Chương 26: Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Phiên bản 31828 chữ

Sau cùng, Khúc Cửu Nhất vẫn dùng một phần tấm bản đồ đổi lấy 《Bất động tâm pháp》.

Dù gì Liễu Diệp Bang đã đạt thành hiệp nghị rồi, đồ của những người khác có đổi ra ngân lượng cũng chẳng được bao nhiêu, y cũng chẳng thiếu chút tiền ấy.

Ngược lại là Tạ Tụ, cứ nhớ mãi chẳng quên con thiên tằm kia, Khúc Cửu Nhất chỉ đành tốn ba ngàn lượng bạc mua nó về.

Chưởng môn phái Trường Phong tuy khá tiếc vì không có được tấm bản đồ nhưng cũng biết thứ đồ bản thân đưa ra không tốt bằng Phù Dương Sơn, hơn nữa Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cũng chẳng dễ dây vào, chỉ có thể nhận mệnh.

Tới cuối cùng, con thiên tằm dở sống dở chết kia được mua về bằng ba nghìn lượng bạc, đương nhiên là cầu còn chả được.

Con thiên tằm này lúc vẻ vang nhất cũng chỉ có cái giá này, lúc hắn có được cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Thay vì để nó chết trong tay mình chi bằng trực tiếp đổi thành bạc, chuyến này đi cũng coi như không phí công.

"Cho huynh, đừng nhìn phái Trường Phong nữa" Tới lúc Khúc Cửu Nhất đưa đám Tạ Tụ ra bên ngoài Trấn Nam võ quán, y mới đưa con thiên tằm cho Tạ Tụ.

Y tự cho rằng bản thân đối xử với Tạ Tụ khá tốt.

Nhìn xem, Tạ Tụ muốn gì thì y đưa nấy mà.

Tạ Tụ mở hộp ra, sắc mặt còn có chút day dứt, "Thực ra không cần lãng phí như vậy, bản thân ta trước đó cũng nuôi mấy con thiên tằm rồi, chỉ là vì để cứu người mà thôi.

Nếu không ngại phiền, chạy qua bên Miêu Cương cũng có thể tìm được"

Thế thì không được.

Nếu huynh đi Miêu Cương rồi ai chữa bệnh cho Kỳ Liễu Diệp đây?

Khúc Cửu Nhất không đồng ý trong lòng nhưng lúc nhìn Tạ Tụ lại là một lời khác, "Huynh một mình chạy tới Miêu Cương bất tiện lắm.

Nếu bây giờ huynh cũng là trưởng lão cung phụng của Toái Ngọc Cung, một con thiên tằm này nếu huynh muốn, ta có thế tìm cho huynh thêm mấy con nữa là được"

Tạ Tụ đang muốn cảm tạ, đằng sau lại có một người hốt hoảng chạy tới.

"Khúc cung chủ, Khúc cung chủ, đợi ta với"

Thế mà là Lâm Hữu Tuệ của Trấn Nam võ quán xách theo một túi đồ, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ bọn họ.

"Khúc cung chủ, Tạ thần y" Lâm Hữu Tuệ thở không ra hơi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, "Trước kia là ta thiếu hiểu biết, đắc tội hai người, mong hai vị có thể giúp đỡ ta, thu nhận ta đi, việc gì ta cũng có thể làm, thật đó"

Lâm Hữu Tuệ bây giờ nào còn dáng vẻ của công tử ăn chơi trước đó, dáng vẻ này của hắn so với chó nhà có tang còn tệ hơn.

Nhưng nghĩ tới chuyện hắn gặp phải trước đó cũng hiểu được phần nào.

"Gia gia ngươi chưa chết, nào tới lượt chúng ta thu nhận ngươi?" Khúc Cửu Nhất cố ý hỏi.

"Khúc cung chủ nói đùa rồi" Lâm Hữu Tuệ cúi đầu, giọng điệu đau khổ, "Trong lòng gia gia ta, chỉ có đường đệ mới là bảo bối của ông ấy.

Lúc đường đệ còn sống, những đứa cháu như chúng ta ít nhiều gì cũng có huyết thống, đương nhiên có thể chiều.

Chỉ là bây giờ danh tiếng của Trấn Nam võ quán đã lụi bại, đường đệ đã chết, sợ rằng hôm nay qua rồi, cái nhà này cũng chẳng còn nữa.

Ta vô dụng như vậy, tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ làm vật cản đường người khác thôi"

Bây giờ người gia gia coi trọng nên là những đường đệ nhỏ tuổi khác được cứu về chứ chẳng phải phế vật như hắn.

Đợi tới khi ông nội phát hiện phế vật như hắn chẳng biết một cái gì, lúc ấy bán hắn đi đã là nhẹ nhàng rồi.

Chính bởi vì Lâm Hữu Tuệ biết ông nội mình là dạng người nào cho nên mới không dám ở lại đây nữa.

Hắn chẳng muốn chết, cũng không muốn trả giá tất cả vì Lâm gia.

"Lâm gia sinh ra ngươi nuôi nấng ngươi, ngươi thực sự chẳng có chút luyến tiếc nào?" Khúc Cửu Nhất hỏi tiếp.

Tạ Tụ liếc nhìn Khúc Cửu Nhất, không nói gì.

Hắn biết Khúc Cửu Nhất chắc vẫn muốn thu nhận Lâm Hữu Tuệ, nếu không y vốn chẳng thèm nhìn Lâm Hữu Tuệ một cái.

"Mặc dù Lâm gia sỉnh ra ta nuôi dưỡng ta nhưng phụ mẫu ruột thịt đã chết rồi, ngoài hai bộ y phục, cái gì ta cũng chẳng cầm theo.

Khúc cung chủ, ta làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ xin được học chút bản lĩnh, sau này có thể báo thù rửa hận cho phụ mẫu ta" Lâm Hữu Tuệ dập đầu cồm cộp mấy cái, hiển nhiên là trong lòng đã quyết.

