Biên tập: Ginny.
Mới đó đã đến tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng
Mấy hôm trước Diệp Nhược Dao sinh được một bé trai, phu phụ Diệp Minh Khôn ở Tân Châu nhận được tin vội vàng khăn gói vào kinh chăm con gái.
Vài năm nay An Thị và Diệp phu nhân thường thư từ qua lại, Diệp Nhược Dao lấy chồng ở kinh thành, An Thị luôn hết lòng trông nom săn sóc, Diệp phu nhân hiếm khi có dịp tiến kinh, lần này hiển nhiên phải đăng môn nói lời cảm tạ.
Hai vị phụ nhân trò chuyện trong tư phòng, nội dung không phải về trượng phu thì cũng là về con cái.
Mấy năm trước Diệp Vân Triết cưới con gái của Tri Châu Tân Châu, bởi vì thân phận của nhạc phụ đại nhân sờ sờ ra đó, muốn không dính dáng đến quan trường cũng khó, Diệp Vân Triết cũng tự biết vũng nước này sâu mà không trong, bất đồng rất lớn với lý tưởng của mình, cho nên sau đó dần dần xa cách nhà vợ, trở về tiếp tục với mớ văn chương cẩm tú bấy lâu.
Hai năm trước thê tử Diệp Vân Triết sinh được một cô con gái, nhũ danh là Bảo Nhi, người nhà ai cũng yêu thương hết mực.
An Thị nghe xong không khỏi ước ao.
Thở dài một tiếng: “Tẩu tẩu, không dối gạt tẩu, muội đang vì hôn sự của Huy nhi mà phát sầu mấy bận. Vân Triết ở tuổi của nó đã thành hôn hai ba năm rồi, mà Huy nhi lại chẳng mảy may nóng lòng chuyện chung thân đại sự, khuê tú trong kinh tuy nhiều thật đấy, nhưng con gái nhà ai mà chờ nổi nó đây.”
Diệp phu nhân hỏi: “Muội đã đề cập chuyện này với Huy nhi chưa? Huy nhi có nói gì không?”
Nhắc tới An Thị càng đau đầu: “Sao mà chưa đề cập được, lần nào nó cũng qua loa có lệ với muội, muội thậm chí còn hỏi nó có phải đã có người trong lòng rồi không, nó chỉ lắc đầu, muội lại đưa đến viện nó hai tiểu thiếp thông phòng, nó vẫn lắc đầu, tẩu tẩu đã ôm cháu rồi, mà muội đây, cả bóng dáng con dâu mình ở đâu còn chưa được thấy.”
Diệp phu nhân nghe xong cũng rầu thay An Thị, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói: “Không phải muội nói Huy nhi nghe lời A Cẩm nhất sao, để A Cẩm khuyên nhủ thử xem, biết đâu lại có hy vọng hơn đám trưởng bối chúng ta.”
An Thị nghe vậy thoáng do dự, trong mắt An Thị, con trai nhỏ vẫn còn rất bé, trong sáng như mặt suối trong, trước kia bị thái tử dây dưa còn mơ mơ hồ hồ không rõ, chuyện của mình còn chẳng nhận ra thì làm sao mà khuyên ca ca nó chuyện này được.
Chẳng qua An Thị chỉ có thể giữ lại trong lòng chứ không thể nào thốt ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng cười trừ.
Diệp phu nhân thấy vậy cũng đoán được An Thị có chuyện khó nói, lại suy ngẫm thêm một chốc, nói: “Ta thấy có lẽ Trọng Huy điệt nhi chưa thật sự nghĩ thông mà thôi, tuy là đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, trong lòng chắc vẫn còn khăng khăng tư tưởng nam nhân mẫu mực, muốn giữ mình trong sạch.” Lời sau bà hạ giọng, thì thầm: “Không chừng cả chuyện khuê nữ có gì tốt cũng còn chưa biết nữa là, không vội, không vội…”
An Thị ghé sát tai nghe, gật gù liên tục.
Bên kia Diệp Trọng Cẩm đang làm khách ở phủ Tiêu Dao vương, Lục Tử Diên cũng đến.
Đã nhiều ngày Diệp Trọng Cẩm không gặp Lục Tử Diên, vừa thấy mặt bạn hiền liền hỏi: “Dạo này ngươi bận cái gì vậy, mấy ngày trời không thấy bóng dáng ngươi đâu.”
Lục Tử Diên cười cười nhìn y, đáp: “Ta thì có thể bận gì chứ, chơi bời lêu lỏng thôi.”
