Chương 15: La Bàn Vận Mệnh

Phiên bản 7600 chữ

Trật tự sao? Loạn thế mới ra anh hùng, chiến tranh lại là chất xúc tác của văn minh tiến bộ, thậm chí có cạnh tranh mới có động lực, Dương Thiên Vấn là không có nhận thức đến trên thế giới này căn bản là không có trật tự chân chính. Cho dù là địa cầu thế kỷ 21, pháp luật ước thúc cũng chỉ có thể làm cho dân chúng hạ tầng có trật tự, vĩnh viễn không có khả năng ước thúc thượng vị giả chân chính. Cho nên nói, Dương Thiên Vấn tư tưởng quá mức ngây thơ, quá non nớt.

Bất quá cái này cũng không thể trách Dương Thiên Vấn, bởi vì không có trải qua, thì làm sao mà trưởng thành đây?

"Cây này ta trồng, đường này là ta mở, muốn từ nay về sau đi ngang qua, lưu lại tiền mua đường!" Thanh âm thực chuyên nghiệp, đồng thời tạo hình thực chuyên nghiệp, mười mấy đại hán cao lớn vạm vỡ như là vây con gà con đem Dương Thiên Vấn vây quanh lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tiểu Bạch nhướng con mắt buồn ngủ, thoạt nhìn mới ngủ không lâu, bị cái tiếng hô cướp bóc có vần điệu đầy tính chuyên nghiệp này đánh thức.

Dương Thiên Vấn chính mình cũng sửng sốt một chút, không thể tưởng được trên đường đi này, lại có thể ở chỗ này gặp gỡ cướp bóc? Dương Thiên Vấn bản tính hiền lành, không thích gây chuyện, trên thiên tính có lẽ có chút yếu đuối, bất quá cái này cũng không thể trách hắn, bởi vì cái này là do phong thuỷ thế kỷ 21 dưỡng ra, nhìn xem hiện tại gặp gỡ tiểu thâu, chân chính xuất đầu, có người sao? Có con mẹ nó cái rắm! Chuyện không liên quan tới mình thì tránh xa ra, chuyện một khi tới cửa thì bỏ tài miễn tai.

Dương Thiên Vấn chỉ số thông minh cao tới đâu, thì cũng là tính cách dân chúng nho nhỏ, trong lúc nhất thời là không đổi được, hơn nữa, không phải là một chút tiền sao? Tiền đối với Dương Thiên Vấn mà nói, chính là giấy, khi đi WC thật ra cũng có thể dùng để ứng phó một chút.

"Nè…" Dương Thiên Vấn từ trong lòng ném ra trăm lượng ngân phiếu, muốn rời khỏi.

"Chậm đã…!" Đầu lĩnh cường đạo, sửng sốt một chút, bất quá vẫn gọi lại Dương Thiên Vấn, "Không đủ, thanh kiếm trên lưng ngươi nhìn qua không tệ, lưu lại đi" Cái gì gọi là tâm người không đủ rắn nuốt voi? Có thế chứ.

Dương Thiên Vấn cho tới bây giờ cũng không là người nhân từ nương tay, tuy rằng chưa có giết qua người, nhưng mà ở trong rừng rậm giết chết dã thú cũng là không ít, cũng không phải là cái loại yếu ớt chưa có thấy qua máu. Đối phương muốn tiền, không có vấn đề, chỉ cần trên người có, cho cũng liền cho, nhưng mà thanh kiếm này cũng là không được, trừ khi là tôn tử Lý đại gia, nếu không Thiên Vương lão tử cũng mơ tưởng động tới thanh kiếm này mảy may. Đây là nguyên tắc!

"Không thể thương lượng sao? Làm việc lưu một đường, ngày sau tốt gặp lại".

"Không được, thanh kiếm giao ra đây, bằng không cũng đừng trách chúng ta không khách khí" Mấy tên đại hán quát lên.

"Ô ô…" Tiểu Bạch bị chọc giận, vẻ mặt dữ tợn nhìn mấy người kia. Bất quá nhìn qua thì nó thân hình gầy nhỏ, lực uy hiếp hiển nhiên không đủ, ngược lại nhìn qua càng thêm đáng yêu.

Dương Thiên Vấn trong lòng nhận được lệ khí của Tiểu Bạch, biết nó đang thúc đẩy mình giải quyết đám người này. Nhưng mà, Dương Thiên Vấn tuy rằng phẫn nộ, bất quá theo bản năng vẫn không muốn giết người.

Dương Thiên Vấn rút ra trường kiếm trên lưng, chỉ vào mười mấy đại hán này nói: "Làm không được".

"Lên, giết hắn!" Đầu lĩnh trực tiếp hạ lệnh nói, một chút do dự cũng không có.

Dương Thiên Vấn thực tức giận, những người này thật đúng là máu lạnh, cướp bóc thì bỏ đi, cầu tài mà thôi, cũng không có thâm cừu đại hận, lại có thể ngay cả một người xa lạ trong đời chưa từng gặp cũng không buông tha.