"Cũng được" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, thu nhận Lâm Hữu Tuệ, "Nhưng Toái Ngọc Cung đều là nữ tử, một nam tử như ngươi muốn đi vào, chỉ có thể nhận mệnh làm nam sủng.

Với tư chất, dáng vẻ này của ngươi, chắc là cũng không được lòng nữ tử trong cung.

Như vậy đi, ngươi đi đổi một bộ nữ trang, theo ta về cung, nếu trong ba tháng, ngươi không bị người trong cung phát hiện ra ngươi là nam tử, ta sẽ cho ngươi học võ của cung ta"

Sử Tĩnh và Sử Vô Song tuy bị trói nhưng đứng sau Khúc Cửu Nhất nên nghe rõ ràng lời của Khúc Cửu Nhất nói.

Bọn họ thấy rất khó hiểu, Khúc Cửu Nhất này tột cùng là muốn thu nhận Lâm Hữu Tuệ hay muốn dọa người ta? Nếu muốn nhận người ta, thẳng tay ban ơn đi không được sao? Lâm Hữu Tuệ trải qua đại nạn, tâm trí đã trưởng thành hơn một bước, sau này nói không chừng là trợ lực cho Toái Ngọc Cung nhưng Khúc Cửu Nhất lại bắt người ta mặc nữ trang, còn không thể bị đệ tử trong cung phát hiện? Nực cười, nữ đệ tử của cung chủ còn không phân biệt ra nổi nam với nữ hay sao?

Nếu chỉ muốn dọa người ta bỏ chạy, có rất nhiều cách, hoàn toàn không cần phải dày vò Lâm Hữu Tuệ như thế mà.

Khúc Cửu Nhất này còn có tâm tư quỷ dị hơn so với mẫu thân y Khúc Thu Thủy.

Lâm Hữu Tuệ nghe được yêu cầu của Khúc Cửu Nhất, cũng dại mắt ra nhưng hắn không còn đường để đi rồi.

Toái Ngọc Cung là thế lực mà bất kỳ ai trong võ lâm cũng không dám trêu vào, bản thân chỉ khi ở đây mới có thể tìm được hy vọng báo thù.

"Đa tạ cung chủ thành toàn"

"Ừm, đứng dậy, đi theo bọn ta đi" Khúc Cửu Nhất khẽ gật đầu, cũng chẳng giải thích gì nhiều.

Khách trạm Duyệt Lai.

"Công tử!"

"Công tử về rồi"

"Ơ, bên cạnh công tử sao bất chợt lại có nhiều người như vậy?"

Bọn Thanh La Hồng Tiêu đứng dậy đón tiếp mới phát hiện Khúc Cửu Nhất ra ngoài một chuyến lúc về đưa theo biết bao người, trong đó thậm chí còn có Sử trưởng lão Sử Tĩnh.

"Sử trưởng lão!" Thanh La rất mau đã nhận ra Sử Tĩnh, đồng thời cũng bất giác thấy vui mừng cho Khúc Cửu Nhất.

Cung chủ thật sự rất giỏi, mới qua bao ngày đâu mà đã thu phục được Sử trưởng lão rồi? Cho dù là lão cung chủ cũng chẳng giỏi như vậy!

"Ừm, còn cả những đệ tử Toái Ngọc Cung đi theo Sử Tĩnh nữa, chia cho các ngươi, các người dạy dỗ cho tốt.

Mấy thủ đoạn nhỏ nhoi này đi ra ngoài đúng là làm Toái Ngọc Cung chúng ta mất mặt" Khúc Cửu Nhất đơn giản dặn dò một tiếng, "Còn về Sử Tĩnh này, trước đưa bà ta lên tầng hai, ta có lời muốn hỏi"

"Khúc cung chủ, ta đi cùng nương ta đi" Sử Vô Song vội nói.

"Vô Song, ta và Khúc cung chủ nói chuyện riêng, con chen miệng vào làm gì" Sử Tĩnh trách mắng Sử Vô Song tại chỗ, miễn để nàng ta tiếp tục tìm cái chết.

"Sử trưởng lão không cần hoảng hốt, con người ta không thích chém giết" Khúc Cửu Nhất ôn hòa cười một tiếng, "Có thể không ra tay để giải quyết vấn đề là tốt nhất.

Ta nghĩ, Sử trưởng lão ngươi cũng không muốn ra tay với ta"

Sử Tĩnh không nói gì.

Rất mau, Sử Tĩnh đã bị đưa lên tầng hai, dây thừng trói trên người cũng không được cởi ra.

"Cung chủ không cởi trói cho ta sao?" Đợi cả tầng hai chỉ còn Sử Tĩnh và Khúc Cửu Nhất, Sử Tĩnh nhịn không được hỏi.

Khúc Cửu Nhất muốn bà ta khuất phục, gì thì gì cũng nên có chút đãi ngộ tốt chứ.

Bây giờ Khúc Cửu Nhất ngồi, trước mặt bày đầy trà nước điểm tâm còn bản thân bị trói ngồi trên đất, so ra đúng là một trời một vực.

Chưa nói là cần hiếu trung với Khúc Cửu Nhất, bây giờ bà phải moi cả tim mình cho Khúc Cửu Nhất.

"Cởi dây trói cho bà để bà đánh lén ta sao? Ta chẳng ngu như thế" Khúc Cửu Nhất thổi trà nóng, đầu cũng chẳng ngẩng lên trả lời.

"Cung chủ cảm thấy với võ công của thiếp thân có thể đánh lén được sao?" Sử Tĩnh cắn răng, nhìn dáng vẻ của Khúc Cửu Nhất, ít nhất cũng sắp lên tới Tiểu Thành* Đỉnh Phong của 《Thiên ngọc bảo điển》.

Năm Khúc Thu Thủy bằng tuổi Khúc Cửu Nhất cũng chưa sờ được tới bậc thềm của Tiểu Thành đâu!

*Tra baidu đôi chút, trong các cảnh giới sẽ chia nhỏ ra thành chu thành, tiểu thành, đại thành, điên phong, viên mãn, cấp trí.