Cố Du đang bóc vỏ đậu phộng nghe vậy giơ tay lên, nói: “Ta biết, Tử Diên đang bán hàng, có rất nhiều đồ cổ quý giá luôn nha, hoàng thúc nói mấy thứ đó đều mua được ở chỗ Tử Diên, giá cả rất hợp lý, còn khen Tử Diên là một người thành thật nữa.”
“…”
Khóe miệng Lục Tử Diên giật một cái, nếu không phải vội vã chuẩn bị để bỏ trốn, hắn làm sao nỡ đem mấy món bảo bối của mình bán đổ bán tháo được. Hay cho lão Thành vương kia, đã được lợi còn khoe mẽ.
Nói đến, hắn cũng không còn cách nào, Cố Sâm đã kế thừa hoàng vị, bánh xe lịch sử đã không thể xoay chuyển được nữa rồi. Không lâu nữa đâu, hoàng đế sẽ bị mỹ sắc mê hoặc, đầu óc mụ mị, biến thành hôn quân, mà cái tên hoạn quan dĩ sắc thị quân được lịch sử nhắc đến — Tống Ly kia… phỏng chừng cũng xuất hiện rồi, đến lúc đó tứ bề hỗn loạn, muốn thoát thân sẽ rất khó.
Diệp Trọng Cẩm nheo mắt, kéo kéo tóc của Lục Tử Diên, hỏi: “Lục công tử, mất hồn mất vía như vậy, đang nghĩ đến chuyện gì? Sao bỗng dưng lại đi bán đồ cổ? Ngươi lại không thiếu tiền.”
Lục Tử Diên hé môi nhấp một ngụm trà thơm phức, đáp: “Ai nói ta không thiếu tiền, bản thiếu gia từ nhỏ đến lớn ăn mặc đều là thứ tốt nhất, sau này rời kinh rồi, ta mặc không quen vải thô, nuốt không trôi cơm khô rau luộc, cho dù không còn là công tử hầu phủ thì ta cũng phải sống tiếp ngày tháng sung túc an lành.”
“Ngươi muốn rời kinh?”
Lục Tử Diên gật đầu: “Ta đã suy nghĩ rất lâu, ta sống mười lăm năm nay, ngày ngày trải qua kiếp sống của một con sâu lười, chưa từng ra ngoài xông xáo trải nghiệm, thế giới bên ngoài lại rộng lớn như vậy, ta cũng nên nhanh chân đi khắp nơi thăm thú một phen mới không uổng một kiếp người.”
Cố Du há hốc miệng, lắp bắp: “Nhưng mà… ngươi… ngươi không phải luôn mồm nói làm sâu lười là tốt nhất sao?”
“Lý tưởng của con người rồi sẽ trưởng thành mà.” Đang nói bỗng đổi giọng, nghe sao mà đanh thép: “Ta của ngày hôm nay không còn là ta của ngày hôm qua. Xin đừng dùng ánh mắt trước kia để nhìn ta nữa, bởi vì, ta hôm nay đã trưởng thành rồi!”
Ngụm nước trà vừa vào miệng Diệp Trọng Cẩm bị biến cố bất thình lình ập tới làm cho không kịp trở tay, oanh liệt phun hết ra ngoài.
Y lau miệng, nói: “Đừng nói mấy chuyện viễn vong không tồn tại nữa, ngươi cãi nhau với người cậu kia của ngươi đúng không?”
“Cữu cữu ta không rảnh đâu mà ầm ĩ với ta, trong mắt ổng, ta mãi mãi chỉ là một đứa trẻ, một mực cho rằng ta đây không hiểu chuyện, mặc kệ ta nói gì làm gì, ổng vạn năm chỉ dùng đúng một nét mặt bao dung hiền hòa đối mặt với ta thôi.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn gương mặt buồn bực của Lục Tử Diên, lắc đầu, bật cười một tiếng, ai bảo ngươi quậy phá quen thói, làm chuyện gì cũng giống như làm cho có chứ chẳng đời nào để tâm làm chi.
“Chuyện ngươi muốn rời kinh cữu cữu ngươi có biết không?”
“Chưa có nói, nhưng mà ta đã quyết định rồi, khi đi ta sẽ để lại một phong thư, để cữu cữu tự tới tìm ta. Con người ấy mà, không chiếm được thì sẽ giày vò mãi, mà có được quá dễ dàng thì lại chẳng biết lo được lo mất là gì. Ta muốn cho y biết, có thể tự tay nuôi lớn không nhất định chỉ có mình y.”
