Chương 13: Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Phiên bản 10292 chữ

Đêm tối, gió lớn.

Trăng sáng vằng vặc.

Cửa sau của Thúy Phong Sơn là một cái cầu treo dài rất dài bằng sắt.

Mỗi một đệ tử của Thúy Phong Sơn, trước khi xuống núi đều phải đi qua cái cầu sắt chật hẹp chỉ chứa nổi một người đi này để tập luyện.

Lòng người trong giang hồ còn đáng sợ hơn cả vực sâu thăm thẳm bên dưới cái cầu sắt này.

Ban ngày nhìn cái cầu không cũng khiến người khác kinh hồn táng đảm, tới đêm càng là một con sinh vật khổng lồ biết cắn nuốt lòng người.

Trừ những đệ tử thích tự ngược, nếu không chẳng có ai tới nơi này.

Chỉ có điều giữa đêm canh ba như này, lại có một bóng người, coi như không thấy vực sâu bên dưới, thuần thục đi qua cây cầu sắt này.

Đầu cầu, có một nam tử trung niên gấp gáp đổ mồ hôi, đón người ở đó.

"Không có ai phát hiện ra ngươi chứ?" Thấy người tới, đạo nhân trung niên cũng coi như thở ra được một hơi, vội vàng hỏi.

"Chuyện ta làm, ngươi yên tâm" Người tới đè thấp giọng, "Nhưng ngươi ấy, nửa đêm nửa hôm tới tìm ta, không để lộ manh mối gì chứ"

"Sự việc quan trọng, đạo lý ấy ta hiểu" Đạo nhân trung nhân lắc lắc đầu, "Hôm nay là sinh thần của chưởng môn, tất cả trưởng lão và đệ tử đều tập trung ở sảnh đường.

Ta cũng đợi họ uống say mèm rồi, lấy cớ bụng không thoải mái mà chuồn ra đây.

Đồ ngươi muốn, ta đã lấy cho ngươi rồi"

Nói xong, đạo nhân trung niên lấy ra một cái túi nhỏ từ trong lòng, len lén nhét vào tay người tới, "Đây là vật chưởng môn yêu thích, nếu không phải trước đó nợ ân tình của ngươi, cho dù ra sao ta sẽ không trộm giúp ngươi được"

Nếu như bị chưởng môn phát hiện, hắn chắc là ăn ngủ không yên, chuồn sớm mất.

May sao hắn làm việc cẩn thận, lại thêm cả việc chưởng môn trước giờ luôn yên tâm về hắn, hắn mới dám làm như vậy.

Người tới bóp bóp cái túi, trong mắt để lộ chút hài lòng, "Ngươi giúp ta làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Đây là chiếc trâm vàng phu nhân ngươi đánh rơi trong tiệm, ta chuộc về giúp ngươi rồi"

"Quá tốt rồi, nàng ấy mấy ngày nay cứ làm ầm lên với ta mãi!" Đạo nhân trung niên vui mừng, vội vàng giấu cây trâm đi, biểu thị sự trung thành, "Ngươi yên tâm, nếu sau này ngươi có gì cần, cứ dùng cách cũ liên lạc với ta là được.

Dù nước sôi lửa bỏng, cũng chẳng tiếc gì!"

"Không cần" Người tới phất phất tay, "Đợi chưởng môn của ngươi gặp lại người tặng thuốc, lại tới thông báo cho ta.

Cứ trộm thế này cũng chẳng phải là cách"

"Rõ rõ rõ, ngài yên tâm"

Đạo nhân trung niên không tiện nói nhiều ở đây, sau khi giao dịch xong lập tức dùng khinh công bay về đại sảnh.

Đợi tới lúc đạo nhân này rời đi, người tới mới mở túi ra.

Bên trong có năm viên Tiêu Dao hoàn tròn xoe.

"Như vậy, ai dám nói lão phu không "được"?"

Toái Ngọc cung.