Cơ mà đấy là trên baidu còn trong truyện này thì tui lại chưa rõ tác giả có chia vậy không nên sau mà tác giả có nói kỹ thì tui sẽ sửa lại nhé.

Nếu mọi người biết thì để lại cmt tui coi với ha

Con tiện nhân Khúc Thu Thủy sao lại có số tốt như thế? Ở việc sinh con này, Sử Tĩnh tự cho rằng bản thân đã thắng rồi, không chỉ sinh được nữ nhi mà Sử Vô Song còn thông minh lanh lợi, tư chất rất xuất chúng, dư dả để bồi dưỡng thành thiếu cung chủ.

Nhưng ai biết có một Khúc Cửu Nhất chém ngang trời nhảy ra, không chỉ cướp mất vị trí cung chủ mà còn xoay mẫu nữ hai người họ quay vòng vòng?

"Thế cũng phải cẩn thận phòng bị, ta là quân tử, ngươi là tiểu nhân, đương nhiên phải thận trọng hơn rồi" Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, "Hơn nữa, trước đó không phải ngươi muốn ngủ với ta sao? Suy xét cho sự trong sạch của bổn tọa, vẫn phải trói ngươi lại, tránh làm ô uế thanh danh của bổn tọa"

Sử Tĩnh tức điên người.

Con người này sao vô liêm sỉ thế hả? Bên người ngươi lúc nào cũng có Tạ Tụ rồi, ai biết vừa quay lưng thì các ngươi lăn lộn với nhau như nào? Đã như vậy rồi mà còn không biết ngại nói chuyện thanh danh? Toái Ngọc Cung đối xử với nam tử dùng đãi ngộ gì Sử Tĩnh sao có thể không biết được, cho dù Khúc Cửu Nhất là người song tính, e rằng cũng đã ngủ với không biết bao nhiêu nữ nhân.

Bà ta thực sự mù mắt rồi mới bị cái mã này của Khúc Cửu Nhất mê hoặc!

"Sử trưởng lão, ngươi rời khỏi Toái Ngọc Cung đã nhiều năm, võ công thực sự không tiến bộ được gì nhiều" Khúc Cửu Nhất thở dài, thông cảm nhìn Sử Tĩnh, "Ngươi nên biết, ngoài cung chủ ra, những đệ tử khác tu luyện võ công nội lực trong Toái Ngọc Cung đều có thể cho ngươi dùng.

Trong người ngươi có chút nội lực, dùng để xỉa răng bổn tọa còn chê ít.

Tốt xấu gì cũng là người năm ấy đối đầu với Khúc Thu Thủy, sao bây giờ lại rơi tới bước đường này?"

"Nếu không phải Khúc Thu Thủy lấy mất nội lực của ta, sao ta có thể không đỡ nổi một đòn như bây giờ được?" Mặt của Sử Tĩnh nhăn nhó, chẳng thể duy trì phong độ của mình nữa.

Lúc này, trên khuôn mặt bà ta mới dần dần hiện ra dấu vết của năm tháng.

"Ngươi luôn luôn dùng nội lực để duy trì dung mạo của mình, tiêu tốn quá nhiều sức lực lên vẻ ngoài, võ công sao có thể luyện tới mức thượng thừa được?" Khúc Cửu Nhất lắc lắc đầu, đối mắt với Sử Tĩnh, "Còn có một điều nữa, ngươi đừng nhầm lẫn.

Bây giờ ta vẫn muốn nói với ngươi máy câu không phải vì ta cần ngươi giúp đỡ gì mà là ta không thích giết người khác dễ dàng như vậy thôi.

Nếu ngươi không muốn chết, chỉ có thể quy phục ta, quy phục một cách triệt để và hoàn toàn, ngay cả nữ nhi của ngươi cũng vậy!"

Sử Tĩnh run rẩy cả người, tự hiểu rõ rằng Khúc Cửu Nhất nói tới đây đã chẳng còn gì thay đổi được nữa rồi, chỉ là trong lòng bà vẫn giữ chút may mắn mong manh mà thôi.

"Ta rất hiểu Khúc Thu Thủy" Sử Tĩnh biết vào lúc này, bà bắt buộc phải thể hiện giá trị của bản thân nhiều hơn mới có thể khiến Khúc Cửu Nhất coi trọng.

Bà thì thôi đi, dù gì cũng đã phí hoài hết cả nửa đời rồi nhưng Vô Song còn rất trẻ.

Nếu rơi vào trong tay Khúc Cửu Nhất, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện nguy hiểm nữa.

"Khúc Thu Thủy nhỏ nhen hung hăng, cho dù là huyết mạch thân sinh cũng chẳng đặt vào trong mắt.

Nàng ta chưa chết, chỉ là chẳng rõ tung tích, thỉnh thoảng ta vẫn sẽ nghe nói chút tin tức của nàng ta.

Nếu đợi nàng ta quay về, thấy ngươi chiếm chức cung chủ, ắt sẽ chẳng mềm lòng với ngươi" Sử Tĩnh cố gắng nói, "Ta lớn lên cùng với Khúc Thu Thủy, nhược điểm của nàng ta ta hiểu rất rõ, ta..."

Sử Tĩnh vắt hết cả óc để nghĩ ra mọi thứ có thể tranh thủ thêm cho bản thân nhưng thấy Khúc Cửu Nhất chẳng khách sáo tẹo nào cười ồ lên.

"Ha ha ha, ha ha ha ha" Khúc Cửu Nhất cười gập cả người.

Sử Tĩnh đang nói không thể không dừng lại, có gì đáng cười đâu?

"Sử trưởng lão, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta kiêng dè Khúc Thu Thủy thật à?" Khúc Cửu Nhất lau nước mắt do cười quá nhiều cứ như đã nghe được chuyện cười vỡ cả bụng vậy.

Trước khi có được《Bất động tâm pháp》, y có lẽ còn cần dè chừng võ công của Khúc Thu Thủy nhưng bây giờ đã có được tâm pháp này rồi, Khúc Cửu Nhất lật qua đã biết quyển tâm pháp này có thể giải quyết được vấn đề của bản thân.