Một người thích chạy nhảy như Lục Tử Diên hắn đây, nghĩ sao mà cho rằng hắn biết đứng im một chỗ chờ đợi? Hắn càng muốn chạy, phải khiến cho Lục Lẫm lo quýnh lên, nếu không cái tên đó sẽ mãi làm một con đà điểu rúc đầu.
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, chủ ý này của Lục Tử Diên quá hay, y sắp có trò vui để xem rồi.
Y nâng chung trà nhìn Lục Tử Diên, nói: “Nếu Tử Diên đã quyết định, thân làm bằng hữu không biết nói gì, đành lấy trà thay rượu, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong lại nhắc nhở Lục Tử Diên, Lục Lẫm là Đại Lý Tự Khanh, cơ sở ngầm trải khắp ngóc ngách trong kinh thành, trước khi ra cửa nhớ phải cải trang, còn lộ tuyến đã định trong kế hoạch nếu cần thì y có sẵn một cửa hàng sắp tới sẽ đến Giang Nam nhập hàng, có thể giúp hắn thần không biết quỷ không hay lặng lẽ rời kinh.
Lục Tử Diên biểu thị bản thân rất cảm động, nhưng hắn cự tuyệt, không để lại dấu vết, cậu hắn làm sao tìm được hắn?
Có điều, Diệp Trọng Cẩm lại nghĩ cho mình nhiều như vậy, Lục Tử Diên cũng hơi áy náy, lòng bắt đầu lưỡng lự giằng co, địa vị của Diệp gia ở trong triều quan trọng như vậy, mình có thể im ỉm không nói một câu, ích kỷ bỏ trốn một mình có ổn không? Coi có được không?
Nhưng nếu nói, thì nên giải thích thế nào đây?
Nói rằng mình đến từ tương lai ấy hả?
Không phải đang kể chuyện cười!
Hay nói là nằm mộng nhìn thấy tương lai?
Diệp Trọng Cẩm chắc chắn sẽ cười bể bụng.
Đột nhiên, hai mắt Lục Tử Diên sáng ngời, nhìn Diệp Trọng Cẩm, hỏi: “Gần đây ngươi xem tinh tượng có thấy dị tượng gì không?”
Mắt Diệp Trọng Cẩm lóe lên, bình thản đáp: “Không có gì đặc biệt.”
Thật ra y vừa phát hiện vị trí của Tử Vi đế tinh hơi lệch vị, cảnh tượng vô cùng quỷ dị, y lật xem toàn bộ điển tịch mà Không Trần đại sư để lại cũng không tìm được lý do.
Hỏi sư phụ thì ngài chỉ nói, thời cơ chưa tới.
Lục Tử Diên lại nói: “Có lẽ đạo hạnh của ngươi chưa đủ sâu đó, mấy hôm trước ta gặp một đạo trưởng vân du, đạo trưởng nói phong thủy trong kinh không ổn, sắp tới sẽ có tai họa phát sinh, cho nên ta mới nảy ra ý định muốn ra ngoài vân du cho biết. A Cẩm, ngươi xưa nay yếu ớt hay bệnh, hay là về Tân Châu vài năm đi, dưỡng khỏe rồi về.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm như cười như không nhìn Lục Tử Diên, “Trước đây nếu có kẻ nói mấy chuyện này trước mặt ngươi, ngươi sẽ không chút do dự mà ném người ta tới Long Chỉ Sơn, sao hôm nay lại đi tin mấy lời vô căn cứ này rồi?”
“Vị đạo trưởng này không giống mấy kẻ lừa gạt, nhìn như cao nhân đắc đạo vậy, A Cẩm, ta nói thật.”
Lúc này, hạ nhân trong phủ vào bẩm: “Vương gia, nhị vị công tử, Binh Bộ Thượng Thư Mạc đại nhân cầu kiến.”
Phủ Việt Quốc Công không còn nữa, Mạc Hoài Hiên cũng không còn là thế tử của phủ Quốc Công, ngày nay đã trở thành Binh Bộ Thượng Thư.
Tuổi tròn đôi mươi, quan hàm nhất phẩm, không dựa vào dòng dõi, càng không dựa vào gia thế, chỉ dựa vào chính bản thân mình, trở thành tâm phúc của đế vương, cả triều trên dưới không tìm đâu ra được người thứ hai, đến cả Diệp Hằng Chi mười bảy tuổi giữ chức Hàn Lâm Viện Biên Tu cũng còn thua một bậc.