Tạ Tụ nhìn các mỹ nhân trang điểm xinh đẹp quây thành vòng lớn, khóe mắt giật giật.

"Thần y, thần y ngài xem xem y phục của ta có đẹp không?"

"Thần y, đây là túi tiền ta thêu cho ngài, đôi uyên ương nghịch nước, ngài có thích không?"

"Thần y, đây là món ta đích thân xuống bếp làm cho ngài, ngài ăn thử xem?"

...

Tạ Tụ rất muốn hất văng cả bàn nhưng thói quen lễ nghi của hắn đã kiềm hắn lại, làm cho hắn không thể nói nặng lời với những nữ tử xinh tươi vô ngần trước mặt.

Hơn nữa, các nàng cũng tới theo lệnh của Khúc Cửu Nhất, kẻ đầu têu chẳng phải các nàng.

Chuyện này phải nói từ lúc Tiêu Dao hoàn bắt đầu buôn bán.

Vốn Tạ Tụ cho rằng, Tiêu Dao hoàn có thể bán được một nghìn viên là đã khá rồi.

Nam tử đầu 30 cuối 40, ở cái tuối này, theo Tạ Tụ, đều đã bắt đầu trầm ổn, hơn nữa tình tính cũng sẽ rộng lượng thuận theo số tuổi.

Tiêu Dao hoàn này, bán vừa đắt, lại chẳng có tiếng tăm gì, Toái Ngọc Cung dường như toàn do nữ nhân làm chủ, sao mà bán ra được?

Nhưng ai biết, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã bán hết chín vạn viên!

Lý Sắt Sắt trước giờ chưa từng nghĩ tới, kiếm bạc còn có con đường nhanh hơn đi ăn cướp?

Một vạn viên còn lại, Khúc Cửu Nhất nói là muốn để lại phòng hờ.

Dù gì năm nay còn chưa qua tháng sáu, còn thời gian nửa năm nữa mà.

Thuốc này dùng được, nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng tốt hơn.

Giờ đây thị trường buôn bán, đan dược đã nằm trong tay Toái Ngọc cung, kể cả bên ngoài có người bỏ ra ngàn lượng hoàng kim tới cầu thuốc không được, có liên quan gì tới bọn họ đâu?

Toái Ngọc Cung phất lên chỉ trong một đêm.

Khúc Cửu Nhất không phải người keo kiệt.

Sau khi Toái Ngọc Cung có tiền, y lập tức phái người đi thu mua lượng lớn son phấn, y phục đẹp, trâm cài về thưởng cho đệ tử trong cung.

Thậm chí, y còn cho mỗi người họ một loại vũ khí cực tốt, lương tháng của mỗi người mỗi tháng được tăng lên 5 lượng!

Khúc Thu Thủy là một ngươi tự tư tự lợi, trước khi rời cung còn cầm đi ngân phiếu đáy hòm của Toái Ngọc Cung, bình thường những đệ tử này cũng ít khi có thưởng.

Thiên hạ này xô bồ vì lợi ích, dưới quyền của Khúc Cửu Nhất có nhiều chỗ tốt như vậy, vốn còn có những người không phục bây giờ cũng một lòng một dạ, trung thành hết mực với y.

Trong lòng các nàng đều hiểu rõ ràng rành mạch – đi theo Khúc Cửu Nhất thể nào cũng có thịt ăn!

Thuốc bán đắt như vậy, Tạ Tụ đương nhiên là công thần đỉnh cao.

Mới đầu, những trưởng lão còn tưởng đây là một hồ ly tinh, cung chủ ngàn lần không thể thành hôn với hắn.

Giờ đây, các trưởng lão đã đổi hướng gió hết rồi, ba ngày thì cứ hai ngày chạy tới chỗ Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất ngóng tin, dò hỏi bọn họ rốt cuộc định bao giờ thì kết hôn?

Tạ Tụ là nam nhân vác trên vai sính lễ một năm ba mươi vạn lượng đấy!