Y luyện 《Thiên Ngọc bảo điển》tới Đại Thành là chuyện sớm muộn thôi, hoặc nói thẳng ra là nếu Khúc Thu Thủy có thể về sớm một chút, đánh một trận với y, e là y sẽ đột phá trước khi trận đấu diễn ra.

"Ngươi...!võ công của Khúc Thu Thủy cho dù không phải đứng đầu cũng là ở trong ba hàng đầu tiên.

Ngoài những cao nhân ẩn mình ra, trong giang hồ này, nàng ta có vẻ như có thể quét sạch hai phái hắc bạch" Sử Tĩnh nói nghiêm túc.

"Nhưng bà ta ngu nha" Khúc Cửu Nhất mặt chẳng đổi sắc, "Bà ta đối đầu với ta, ưu thế duy nhất cũng chỉ là bà ta làm cung chủ nhiều năm hơn ta thôi mà bây giờ các đệ tử trong cung đều tâm phục khẩu phục với ta.

Nếu Khúc Thu Thủy muốn cướp vị trí cung chủ của ta, đệ tử trong cung mới là người không vui nhất"

Đã quen một tháng có năm lượng bạc, một năm bốn mùa hai mươi bộ y phục, chưa kể còn cả các kiểu binh khí, phấn son vân vân, đợi Khúc Thu Thủy quay về, một tháng chỉ còn hai lượng bạc, một năm có hai bộ y phục, cái khác một cắc cũng chả có, ai chịu đựng nổi?

Chỉ sợ chưa đợi Khúc Cửu Nhất dặn dò, những người này đã xông lên dùng kiếm chào hỏi với Khúc Thu Thủy rồi.

"Trông ngươi chưa chắc có tài năng gì như này mà đã có thể khiến Khúc Thu Thủy đau đầu nhiều năm như thế.

Ngươi cho rằng Khúc Thu Thủy quay về rồi, có thể khiến ta đau đẩu nổi một tháng không?"

Sử Tĩnh im lặng.

Với những gì Khúc Cửu Nhất thể hiện ra cho tới bây giờ, Khúc Thu Thủy đối đầu với y, kết quả tốt nhất là bà ta bị hấp thụ hết võ công mềm oặt cho tới chết.

"Cung chủ có uy lực như vậy, chí có ở thiên hạ này, nhất thống võ lâm chăng?" Giọng của Sử Tĩnh đã mềm mỏng hơn nhiều rồi, bà ta đã biết được chỗ lợi hại của Khúc Cửu Nhất.

Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự có thể gây dựng được một Toái Ngọc Cung mà thần tiên cũng chẳng làm được, bà quy phục cũng không phải không được.

"Mấy người giang hồ mà chỉ lắc một cái là nghe thấy tiếng nước kêu trong não, thống nhất bọn họ làm gì?" Khúc Cửu Nhất chẳng hề che giấu sự khinh thường với đám nhân sĩ giang hồ, "Ngươi nuôi một bầy heo, có hy vọng chúng nó lên chiến trường giết địch cho ngươi không? Bọn họ không tự mình tìm chết, cuối cùng không liên lụy tới ta đã là khá rồi"

Trong mắt Khúc Cửu Nhất, những người giang hồ này phần lớn đều thuộc kiểu đầu óc ngáo ngơ tứ chi phát triển.

Nói bọn họ đầu heo đúng là vũ nhục con heo mà.

Mặc dù vũ lực mạnh là vậy nhưng theo tính toán của y, chắc cũng không duy trì ưu thế này được lâu.

Đợi thêm vài năm nữa, đợi triều đình bước vào thời kỳ ổn định, chắc chắn sẽ quay về kìm kẹp giang hồ thôi.

Khoảng thời gian ấy, có lẽ chỉ cần hai hay ba mươi năm là đủ rồi.

Y có điên không mà đi thống nhất võ lâm?

Bao nhiêu phản diện đều chết vì thống nhất võ lâm đấy.

Đang đâu rước nợ vào người làm gì? So ra bây giờ, Toái Ngọc Cung mặc dù trên danh nghĩa không phải bá chủ giang hồ nhưng vì thực lực mạnh, lại có tiền, đệ tử nhiều vô kể, y nói chuyện không ai dám khinh suất, hơn nữa, muốn làm gì thì làm cái ấy.

Bây giờ cho dù có một minh chủ võ lâm xuất hiện thật, chỉ sợ cũng phải khách sáo với bản thân mà thôi.

Cái gọi là minh chủ võ lâm, chẳng qua chỉ là người bên B*, phục vụ đám người giang hồ kia mà thôi.

*Theo baidu, bên A là bên đưa ra mục tiêu và là bên chủ đạo trên bản hợp đồng.

Bên A này thường đầu tư, xuất vốn cho bên B thực hiện kế hoạch và mục tiêu hoặc cả hai cùng làm.

Tui đi tra gg thì ở việt nam hình như hai khái niệm này không quá rõ ràng chắc vì ngoài đời sẽ rõ ràng hơn à, chỉ biết bên Trung hay nói như vậy để chỉ vị thế khác nhau của hai bên.

Bên A tốt lành không làm, lại đi làm bên B, tự mình đi tìm ngược vậy luôn sao? Vừa nhìn là đã biết chưa ăn đấm của tư bản bao giờ.

Khúc Cửu Nhất không dễ gì mới sống lại một lần ở thế giới võ hiệp này, đương nhiên không thể buôn bán lỗ như vậy được.

Sử Tĩnh không biết nên nói gì.

Thực ra người trong giang hồ cũng không phải hết thuốc chữa như thế.

Nhưng nghe Khúc Cửu Nhất nói như thế hình như đúng là có hơi...!khụ khụ.

"Vậy chí của Khúc cung chủ ở phương nào?" Sử Tĩnh không kìm được bật ra câu hỏi.