Cố Du biến sắc, chén sứ trong tay suýt chút đổ ụp, lắp bắp: “Nói… nói ta không có ở phủ.”
Hạ nhân nhận lệnh lui ra.
Cố Du vẫn còn sợ hãi chưa thôi, vừa quay đầu qua lại đụng ngay hai ánh mắt tò mò đang nhìn mình, y chột dạ, hốt hoảng cúi đầu tiếp tục bóc đậu phộng.
Diệp Trọng Cẩm cười khẽ một tiếng, không hỏi gì, nhưng Lục Tử Diên lại không được tri kỷ như vậy, lập tức trêu chọc: “Từ lúc nào mà tiểu vương gia nhà chúng ta đã biết nói dối rồi vậy kìa? Đến cả chứng cà lăm lâu rồi không bị cũng mắc lại luôn cơ.”
Cố Du nói: “Ta… ta hiện tại, không muốn gặp huynh ấy.”
Lục Tử Diên lại nói: “Ngay từ đầu ta đã thấy các ngươi không xứng chút nào, Mạc đại nhân tâm tư quá sâu, trong khi tiểu vương gia nhà chúng ta lại quá ngây thơ thuần khiết, dù cho mai này người bầu bạn bên cạnh ngươi là nam cũng tốt, mà nữ cũng được, nhưng chí ít phải là người dịu dàng, biết quan tâm săn sóc.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, y rất tán đồng.
Cố Du mờ mịt không hiểu gì cả, mới rồi nói dối, tim y đập quá nhanh, không cách gì tập trung tinh thần để nghe rồi lý giải.
Diệp Trọng Cẩm và Lục Tử Diên ngồi chơi thêm một lúc rồi đứng dậy cáo từ, Cố Du vội vàng gọi người tiễn họ hồi phủ.
Đã lâu Diệp Trọng Cẩm và Lục Tử Diên không tụ họp, ra khỏi vương phủ bèn rủ nhau đi dạo thành tây một vòng, tính khí hai người tuy rằng khác nhau một trời một vực, nhưng hứng thú và sở thích lại giống nhau lạ kỳ, thích món ngon mỹ vị, thích xem mấy thoại bản hiếm lạ, thích cất giấu đồ cổ trân phẩm, nhất là mấy thứ đáng tiền.
Hai người đang vui vẻ vơ vét sách trong thư trai, một bóng tím bỗng đâu xuất hiện, là một thiếu niên ngồi trên luân y, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, lan chi ngọc thụ.
Thiếu niên được thư đồng đẩy vào cửa thư trai, bánh xe dừng ở ngưỡng cửa, Lục Tử Diên thấy vậy chớp mắt mấy cái rồi bước tới, nói: “Ta giúp một tay.”
Nói rồi, cùng với thư đồng đẩy luân y vào trong.
Thiếu niên tử sam nhìn Lục Tử Diên, nở nụ cười: “Đa tạ công tử tương trợ.”
Lục Tử Diên đáp: “Nhấc tay một cái thôi.”
Sau đó không nói thêm gì, dắt tay Diệp Trọng Cẩm ra ngoài, ra khỏi cửa thì ghé đầu vào tai Diệp Trọng Cẩm thì thầm: “Người vừa rồi, ngươi thấy chứ?”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu.
Lục Tử Diên nói cứ như thật, “Tình cờ gặp mặt như thế này không phải mới ngày một ngày hai, ta hoài nghi, y có ý với ta, cho nên tìm mọi cách tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ để tiếp cận ta.”
Nói xong, không quên bày ra vẻ mặt lo âu buồn bã: “Ai bảo ta anh tuấn bất phàm quá làm chi, đi đâu cũng chọc phải đào hoa.”
“…” Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật đó.
Diệp Trọng Cẩm nhớ lại ánh mắt của thiếu niên tử sam khi nãy, trong đó không có tình yêu, chỉ có ôn nhu. Nói là cảm mến, chi bằng bảo là quan tâm.
“Ngươi có ca ca không?”
Lục Tử Diên hầm hừ, “Rồi rồi, ai cũng biết ngươi có một ca ca nhị thập tứ hiếu, không cần khoe mẽ với ta.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm tóm một dúm tóc của hắn, nói: “Ta nói nghiêm túc đó, có huynh đệ nào không?”
“Này, nhẹ chút, nhẹ chút.” Lục Tử Diên nói: “Mẫu thân sinh ta xong là chết, cữu cữu nhặt ta về nuôi, chả biết còn huynh đệ hay thân nhân nào không nữa.”
