Chương 3: Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Phiên bản 17655 chữ

Ta là ai?

Ta đang ở đâu?

Ta đang làm gì?

Ài, ba câu hỏi này y hình như trước đó cũng hỏi qua chính mình rồi.

Khúc Cửu Nhất hồi thần, lại hướng mắt về phía nam nhân này mới phát hiện có chút không đúng.

Trên người nam nhân bị trói bởi huyền thiết to bằng ngón cái, thô hơn của Khúc Cửu Nhất, hơn nữa còn quấn chặt ba vòng, Quấn một vòng đã đủ để trói chặt một con voi to rồi, nam nhân này có lai lịch gì đây?

Ngoài huyền thiết ra, tuy đã bị phong bế bảy tám huyệt đạo, trên người hắn dường như vẫn còn chút mùi thơm của mê dược Toái Ngọc Cung.

Loại mê dược này, Toái Ngọc Cung thường đều dùng để đối phó với cao thủ đỉnh cấp.

Nam nhân này không phải người tầm thường!

"Ngươi...!có đại thù sống chết gì với Toái Ngọc Cung ta sao?" Khúc Cửu Nhất do dự một lúc, tò mò hỏi một câu.

Thù này phải lớn tới mức nào mới khiến người của Toái Ngọc Cung đối phó với hắn như vậy chứ? Nói theo cách không hề khách sáo, nếu lòng phản diện của các nàng trỗi dậy, đối phó với chính mình chắc cũng ở trình độ này.

Nam nhân nhìn chằm chặp Khúc Cửu Nhất, còn có cả lửa giận dễ thấy được.

Lúc này Khúc Cửu Nhất mới chú ý tới, nam nhân này trông rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, sáng ngời lên.

Mắt phượng trước giờ đều kén mặt người nhưng ở trên mặt của nam nhân này lại phát huy được thế mạnh của mình.

Nói sao nhỉ, đây là một khuôn mặt mà cả nam nhân và nữ nhân đều rất thích.

Người trong Toái Ngọc Cung, hầu như hiếm thấy ai không đẹp, hầu hết đều liên quan tới võ công tu luyện của các nàng.

Mà Toái Ngọc Cung trong bảng bình bầu mười đại mỹ nhân trên giang hồ chiếm lấy bảy chỗ, có thể thấy trình độ nhan sắc đều cao.

Nhưng nam nhân này, vậy mà có thể xuất sắc tới trình độ này...

Tuyệt đối không phải bậc vô danh.

Não của Khúc Cửu Nhất xoay một vòng, đã đoán ra thân phận của nam nhân này.

"Nếu đoán không nhầm, ngươi là "mỹ nhân thiên hạ chia nam bắc, vừa gặp thần y dốc lòng theo", thần y Tạ Tụ" Khúc Cửu Nhất ngưng một chút, tay cùng lúc giải huyệt đạo cho hắn, dường như nhớ ra một vài chuyện thú vị liên quan tới Tạ Tụ, "Nghe nói, mới đầu khi ngươi vào giang hồ, vì cười với hoa khôi Dương Châu mà vị hoa khôi này bèn tự chuộc thân vì ngươi, còn có mỹ nhân số một lúc bấy giờ nhìn thấy ngươi xong trở về bèn xuất gia?"

Khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Khúc Cửu Nhất là "Thật sao? Ta không tin"

Nếu thật là như vậy, Tạ Tụ sớm đã là cha dượng của mình rồi.

Không ngờ rằng, vòng tới vòng lui, người vẫn tới Toái Ngọc Cung rồi hơn nữa dáng vẻ người này đúng là cực phẩm ăn cơm mềm*.

*Ý là trăm sự nhờ vợ đó.

"Trước đó ta còn cho rằng mấy tin đồn trong giang hồ đều là phóng đại, bây giờ xem ra, khuôn mặt này của ngươi đúng là ta vừa nhìn đã thích, vừa nhìn là khó quên"

Chỉ là cho dù có đẹp tới đâu, đối với Khúc Cửu Nhất, chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân thôi.

Hơn nữa, trong tiểu thuyết võ hiệp có nói, người càng đẹp càng biết lừa người.