"Ta hy vọng một đời này của ta đừng vô vị và bình lặng quá" Khúc Cửu Nhất cười như chẳng cười nhìn Sử Tĩnh, "Dẫn dắt tất cả các đệ tử của Toái Ngọc Cung, ai cũng có đủ năng lực để lựa chọn cuộc sống của mình, hơn nữa có bản lĩnh gánh vác mọi nguy hiểm"

Sử Tĩnh ngơ ra.

Thế cũng là chí hướng ư?

"Từ nhỏ ta đã ở Toái Ngọc Cung, mặc dù ta bất mãn với nó khá nhiều nhưng lúc được sinh ra ở đây còn tốt chán so với những nơi khác" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nói, ngoài mấy người cứ muốn ngủ với y ở Toái Ngọc Cung, những các khác chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Ở Toái Ngọc Cung, ai nấy đều là mỹ nhân, những nữ hài tử ấy cũng rất đáng yêu.

Nếu sinh ra ở những môn phái khác, gặp phải toàn những đại hán thô lỗ, hơn nữa, chuyện bẩn thỉu còn nhiều hơn cả ở Toái Ngọc Cung, nhỡ những người đó cũng muốn ngủ với mình, y điên mất chăng?

"Sử trưởng lão, ngươi nên trả lời rồi" Khúc Cửu Nhất lại di chuyển ánh mắt về Sử Tĩnh, "Quy phục hay chết?"

Khúc Cửu Nhất chẳng cố ý dùng nội lực để áp bức.

Y luôn cảm thấy, người khiến cho y phải thẳng tay dùng vũ lực mới hiểu ra vấn đề vốn chẳng đáng để y phí lòng tốn sức.

Hy vọng Sử Tĩnh sẽ là một người thông minh.

Sử Tĩnh nhìn Khúc Cửu Nhất hồi lâu.

"Toái Ngọc Cung Sử Tĩnh, bằng lòng hiếu trung cả đời với cung chủ, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng tuyệt không một lời oán thán"

"Rất tốt" Khúc Cửu Nhất rất hài lòng, cuối cùng cũng mỉm cười, "Sử trưởng lão, bổn tọa và ngươi bàn luận một chút về thành công học nhé.

Sở dĩ ngươi không thể đánh bại Khúc Thu Thủy không phải do ngươi không cố gắng đủ mà là ngươi tìm không đúng cách..."

Ngày hôm sau.

Sử Tĩnh và Sử Vô Song cuối cùng cũng có được tự do.

"Nương à, dọa chết con rồi, con không đắc tội với Khúc Cửu Nhất mà" Sử Vô Song vẫn còn sợ hãi.

"Con nên tuân kính gọi một tiếng cung chủ rồi" Sử Tĩnh nếu đã chọn hiếu trung thì sẽ không nói một đằng làm một nẻo.

Đây cũng là một trong những ưu điểm của người giang hồ.

Ấy là người giang hồ bình thường, một lời nói đáng giá ngàn vàng.

"Nương à, người thực sự chọn trung thành với Khúc...!Khúc cung chủ?" Trước ánh mắt của nương nhà mình, Sử Vô Song chỉ đành sửa lời.

"Đúng vậy" Sử Tĩnh lại khuyên ngược lại nữ nhi nhà mình, "Chúng ta lang bạt bên ngoài, mặc dù đội danh nghĩa của Toái Ngọc Cung nhưng về lâu về dài rồi sẽ bị lộ.

Bây giờ cung chủ văn võ song toàn, là nam nhân vĩ đại hiếm có của thế gian, ta và con nếu được cung chỉ bảo đôi điều, cả đời được lợi!"

Khuôn mặt của Sử Tĩnh lại hiện lên sự phấn chấn, hiển nhiên đã tâm phục khẩu phục với Khúc Cửu Nhất rồi.

Sử Vô Song ngờ nghệch.

Đây còn là nương nhà nàng không?

Không phải là ai dịch dung chứ, hay là Khúc Cửu Nhất dùng thuật thay hồn dị dạng nào đấy, nếu không tư tưởng của nương mình sao thay đổi nhanh thế được?

"Vô Song, ta đã tuyên thệ hiếu trung với cung chủ, sau này con phải lễ phép với cung chủ, có biết chưa?" Sử Tĩnh nghiêm nghị nói, "Chuyện của con và Cố Thiếu Bình của Thương Hải Bang, ta không truy xét nhưng con cũng đừng làm con thiêu thân! Nếu không cung chủ sau có trách phạt, ta tuyệt đối không nói giúp!"

"Nương à" Tiếng Sử Vô Song kéo dài ra, thuần thục kéo ống tay áo nương mình làm nũng, "Người bây giờ nói câu nào cũng là cung chủ?"

"Con không hiểu" Sử Tĩnh im lặng một lúc, "Thôi vậy, con theo ta về phòng, nương ta đây sẽ giảng con nghe một chút về đạo thành công.

Nếu con có thể lĩnh hội tinh túy trong ấy cũng chẳng uổng cung chủ nhọc lòng dạy ta"

Không cho phép Sử Vô Song có quyền phản kháng.

Nàng chỉ có thể bị Sử Tĩnh kéo đi học cái gì mà "Thành công học".

Còn về học ra sao, tạm thời không nói được.

Lại xem Lâm Hữu Tuệ bên này.

Cả đời hắn chưa từng mặc nữ trang đâu mà nhỉ? Nhưng Khúc Cửu Nhất có lệnh, hắn cũng chỉ có thể nghe theo, hơn nữa trong vòng ba tháng không thể để lộ thân phận.

Người duy nhất Lâm Hữu Tuệ có thể cầu cứu chỉ có Thanh La.

Thanh La biết thân phận của hắn cũng biết lệnh cung chủ ban xuống cho hắn.

Bản thân nếu muốn che trời giấu đất thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Thanh La được.

Lâm Hữu Tuệ mặc dù có hơi èo uột nhưng đầu óc vẫn hoạt động tốt.