“Vậy phụ thân ngươi đâu?”
Lục Tử Diên im lặng một lúc thật lâu, trề môi xùy một tiếng: “Trời biết ông ta ở đâu. Ta có cữu cữu là đủ rồi, còn người kia ấy hả, tốt nhất cả đời đừng tới quấy rầy cuộc sống của ta.”
Phủ Tiêu Dao vương.
Thời điểm chuẩn bị dùng vãn thiện, hạ nhân lại tới báo: “Vương gia, Mạc đại nhân đã chờ ngoài cửa suốt hai canh giờ rồi, nhìn trời có vẻ sắp mưa, nếu để Mạc đại nhân mắc mưa sợ là không ổn.”
Vị kia là Binh Bộ Thượng Thư, tuổi chưa tới hai mươi mà địa vị đã cao ngất ngưỡng, chưa kể còn là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, dù là Thành vương e cũng không dám thờ ơ đến mức này.
Tay cầm muỗng của Cố Du run lên, y cắn môi, ngập ngừng nói: “Vậy ngươi mời Mạc đại nhân vào đi.”
Người gác cổng nhận lệnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Hoài Hiên vào phòng, nhấc mắt đã tìm thấy thiếu niên ngồi bên cạnh bàn, hai mắt hắn bỗng chốc tràn đầy ôn nhu, cười nói: “Vương gia cuối cùng cũng bằng lòng chịu gặp thần rồi.”
“Hoài… Hoài Hiên ca ca…” Cố Du nhíu mày, quay nhìn đám hạ nhân, nói: “Các ngươi… các ngươi lui xuống hết đi.”
Đợi khi hạ nhân đi hết rồi, Cố Du nhỏ giọng nói: “Ta bảo huynh đi, vì sao không đi, trời sắp mưa, bị ướt sẽ sinh bệnh.”
“Chưa gặp vương gia, sao có thể đi.”
Huống chi chỉ một trận mưa thì có là gì, đời trước ngươi chịu bao nhiêu đau khổ vì ta, không phải chỉ một trận mưa là ta trả đủ.
Mạc Hoài Hiên bước tới, nắm cổ tay Cố Du, “Vương gia muốn thành thân?”
Cố Du lo lắng lén nhìn trộm hắn, nhỏ giọng đáp: “Du nhi cũng không biết, hoàng thúc nói, Du nhi đã đến tuổi thành thân rồi, hoàng thúc còn nói, Du nhi sắp trở thành người thừa kế của hoàng thúc, muốn Du nhi sinh cháu cho hoàng thúc chơi cùng, hoàng thúc rất thích trẻ con.”
Mạc Hoài Hiên đen mặt nói: “Đó không phải là chuyện mà Du nhi phải làm, người phải sinh cháu cho Thành vương ẵm bồng là An Thành quận chúa.”
“Nhưng mà, hoàng thúc nói…”
Mạc Hoài Hiên kéo người ôm vào lòng, nâng cằm Cố Du lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong veo ngập nước của y, nhân lúc Cố Du chưa kịp phản ứng, áp môi hôn lên đôi môi đỏ bừng ướt át, thừa dịp người trong lòng sững sờ mà thần tốc thâm nhập vào trong khoang miệng, ôn nhu lại không kém phần vội vã cướp đoạt nước bọt và hơi thở của y, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, răng môi hòa quyện, từng bước từng bước dẫn dắt đầu lưỡi đang trốn tránh của Cố Du theo tiết tấu của mình, hương vị ngọt ngào quá mức, khiến cho người ta say không biết đường về.
Khi nụ hôn vừa kết thúc, hai mắt Cố Du đã đẫm lệ mông lung, hơi thở rối loạn, chân chẳng tài nào đứng vững, cả người mềm nhũn tựa vào ngực Mạc Hoài Hiên, gò má đỏ bừng.
“Du nhi, có thấy ghê tởm không? Có ghét ta hôn Du nhi không?”
Trong đầu Cố Du hiện lên rất nhiều hình ảnh, có cái là mộng, có cái lại chân thật như đã từng xảy ra, nhưng y lại không thể nào phân rõ.
Cuối cùng, tất cả đọng lại trước gương mặt lạnh lùng của người nam nhân này, Hiên ca ca lạnh lùng nhìn y, nói với y rằng, ngươi đừng động tình với ta.
Không được, không thể thích Hiên ca ca, sẽ bị huynh ấy ghét.
===========
Hết chương 84.