"Các hạ là tân cung chủ của Toái Ngọc Cung?" Giọng của Tạ Tụ hơi vô lực nhưng lúc này hắn đã bình tĩnh hơn rồi, "Võ công của Toái Ngọc Cung chỉ truyền nữ không truyền cho nam, không ngờ sau khi Khúc Thu Thủy mất tích, người kế thừa lại là một nam nhân?"

Hơ hơ, giọng nói này nồng nặc mùi kỳ thị.

Nam nhân thì làm sao?

Nam nhân cũng có thể gánh nửa bầu trời* nhé!

*Cụm này tiếng trung thực ra là dùng cho phụ nữ đó, ý chỉ phụ nữ có tiềm lực rất lớn, phàm là việc đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được.

"Thần y cũng trúng "Cửu Tiêu Dẫn" của Toái Ngọc Cung ta sao?" Khúc Cửu Nhất khó có lúc gặp được nam nhân nào khác ngoài mấy người ngựa giống trong Toái Ngọc Cung.

Y cũng có chút hiểu biết với tin tức trên giang hồ nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Ví dụ như vị Tạ Tụ trước mặt này, ngoài danh hiệu mỹ nam tử số một giang hồ ra thì hắn còn nổi danh bằng y thuật của mình.

Tuổi của hắn không lớn nhưng một thân y thuật này lại chẳng ai bì được.

Người trong giang hồ ai có thể bảo đảm bản thân không trúng độc không mắc bệnh chứ? Cho nên đối xử với Tạ Tụ cũng có ba phần nể mặt.

"Cửu Tiêu Dẫn" của Toái Ngọc Cung là mê dược không truyền ra ngoài.

Các loại thảo dược ở trong sa mạc so với trung nguyên khác nhau rất nhiều, mị dược luyện ra đương nhiên không hề giống với võ lâm trung nguyên rồi.

Chỉ là không ngờ rằng Cửu Tiêu Dẫn này có tác dụng mạnh như vậy, đến cả một thần y cũng bị trúng dược?

Chẹp, thần y này danh không xứng với thực rồi.

"Ta trúng không phải Cửu Tiêu Dẫn mà là lòng người độc ác" Tạ Tụ sắc bén liếc Khúc Cửu Nhất, "Các hạ biết rõ hà tất phải hỏi?"

Cơn tức này đúng là hơi lớn đấy.

Khúc Cửu Nhất liếc hắn một cái, đứng dậy ra ngoài cửa, cũng chẳng có ý giải nốt huyệt đạo cho Tạ Tụ.

Đùa gì thế, người cũng đã được đưa tới giường y rồi, rõ ràng là có ý hận y.

Khúc Cửu Nhất y cũng chẳng phải thánh mẫu, không thể nào vì hắn trông đẹp mà tha cho hắn được.

Hơn nữa, trong lòng Khúc Cửu Nhất cũng nảy ra một ý tưởng đen tối.

Tạ Tụ đúng là trông quá đẹp, lại còn nổi tiếng, nếu như có thể họa thủy đông dẫn, dùng để khao thưởng cho các đệ tử trong cung cũng không phải không thể.

Nếu như vậy, các nàng sẽ không cả ngày dính chặt mình nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khúc Cửu Nhất như nắng hạn gặp mưa rào.

Không sai không sai, cứ làm như vậy.

Còn về lương tâm? Đùa gì thế, những người có lương tâm trong giới võ hiệp đều chẳng sống được tới cuối.

Lại nói, thiết lập của Toái Ngọc Cung này cho dù quẳng ở thế giới võ hiệp nào cũng phải phản diện, cùng lắm cũng là kiểu nửa chính nửa tà, chỉ riêng việc Khúc Cửu Nhất y là nhi tử của Khúc Thu Thủy đã không thể tẩy trẳng được rồi, nếu như còn chú trọng bàn về lương tâm đạo đức, cuối cùng bản thân bị người khác giết phải làm sao?

Muốn sống tốt ở thế giới võ hiệp cá lớn nuốt cá bé này, bắt buộc phải mạnh hơn người khác, xấu xa hơn mới được.

Khúc Cửu Nhất có thể lên được chức cung chủ cũng chẳng phải dựa vào mồm mép.

"Người đâu" Khúc Cửu Nhất gọi một tiếng, "Nói cho ta, chuyện của Tạ Tụ là như nào?"

Lời vừa dứt, ám vệ trong cung vốn đang ẩn mình đồng loạt xông ra, quỳ xuống hành lễ với Khúc Cửu Nhất, "Bẩm báo cung chủ..."