Đừng nói là làm phu nhân cung chủ của Toái Ngọc Cung bọn họ, cho dù hoàng đế triều đình biết được bản lĩnh của Tạ Tụ, cưới hắn về làm hoàng hậu cũng chẳng phải không có khả năng.

Càng đừng nhắc tới sau khi phát hiện Tiêu Dao hoàn bán đắt như tôm tươi, Khúc Cửu Nhất cũng nghĩ tới khả năng có cần cưới Tạ Tụ về dinh hay không.

Mặc dù y không thích nữ, cũng chẳng thích nam nhưng y thích bạc nha.

Thần tài như Tạ Tụ, nếu để hắn ở ngoài, bạc từ đâu tới cơ chứ?

Rất đáng tiếc, Tạ Tụ này chỉ hứng thú với Khúc Cửu Nhất ở việc y là "người song tính" thôi.

Nếu đã như vậy, Khúc Cửu Nhất lại chẳng gấp gáp giải thích cho hắn biết chân tướng mình là một nam tử đích thực.

Nhỡ Tạ Tụ phát hiện xong chạy mất phải làm sao?

So sánh giữa thanh danh của mình với ba mươi vạn lượng bạc, bên nặng bên nhẹ còn cần nói sao? Lại nói, dù gì cũng không chỉ một mình Tạ Tụ hiểu nhầm.

Cuối cùng, Khúc Cửu Nhất đã nghĩ ra một chiêu.

Mặc dù y không phải người song tính nhưng trong Toái Ngọc Cung đâu đâu cũng là mỹ nhân mà, Tạ Tụ cũng là một nam nhân bình thường, nói không chừng sẽ có người hắn thích thì sao?

Hơn nữa, Tạ Tụ rõ ràng là người có trách nhiệm, nếu như trong cung có huyết mạch của hắn, hắn chạy đi đâu được?

Đương nhiên, dùng cách khác cũng không phải không khiến Tạ Tụ ở lại cho được.

Nhưng giá quá cao, Tạ Tụ lại không thiếu danh lợi, võ công cũng chẳng cần, cả Toái Ngọc Cung chỉ có "thể chất đặc thù" của Khúc Cửu Nhất hấp dẫn hắn mà thôi.

Cho nên Khúc Cửu Nhất trực tiếp hạ lệnh.

Phàm là đệ tử Toái Ngọc Cung có người câu được hồn Tạ Tụ, mang thai con của Tạ Tụ, thưởng bạc năm vạn lượng, hơn nữa, do tự tay y truyền võ công lại cho.

Hờ, ranh con, cứ như vậy cả Toái Ngọc Cung đều náo động cả lên.

Tạ Tụ vốn đã rất đẹp, trên dưới Toái Ngọc Cung đều ngầm có chút ý với y, ai ai cũng thế, chỉ là vì hắn là nam nhân của cung chủ, mọi người mới không dám làm ra chuyện gì thôi.

Bây giờ cung chủ không để ý, các nàng nào cần khách sáo nữa?

Cung chủ còn đưa ra điều kiện tốt như thế, cho dù chỉ muốn bọn họ ân cần hơn, bọn họ cũng bằng lòng mà!

Tạ Tụ cũng bắt đầu sống cuộc sống mỗi ngày có trăm lần nhặt được khăn tay, túi tiền, một lần thoáng gặp được năm, sáu tình huống "anh hùng cứu mỹ nhân" rồi.

Ngoài ra, bởi vì đệ tử và trưởng lão muốn tiếp cận Tạ Tụ quá nhiều, các nàng đành phải tỉ võ để quyết định ai trước (Khúc Cửu Nhất quy định), do đó trình độ võ thuật của các đệ tử Toái Ngọc Cung trực tiếp thăng hạng.

Bây giờ đi ra ngoài, ai đấy đều là cao thủ nhất đẳng rồi.