Ít nhất hắn biết, thể diện cũng đâu mài thành cơm ăn được đâu, lúc cần cầu xin sự giúp đỡ thì vẫn nên cầu xin thôi.

Trước đó Thanh La đã giúp Cố Thiếu Bình mặc nữ trang, nàng cũng có chút kinh nghiệm cho mình rồi.

Bây giờ thấy Lâm Hữu Tuệ trắng trẻo mượt mà, lại tới nói cần đóng giả nữ, đồng ý rất sảng khoái.

"Thanh La cô nương, ta muốn hỏi một chút, nếu sống trong Toái Ngọc Cung ba tháng, có gì cấm kỵ không?" Lâm Hữu Tuệ bình thường ở trong giang hồ cũng nghe được không ít tin tức về Toái Ngọc Cung nhưng bình thường đều là thế nhân đồn bậy.

Toái Ngọc Cung chân chính ở tận cùng sâu thẳm trong sa mạc, vị trí địa lý bí ẩn, muốn tìm được chỗ ấy khó hơn lên trời, càng đừng nói gì mà tài tử giai nhân, bẻ hoa ngắt lá*.

*Ý ở đây là mấy mối tình bí mật với nhau, đã tới cả bước ấy rồi.

Khúc Cửu Nhất nói rồi, y lập tức khởi hành, đi theo bọn Sử Tĩnh về Toái Ngọc Cung, Sử Vô Song vẫn sẽ đi theo y làm việc.

Nghĩ tới bản thân phải sống ở một nơi xa lạ trong ba tháng, còn không thể để nữ tử trong cung phát hiện mình là nam tử, nghĩ sao cũng thấy sầu.

Sự khác biệt giữa nam nữ không phải rất rõ sao?

"Nữ tử trong Toái Ngọc Cung sống khá tùy ý, chẳng có gì cần kiêng dè cả" Thanh La vừa chải tóc cho Lâm Hữu Tuệ vừa nói, "Chỉ cần ngươi không bất tuân với cung chủ, những chuyện khác có thể đứng bên rìa, mọi người đều là tỷ muội, có chuyện gì đánh một trận, ký vào giấy sinh tử là được"

"Giấy...!giấy sinh tử?"

Lâm Hữu Tuệ đờ ra.

Không phải, bình thường đệ tử cãi nhau đánh nhau còn to chuyện tới mức đi ký giấy sinh tử à?

"Đao kiếm không có mắt, đương nhiên phải ký rồi" Thanh La nghiêm túc nói, "Còn có đệ tử nội môn trong cung, trước ba mươi tuổi, tốt nhất phải sinh được một hài tử mới được"

Lâm Hữu Tuệ liếc nhìn thân hình của Thanh La một cái, khẳng định ngay được Thanh La cô nương tuyệt đối chưa từng sinh hài tử.

"Vì sao lại có quy định như vậy?" Lâm Hữu Tuệ khá tò mò.

"Tổ sư của Toái Ngọc Cung chúng ta nói, chúng ta là nữ tử, không cần phải giả vờ mình là nam tử.

Nếu chúng ta có thể sinh nở, vậy đó chính là ưu thế trời cho chúng ta" Thanh La nói tới đây lại cười, "Ngươi có biết cung chủ của chúng ta nói như nào không?"

"Hửm?"

"Cung chủ nói, nữ tử có thể chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng mình là con ruột của mình nhưng nam tử thì chưa chắc"

Não của Lâm Hữu Tuệ tạm dừng hoạt động một lúc mới hiểu ra ý Thanh La nói là gì.

"Thế...! thế...!cung chủ cũng là nam tử mà" Lâm Hữu Tuệ cảm thấy bản thân hình như phát hiện ra cái gì không đúng rồi, Khúc Cửu Nhất này rõ ràng là nam tử nhưng nói gì làm gì cũng luôn coi thường nam tử thì phải?

"Ai nói cung chủ là..." Thanh La nói tới đây thì im miệng.

"Là gì?" Lâm Hữu Tuệ nghe được một nửa cảm thấy tò mò muốn chết.

"Ngươi còn chả phải người trong cung ta, ngươi không thể biết" Thanh La lạnh nhạt, "Đúng rồi, còn một điều nữa, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi không làm được, ngươi sẽ bị phát hiện là nam tử ngay đấy?"

"Dỏng tai lắng nghe" Nếu được, Lâm Hữu Tuệ chắc còn lôi cả giấy ra ghi chép ấy.

Bây giờ hắn học được nhiều bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nếu không tới Toái Ngọc Cung rồi, chết thế nào cũng chẳng hay.

"Người trong Toái Ngọc Cung ta, hay mềm lòng với nam tử" Thanh La nói.

Ban đầu nàng đá ta một đá chẳng thấy thương tiếc gì đâu đấy, Lâm Hữu Tuệ chỉ dám oán không dám nói thành lời.

"Thực sắc tính dã*, Toái Ngọc Cung chúng ta không giống các môn phái ở Trung Nguyên, hoạt động giải trí không nhiều, muốn giải trí chút đỉnh cũng phải cưỡi lạc đà đi hết một ngày một đêm.

Do đó, nhiều lúc, niềm vui lớn nhất của nữ tử Toái Ngọc Cung là chạy tới "Ngọc Ngõa đài".

Thái độ của Thanh La chợt nghiêm túc hơn nhiều, "Trong cung có lệnh, mỗi một đệ tử và trưởng lão chỉ được tới đó tối đa ba lần một tháng, nhiều hơn thì phải trả tiền, hai mươi lượng trở lên.

Nếu ngươi không muốn bị phát hiện, nhất định phải đi theo"

*Ăn uống và tình dục là bản năng tự nhiên của con người

"Ngọc Ngõa đài là nơi như nào?" Lâm Hữu Tuệ càng tò mò hơn.

