tinh, vậy thì khéo quá, cô đây đích thân thu phục ngươi, không để ngươi gây họa cho kẻ khác.”
Cái người này xưa nay vẫn không cần mặt mũi như vậy, Diệp Trọng Cẩm đã lười để ý từ lâu, y quay đầu muốn tìm mẫu thân và ca ca mình nhưng một bóng người cũng không thấy.
“Mẫu thân và ca ca đâu?”
Cố Sâm đáp: “Có lẽ bị cản lại rồi, thiền phòng của Không Trần đại sư không phải ai cũng có thể vào.”
Hắn đáp rất hiển nhiên, Diệp Trọng Cẩm lúc này mới ý thức được mình lại trúng kế nữa rồi, y lập tức giãy dụa, ngặt nỗi khí lực hai người cách nhau quá lớn, giãy mãi cũng không ra, Diệp Trọng Cẩm tức tới độ muốn giơ vuốt cào lên mặt tên vô sỉ này vài cái cho hả giận.
“Ngài muốn gì?”
“Cô chỉ muốn ở riêng với A Cẩm một lúc, không mất bao nhiêu thời gian đâu, được không?”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu không thèm chấp với hắn nữa, người này chưa bao giờ cho y cơ hội cự tuyệt, hà tất giả mù sa mưa hỏi ý y làm gì.
Cố Sâm cúi xuống, nhìn thẳng vào dôi mắt sáng ngời của y, nhẹ giọng nói: “Hôm ở phủ Quốc Công thương thế của cô vốn chưa lành, để được gặp A Cẩm, cô hao tốn rất nhiều khí lực, đổi lại chỉ được vài câu chuyện trò giản đơn chóng vánh, lòng cô làm sao cam.”
Không nhắc đến chuyện hôm ấy thì thôi, nhắc rồi, lòng Diệp Trọng Cẩm lại rục rịch khó chịu, y trầm mặc một lúc thật lâu, mỉm cười hỏi: “Biểu tỷ của ta có đẹp không?”
Hai mắt Cố Sâm lóe lên thần sắc không vui: “Cũng thường thôi.” [1]
[1] Nguyên văn: 马马虎虎 Mã mã hổ hổ, đọc thêm ở đây: Read
Thường thôi mà ngài nhìn người ta không chớp mắt, nam nhân, đều là cái loại khẩu thị tâm phi.
Diệp Trọng Cẩm tránh không thoát ma trảo của hắn, đặt mông ngồi phịch xuống lan can khắc hoa bên cạnh, sau lưng y là một hồ nước trong vắt, Cố Sâm vội vươn tay tới đỡ lấy lưng y, sợ cục cưng này bất cẩn rồi ngã xuống.
“A Cẩm cảm thấy nha đầu đó rất đẹp sao?” Hắn nhíu mày hỏi.
Diệp Trọng Cẩm bĩu môi: “Đương nhiên thuận mắt vô cùng, qua vài năm nữa thôi, chắc hẳn sẽ càng xinh đẹp.” Nếu không đẹp thì có cửa bị ngài nhét vào hậu cung ư? Còn được phong phi vị ư?
Cố Sâm nghe vậy càng buồn bực, một lúc thật lâu sau, hắn cười lạnh: “Có đẹp đến cỡ nào cũng không liên quan tới A Cẩm.”
“…”
“…” Diệp Trọng Cẩm ngây người, “Nói vậy là có ý gì?”
“Ý của cô chính là, khi An Linh Vi đến tuổi thành thân, cô lập tức chỉ hôn nàng ta cho một gia đình tốt nào đấy, A Cẩm có thích nàng đến mức nào đi nữa, nàng ta cũng không có khả năng bước vào cửa lớn của Diệp gia nửa bước.”
“Ngài… ngài không phải cho rằng…” Diệp Trọng Cẩm giơ cánh tay không bị Cố Sâm nắm lên, chỉa ngón trỏ vào mặt mình, hỏi: “ Cho rằng… Ta thích An Linh Vi biểu tỷ đó chứ?”
Dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Trọng Cẩm chọc cho Cố Sâm bật cười: “Đương nhiên không phải.” Hắn chỉ sợ An Linh Vi thích A Cẩm, người Diệp gia sợ A Cẩm dính líu với hắn, nói chừng chừng sẽ dùng tới tấm bình phong An Linh Vi, đến lúc đó sự tình rất phức tạp.
Nhưng suy nghĩ này hắn không thể nói ra, chỉ qua loa rằng: “Cô cũng biết A Cẩm không thích nha đầu kia, nhưng cô càng không thích A Cẩm khen nữ nhân khác.” Nhất là nữ nhân có dụng ý với ngươi.
Diệp Trọng Cẩm quay đầu nhìn hắn, ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: “Mấy năm nữa thái tử ca ca cũng đến tuổi thành thân rồi, không tính cân nhắc biểu tỷ của A Cẩm chút nào sao?”
Cố Sâm sững người, đời trước hắn bị nữ nhân này rắp tâm muốn đào góc tường, đời này có ngu mới để bản thân mình rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, hắn lắc đầu, vươn tay mơn trớn mớ tóc quăn trên trán y, cười nói: “Đúng là phải thành thân, nhưng cũng là chuyện của mấy năm sau, vì sao A Cẩm cứ khăng khăng một mực tiến cử An Linh Vi như vậy, giữa chúng ta có cái gì khiến cho A Cẩm hiểu lầm mãi thế này vậy?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Lần trước ở phủ Quốc Công đó, thái tử ca ca cứ nhìn chằm chằm Linh Vi biểu tỷ, hồn như bị câu đi mất, A Cẩm nghĩ thái tử ca ca có lẽ là rất thích biểu tỷ.”
Khóe môi Cố Sâm cong lên, nhìn chằm chằm nhóc con đang cười si ngốc kia, mãi tới khi Diệp Trọng Cẩm bị nhìn tới rợn da gà, hung dữ trợn mắt trừng lại, hắn mới thu liễm một chút, sau đó thờ ơ lấy từ ống tay áo ra một chiếc khăn gấm màu xanh nhạt.
===========
Hết chương 57.