Hóa ra Tạ Tụ này là do mẫu thân Khúc Thu Thủy của Khúc Cửu Nhất nhìn trúng.

Năm năm trước, Tạ Tụ mười sáu tuổi nổi danh ở giang hồ, tướng mạo đẹp và y thuật đều rất nổi tiếng.

Mà Khúc Thu Thủy xưa nay vô liêm sỉ, đương nhiên có chút tâm tư đối với mỹ thiếu niên vang danh giang hồ này.

Tiếc rằng võ công của Tạ Tụ cũng không kém, lại còn có y thuật, muốn bắt hắn đúng là quá khó.

Toái Ngọc Cung phái ba vị trưởng lão, hơn hai mươi nữ đệ tử, năm năm trước đã bắt đầu lén lút trà trộn vào bên cạnh Tạ Tụ, không biết tốn bao nhiêu sức người sức của, cuối cùng có một đệ tử thành công chiếm được lòng tin của Tạ Tụ, trở thành thị nữ của hắn.

Kết quả do Khúc Thu Thủy mất tích, những trưởng lão và đệ tử này cũng chẳng nhận được lệnh trở về, chỉ có thể tiếp tục ẩn mình, Kết quả Khúc Cửu Nhất ở trước mặt cung nhân nói "thích nam tử", các trưởng lão và đệ tử ở ngoài vừa nghe, cơ hội thể hiện lòng trung thành với tân cung chủ tới rồi, lập tức xuống tay với Tạ Tụ!

Vì để bắt được Tạ Tụ, các nàng không chỉ dùng mê dược trong cung mà còn dùng huyền thiết, thậm chí tất cả các trưởng lão đều mai phục đánh úp, còn hợp tác với một số "tình địch" của Tạ Tụ, mới thành công bắt được hắn về đây!

Ai da, vậy mà thực sự là nhân vật suýt chút nữa thì thành cha dượng của mình sao?

Khúc Cửu Nhất nghiêm túc suy nghĩ, với hiểu biết của y về Khúc Thu Thủy, nếu như Tạ Tụ này thực sự bị lừa vào Toái Ngọc Cung, chỉ với tư sắc này của hắn, sợ là thực sự có thể làm được "3000 sủng ái chỉ mình ta", nói không chừng còn có thể cho y thêm đệ đệ và muội muội đó!

Vốn còn nghĩ đưa Tạ Tụ đi thưởng cho đệ tử trong cung, lúc này lại có chỗ dùng mới rồi.

Bây giờ y chậm chạp chưa luyện tới tầng tám của 《Thiên Ngọc bảo điển》, nếu như Khúc Thu Thủy quay về, bản thân chưa chắc có thể đánh được lại bà ấy.

Nhưng nếu có Tạ Tụ, dùng mỹ nam kế gì đó, nói không chừng sẽ có tác dụng.

Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, trong đầu của Khúc Cửu Nhất đã nghĩ ra mấy chục kế hoạch đều là gài Tạ Tụ vào bẫy.

Bây giờ y là đao thớt, Tạ Tụ là thịt cá, nếu như làm chu toàn một chút, làm ra chuyện Stockholm* cũng chẳng phải việc khó.

*Hội chứng Stockholm có thể hiểu là phản ứng tâm lý của con tin hay nạn nhân của một vụ bắt cóc có cảm giác đồng cảm rồi nảy sinh tình cảm với tên tội phạm.

"Ý tốt này của các ngươi, bổn tọa nhận được rồi" trong mắt Khúc Cửu Nhất hiện lên vài tia tán thưởng, "Những trưởng lão và đệ tử đi bắt Tạ Tụ đều có thể luận công ban thưởng"

"Đa tạ cung chủ"

"Ài, ngày mai mới là lễ nhậm chức, bây giờ bổn tọa vẫn chưa phải là cung chủ" Khúc Cửu Nhất đắc ý trong lòng lại giả mô giả dạng phất phất tay, "Các ngươi vất vả rồi, bổn tọa sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi"

Ánh mắt các ám vệ nhìn Khúc Cửu Nhất phút chốc trở nên chân thành hơn.

Khúc Cửu Nhất có được đáp án y muốn, suy nghĩ một lúc, quyết định sẽ lợi dụng thật tốt Tạ Tụ này.