"Trước kia ngươi không phải hạng ăn chơi sao?" Thanh La hơi hoang mang nhìn hắn, "Bình thường các ngươi tìm chỗ giải trí không phải thích tới thanh lâu nhà thổ nhất à? Ngọc Ngõa đài này chính là nơi nam sủng Toái Ngọc Cung ta ở, chúng ta muốn sinh con đương nhiên phải tới đó rồi"

Cái lược trên tay Lâm Hữu Tuệ rơi rồi.

"Nếu trong ba tháng, ngươi bị phát hiện là nam tử thì sẽ bị điều tới Ngọc Ngõa đài ở đấy" Thanh La thương xót nhìn hắn, "Mặc dù người trông cũng được nhưng nam tử của Ngọc Ngõa đài từ nhỏ đã học cách hầu hạ nữ tử, nếu kỹ thuật của ngươi không được cũng chỉ có thể mặc nữ tử chủ động.

Một hay hai người ngươi còn miễn cưỡng ứng đối được nhưng mà ba, năm trở lên thì sợ là ngươi chỉ có thể uống thuốc thôi, thuốc này ngươi cũng phải mua"

Ba, năm người? Cùng nhau?

Lâm Hữu Tuệ trợn to mắt.

"Rất nhiều nam sủng ở Toái Ngọc Cung chẳng muốn rời đi sớm đâu.

Một tháng ngoài ba lần miễn phí ra, các lần kế tiếp đệ tử và các trưởng lão đều phải bỏ tiền.

Tiền này hầu hết đều sẽ là của các nam sủng kia, đợi tới khi có tuổi rồi, bọn họ có thể rời khỏi Toái Ngọc Cung, nghe nói có những người làm vô cùng tốt, ở bên ngoài kia đã trở thành phú hào một vùng rồi đấy!" Thanh La vỗ vỗ vai Lâm Hữu Tuệ cười nói, "Yên tâm, tới lúc ấy ta cũng sẽ quan tâm tới mức thu nhập của ngươi"

Lâm Hữu Tuệ đột nhiên cầm gương lên soi rất nghiêm túc.

"Thanh La cô nương, ta cảm thấy ta còn phải xỏ một đôi khuyên, ngươi nhìn xem trán của ta cắm thêm hoa hoét gì đó có đẹp không...."

Đêm khuya.

"Tạ thần y, đã ngủ chưa?" Khúc Cửu Nhất tới trước phòng của Tạ Tụ, khẽ giọng hỏi.

"Mời vào" Tạ Tụ quả nhiên chưa ngủ.

Đẩy cửa, Khúc Cửu Nhất phát hiện Tạ Tụ đang cho con thiên tằm nhỏ kia ăn.

Bé thiên tằm này trông tốt hơn trước nhiều, ít nhất không phải trong trạng thái lúc nào cũng về với ông cố nhà mình được.

"Cung chủ đêm khuya tới thăm, có phải vì chuyện của 《Bất động tâm pháp》không?" Tạ Tụ biết tại sao Khúc Cửu Nhất tới, càng chẳng dò hỏi, thẳng thắn vào đề luôn.

"Trúng phóc"

Như Tạ Tụ nói trước đó, Khúc Cửu Nhất của bây giờ không thể đột phá chủ yếu là do nội lực bên trong cơ thể chưa thể dung hòa được với nhau.

Mặc dù 《Thiên Ngọc bảo điển》có thể hấp thụ nội lực của đệ tử trong cung nhưng Khúc Cửu Nhất là nam tử, đi hấp thụ nội lực của nữ tử, muốn dung hòa triệt để thành của mình cũng có hơi khó.

Bất cứ con đường tắt nào cũng đều có cái giá của nó.

Nhưng quyển 《Bất động tâm pháp》của Phù Dương Sơn lại có thể dùng để điều dưỡng cơ thể, một trường phái hít vào thở ra ấy khiến Khúc Cửu Nhất thấy được tia hy vọng vọt sáng.

Nhưng muốn hợp nhất hai nội lực thành một, cần một người có chuyên môn chỉ đạo mới được.

Trong truyện võ hiệp thường thấy mấy tình tiết như thế, phản diện nào vì ăn nhiều khó tiêu, luyện võ công bừa bãi, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, thần trí chẳng tỉnh táo hoặc là chết đơ ngay luôn.

Khúc Cửu Nhất cảm thấy, bản thân phải tránh được cái hố này.

Mặc dù Tạ Tụ còn chả biết phân biệt đâu là nam tử với người song tính nhưng y thuật của hắn thực sự rất giỏi giang.

Cũng chính vì y thuật của hắn xuất sắc vậy nên mới kiểm tra trạng thái dị thường trên cơ thể của Khúc Cửu Nhất.

Chỉ có thể nói, có lợi ắt có hại mà thôi.

"Trúng phóc" Khúc Cửu Nhất bây giờ lại cảm thấy may mắn vì trước ấy không để Tạ Tụ tin mình là nam tử thật, nếu không bây giờ chuyện không thành bất tiện biết bao, "Bởi vì cơ thể của ta, võ công tu luyện tới một trình độ nào đó lại chẳng thể tăng lên được nữa, quyển 《Bất động tâm pháp》này, ta nên luyện như nào mới không tẩu hỏa nhập ma?"

Nói xong, Khúc Cửu Nhất đưa quyển 《Bất động tâm pháp》viết tay cho Tạ Tụ.

Chữ viết quá xấu.

Hết cách, Phù Dương sơn chủ viết ngay tại chỗ, chỉ được như này thôi.

Tạ Tụ cũng chẳng nói gì thêm, nghiêm túc mở quyển 《Bất động tâm pháp》ra nghiên cứu hai lần.

Khúc Cửu Nhất đợi ở một bên.

Con người Tạ Tụ khá đáng tin.

Quyển tâm pháp này, Tạ Tụ xem hết bảy, tám lần.

Khúc Cửu Nhất rất kiên nhẫn chờ đợi.

Dù gì Tạ Tụ là một đại mỹ nhân hàng thật giá thật, cứ ngắm mãi thế cũng chẳng chán.