Nam nhân, đặc biệt là tuyệt thế nam nhân, quả nhiên là họa thủy mà!

Tạ Tụ sống lắt léo nửa tháng, thực sự không sống tiếp được nữa.

Hắn đành tới phòng Khúc Cửu Nhất, bày tỏ thái độ của bản thân.

"Khúc cung chủ xin hãy thu hồi mệnh lệnh đi, tại hạ không có ý nghĩ rời khỏi Toái Ngọc Cung" Cuộc sống của Tạ Tụ thực sự không quá tốt, sắc mặt mệt mỏi trên mặt của hắn đã quá rõ rồi, quầng mắt thâm đen sì sắp nhìn không nổi rồi.

Ban ngày hắn phòng bị, ban đêm hắn cũng phòng bị, vốn là chẳng có đủ thời gian luyện tập.

Nữ nhân của Toái Ngọc Cung thực sự quá đáng sợ!

"Mới nửa tháng thôi, Tạ thần y đã không muốn sống vậy nữa sao? Nữ nhân Toái Ngọc Cung ta cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, hơn nữa ôn nhu xinh đẹp, phóng mắt nhìn cả võ lâm này cũng không có ai mạnh hơn các nàng ấy" Khúc Cửu Nhất nhìn bộ dạng xui xẻo của Tạ Tụ, trong lòng rất vui vẻ, đồng thời cũng nảy sinh chút đồng cảm đồng bệnh tương liên.

Bao nhiêu năm qua, y đều sống như vậy đấy.

Nếu không võ nghệ của mình còn là rơi từ trên trời xuống à?

"Người trong giang hồ làm việc, nên có giới hạn và nguyên tắc" Tạ Tụ chậm rãi lắc đầu, "Nếu ta phóng túng một lần sẽ có lần hai, lần ba.

Thế gian này thực ra chẳng chứa nổi những kẻ thiếu trách nhiệm.

Một bước sai thì bước nào cũng sẽ sai"

Nữ tử của Toái Ngọc Cung có tốt như nào hắn cũng chẳng mong ước.

Hắn xuất thân từ trâm anh thế gia, dạng mỹ nhân nào mà chưa gặp qua? Hắn trời sinh có một khuôn mặt đẹp, huynh đệ tỷ muội đương nhiên cũng chẳng kém.

Nhưng hắn đã nhìn quen những giao dịch sắc quyền, cũng thấy nhiều nơi hoan lạc hư tình giả ý, hắn từ bỏ cuộc sống sung sướng để phiêu bạt giang hồ, vì để bản thân có thể tự do tùy ý mà thôi.

Nếu lúc này nhận thua, hắn nào cần phải tới giang hồ làm gì?

"Thần y tuổi không lớn nhưng lại suy xét thấu đáo hơn ngươi" Khúc Cửu Nhất khẽ nhướng mày, càng thêm tán thưởng Tạ Tụ, y cũng thinh thích Tạ Tụ rồi đấy, "Thần y nhất ngôn cửu đỉnh, trở thành trưởng lão của Toái Ngọc Cung ta.

Mỗi năm ba mươi vạn lượng bạc, ta chia ngươi hai phần, sau này nếu ta có suy nghĩ nào khác, cũng có thể nhờ Tạ thần y giúp đỡ một tay, cũng tương tự là chia hai phần, chúng ta cùng thay đổi thế gian này được không?"

Mắt Tạ Tụ giật giật, không trả lời ngay.

Bán thuốc tráng dương là bán thuốc tráng dương, gì mà gọi là thay đổi thế gian?

Sớm biết như vậy, lúc ấy không nên thừa nhận Dương Hoàn đan là do mình luyện chế.

Tạ Tụ muốn quay xe rồi.

Chút tâm hự của edit: Mấy chương đầu hơi ít chữ nên chill chill thôi nhá, càng về sau càng nhèo chữ Q_Q.

Bạn đang đọc Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!