Khi mười mấy người này động thủ, Dương Thiên Vấn nhìn xem rõ ràng, mười mấy đại hán này thân thủ thật sự là không đủ xem, tuy rằng so với một ít vũ lâm nhân sĩ trước kia thấy qua thì lợi hại hơn rất nhiều, nhưng mà ở trong mắt của Dương Thiên Vấn, những người này tiêu chuẩn còn kém quá xa. Ngay cả thần hành thuật cũng lười thi triển, trường kiếm xoay tròn, thân hình tung ra, Dương Thiên Vấn thân ảnh xuất hiện ở phía sau mười mấy cường đạo. Ngay sau đó, trên đất truyền đến một trận thanh âm binh khí rơi xuống đất cùng với hơn mười tiếng kêu thảm thiết.

Hơn mười cường đạo không có ngoại lệ ôm tay phải té trên mặt đất, khóc thét lên. Dương Thiên Vấn không có hạ sát thủ, chẳng qua đem tay phải của bọn họ phế đi.

Dương Thiên Vấn lắc lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi, bỗng nhiên phát hiện trong rừng có người khác, bất quá Dương Thiên Vấn cũng không có để ý, cũng không quay đầu lại đang muốn rời đi. Đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng gió, Dương Thiên Vấn xoay người vừa thấy, là một cây phi đao nhỏ, lắc mình muốn đem né tránh.

Ở phía sau, một đạo kiếm ảnh hiện lên, phi đao rơi xuống đất, trường kiếm cắm cách ở trước người Dương Thiên Vấn ba tấc, một cái thanh âm lười biếng truyền ra: "Vị bạn hữu này, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không có nói qua cho ngươi, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân sao?"

"Cám ơn đã cứu ta" Dương Thiên Vấn thật tình nói cảm ơn, tuy rằng mình có thể tránh thoát, bất quá người ta dù sao cũng là ra tay cứu mình.

"Không cần cảm tạ, gặp chuyện bất bình mà thôi" Từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra một người tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, bộ dạng phi thường anh tuấn, bất quá lại làm cho người ta có một loại cảm giác lười biếng.

Người trẻ tuổi rút ra trường kiếm, cầm trong tay chuôi kiếm, dựng thẳng trước thân hỏi: "Bạn hữu, mấy tên này, xử lý như thế nào?"

Dương Thiên Vấn là có vẻ cảm kích thanh niên này đột nhiên "ra tay tương trợ", dù sao cũng chưa từng gặp nhau. Không chút nghĩ ngợi hồi đáp: "Huynh đài cứu tại hạ, cứ giao cho huynh đài xử trí đi".

Người trẻ tuổi gật đầu, thân hình tung ra, kiếm ảnh lóe lên, mười mấy tên cường đạo đang muốn chạy trốn tất cả đều yết hầu phun máu, té trên mặt đất, run rẩy mấy cái rồi chết đi.

Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, bất quá cũng không có nói thêm cái gì, "nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân" những lời này, Dương Thiên Vấn nhớ kỹ, bất quá cho tới nay quan niệm đạo đức vẫn khó có thể buông ra.

Người trẻ tuổi giống như biết được Dương Thiên Vấn suy nghĩ cái gì, mở miệng khuyên nhủ: "Thế giới này vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực thì đừng có đi ra ngoài lăn lộn. Nếu không chết cũng là xứng đáng. Xem ra ngươi nhất định là lần đầu tiên đi ra ngoài? Không biết các hạ cao tính đại danh, môn phái nào?" Nói đến đây, người trẻ tuổi thái độ nghiêm túc không ít, rất có khí độ.

"Dương Thiên Vấn, không môn không phái, một tán nhân tự do" Dương Thiên Vấn lạnh nhạt hồi đáp.

"Ồ?? Xem các hạ khí tức nội liễm, theo như bình thường, sợ là đã tiến vào tiên thiên cảnh, có thể tại ở loại tuổi này đã đột phá tiên thiên, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh, tại hạ đệ tử đời thứ ba Nam Thục Ngọc gia, Ngọc Khánh Hoằng" Nam Thục Ngọc gia, đó là đại thế gia số một số hai ở Nam Thục, ở trong triều rất có lực ảnh hưởng, khống chế hơn nửa thị trường ngọc khí lưu thông Nam Thục, đương nhiên cũng là võ lâm thế gia đỉnh cấp nổi danh.

Ngọc Khánh Hoằng là đệ tử đời thứ ba hệ Ngọc gia, ở trong đời thứ ba bài danh thứ hai, tu luyện tuyệt học gia truyền Ngọc gia, hơn nữa đã tiến nhập tiên thiên cảnh, nay là đi ra lịch lãm.

Dương Thiên Vấn vẫn là vẻ mặt như vậy hồi đáp: "Ngọc huynh, tại hạ thực không có lừa huynh, Dương mỗ thực không môn không phái".

Ngọc Khánh Hoằng đương trường nhảy dựng lên, khoa trương kêu lên: "Không có khả năng! Ngươi tuổi thoạt nhìn cùng ta không sai biệt lắm, nhưng mà tu vi so với ta còn muốn nội liễm vài phần, khẳng định là so với ta sớm nhập tiên thiên hơn, sao có khả năng?" Ngọc lão Nhị thật ra đủ thẳng thắn, trực tiếp nói thẳng ra.

Bạn đang đọc La Bàn Vận Mệnh của Thủy Bình Diện

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!