Khúc Cửu Nhất thậm chí còn cảm thấy, Khúc Thu Thủy thực sự đi khiếu nại thì y chẳng cần làm gì cả, chỉ đưa Tạ Tụ qua một cái, tâm tư của Khúc Thu Thủy kia chẳng thể khiếu nại được cái gì đâu, chắc chắn sẽ bị mình đánh bại.

Tạ Tụ đương nhiên chẳng biết Khúc Cửu Nhất đang biên diễn cái gì trong đầu, nếu không bây giờ thể nào cũng xoay người đi ngay.

"Quyển tâm pháp này không giống võ công, lại giống y thư hơn" Tạ Tụ ngừng nói dường như nhớ ra cái gì, "Nghe nói đời Phù Dương sơn chủ nào đó có xuất thân là ngự y trong cung, quyển tâm pháp này chắc là do ông ấy biên soạn.

Nhưng thể chất của mỗi người mỗi khác, lúc tu luyện quyển tâm pháp này sẽ có nhiều chỗ khác nhau.

Thể chất của cung chủ đặc thù, lại thêm cả võ công ngươi tu luyện cũng biến hóa khôn lường, ta nghĩ tốt nhất là phối hợp với tắm thuốc nữa mới có hiệu quả tốt hơn"

Tới rồi tới rồi.

Một trong những yếu tố khách quan tất yếu của võ hiệp – tắm thuốc.

Dù chữa vết thương hay trúng độc, hay luyện võ, chỉ cần phải tắm thuốc thì có thể thực hiện tất cả những suy nghĩ không thực tế.

Đừng hỏi, hỏi thì chẳng khoa học đâu.

Nội lực đã chẳng dính tới khoa học rồi, tắm nước thuốc thì sao đâu?

Vừa nghe tới cái này, Khúc Cửu Nhất đã cảm thấy có đường đi rồi.

"...! Nhưng dẫu đã nghiên cứu qua về tắm nước thuốc nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta đọc quyển tâm pháp này, sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều nguy hiểm..."

"Thì tắm thuốc thôi!" Khúc Cửu Nhất đánh gãy lời của Tạ Tụ ngay, không để ý chút nào nói, "Có cần châm cứu gì không? Lần được mấy cây châm vàng của huynh điểm huyệt ta hình như cũng hay lắm, nếu được thì ta bị châm mấy huyệt cũng được"

Tạ Tụ chớp chớp mắt hình như còn chưa kịp phản ứng lại, "Cung chủ, ta nói là sẽ nguy hiểm tính mạng"

"Là cung chủ Toái Ngọc Cung, có giây nào phút nào không nguy hiểm tới tính mạng sao?" Khúc Cửu Nhất ngạc nhiên nhìn Tạ Tụ, "Không sao, tin vào bản thân huynh, huynh là Tạ Tụ đấy, là thần y số một thiên hạ, ngoài huynh ra, ai có thể làm được chuyện này nữa?"

"Nhưng...!danh tiếng của cung chủ ngươi..." Tạ Tụ vẫn chưa dứt khoát được.

Tắm thuốc ấy tắm thuốc ấy, phải cởi sạch mà.

Lần trước Khúc Cửu Nhất đi ngâm ôn tuyền, hắn đã tạo hai lớp bảo vệ nhưng bây giờ phải làm thuốc tắm chắc chắn không thể che mắt.

"Huynh cứ nhìn đi..."

Từ từ, không thể cứ nhìn được!

Khúc Cửu Nhất chợt phản ứng lại, nếu nhìn thấy rồi, Tạ Tụ phát hiện ra mình là nam tử, không phải song tính gì đấy, tới lúc ấy tức lên chạy mất phải làm sao?

"Tạ thần y, huynh thấy sao về việc lừa dối?" Khúc Cửu Nhất quyết tâm dò hỏi một phen.

"Nói dối là nguồn gốc của mọi tội ác" Tạ Tụ không biết tại sao Khúc Cửu Nhất đột nhiên lại đổi đề tài, chỉ có thể cố gắng theo kịp lối suy nghĩ của y, "Rất nhiều việc xấu đều bắt nguồn từ một lời nói dối nho nhỏ.

Ta không lừa người, càng chẳng thích người khác lừa ta"

"Thế nếu huynh phát hiện có người lừa huynh thì sao?"

"Nếu không nguy hại gì lớn, ta đi là được" Tạ Tụ nghiêm túc trả lời, "Nhưng nếu lừa dối ác ý, ta chắc chắn sẽ đoạn tuyệt từ đấy, không bao giờ gặp lại!"

Khúc Cửu Nhất hít hai hơi khí lạnh.

"Cung chủ sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi dù gì trong giang hồ, chuyện lừa dối nghi kỵ nhau rất nhiều, vô cùng nhiều" Khúc Cửu Nhất miễn cưỡng cười, "Tạ thần y cứ nghiên cứu quyển tâm pháp này đi, chuyện tắm thuốc tạm thời chưa gấp"

"Cung chủ yên tâm, ta sẽ cố hết sức tìm ra cách an toàn hơn" Tạ Tụ cẩn thận an ủi, "Việc chăm sóc sức khỏe cho cung chủ, cứ giao hết cho ta là được"

Trời xanh chẳng thấu lòng người mà.

Mình mà cũng có ngày đi lo lắng xem Tạ Tụ nghĩ gì á?

Hờ hờ.

Khúc Cửu Nhất bây giờ phải làm sao? Bây giờ mặt của y vừa sưng vừa đỏ, bị đánh bốp chan chát đau lắm.

May mà ban đầu không bị vạch trần hình tượng xấu xa ác độc đấy.

Không thì màn kịch này chẳng diễn được tiếp rồi.

"Cung chủ sao lại có biểu cảm như vậy" Tạ Tụ chau mày hỏi, "Lẽ nào có chuyện gì khác thường sao?"

Chuyện khác thường không phải vì huynh sao?

Khúc Cửu Nhất lặng lẽ chửi thầm trong lòng.

Y chỉ có thể mỉm cười một cách ngượng ngùng mà không thất lễ thôi..

Bạn đang đọc Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!