Nếu như đối phương bằng lòng rơi vào bẫy của y, ngoan ngoãn phối hợp, đợi y giải quyết Khúc Thu Thủy rồi, nói không chừng sẽ thả hắn đi.

Nếu như đối phương không biết điều, cũng chỉ đành mang đi ban thưởng cho toàn cung.

Người rơi vào trong tay hắn, nếu như cả người an toàn chạy ra, há chẳng phải là không hiển lộ được uy danh của y sao?

Khúc Cửu Nhất duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của mình, cố gắng để bản mặt liệt đã duy trì nhiều năm của mình có thêm mấy phần sinh động, y mới có thể đi lừa được, à không, không đúng, đi kết bạn với Tạ Tụ chứ!

"Tạ huynh, huynh chịu khổ rồi"

Khúc Cửu Nhất đẩy cửa, trên khuôn mặt đã có chút áy náy, lại giải huyệt đạo cho Tạ Tụ nhưng khóa huyền thiết thì không đụng tới, "Ta ngày mai mới chính thức nhậm chức cung chủ, các trưởng lão bên ngoài cho rằng bây giờ mẫu thân ta vẫn xử lý công vụ, vậy mới đưa huynh tới..."

Dù sao cái nồi này không thể đội được, cả đời này cũng không thể.

Nồi đen này để Khúc Thu Thủy đội đi, dù sao bà ta cũng mất tích rồi, cái gì đều có thể đẩy lên đầu bà ấy.

Khúc Cửu Nhất chỉ là một bông hoa trắng đơn giản không cầu kỳ lại lương thiện mềm lòng.

Tạ Tụ có chút nghi ngờ nhìn Khúc Cửu Nhất, trong lòng nghi ngờ không thôi.

"Ài, ta chỉ là nam tử, nếu không phải mẫu thân mất tích, hộ pháp trong cung làm loạn, ta sao có thể nhân cơ hội mà kế nhiệm chức cung chủ được? Giờ đây, trong cung trên dưới không phục ta có nhiều lắm.

Các nàng đưa huynh tới đây, cũng là thị uy với ta, những trưởng lão rời cung ra ngoài vốn không chấp nhận địa vị của ta..."

Khúc Cửu Nhất nhào nặn hình tượng của bản thân thành đáng thương bất hạnh.

Y vốn giỏi diễn kịch, lại có một khuôn mặt đơn thuần bất hạnh dịu dàng, còn nhỏ hơn Tạ Tụ hai tuổi.

Thêm vào danh tiếng từ trước tới nay của Toái Ngọc Cung, còn thực sự khiến Tạ Tụ có chút dao động.

"Là một nam tử, ở Toái Ngọc Cung bươn chải thực sự rất gian nan..." Khúc Cửu Nhất diễn rất xuất sắc, "Trước năm tám tuổi, ta dường như chưa từng được ăn no"

Tạ Tụ khẽ mở mắt giống như không thể tin được, "Toái Ngọc Cung trước giờ đều rất giàu có..."

"Đó là đối với nữ tử" Khúc Cửu Nhất cười khổ lắc đầu.

Đương nhiên, chủ yếu là vì y chê thức ăn, đều là rau, người Toái Ngọc Cung không thích ăn thịt, y đúng là không thịt không vui, y chỉ có thể cố gắng tu luyện võ công để bắt cho mình mấy thứ hoang dã như bọ cạp hay rắn gì đó.

"Tới năm mười hai tuổi, các nàng hầu như đều đối xử với ta không tốt"

Chủ yếu là muốn ngủ với hắn.

"Đợi tới khi ta mười sáu, nội loạn trong cung, các nàng càng chẳng có gì cố kỵ, mấy lần ra tay với ta, vì để bảo vệ mình, ta chỉ có thể nỗ lực liều mạng leo trên chức cung chủ này..."

Nếu không trinh tiết của y khó mà giữ được.

Tả hữu hộ pháp kia còn quyết định ai lên chức vị trước sẽ được ngủ với y trước kìa, cái này kêu Khúc Cửu Nhất nhịn như nào?

Tạ Tụ nghe mà dao động.

"Chìa khóa huyền thiết trên người huynh không ở chỗ của ta.

Chỉ là ngày mai ta nói sao cũng sẽ nhậm chức cung chủ, tới lúc ấy ta đương nhiên có thể kêu người bên dưới giao chìa khóa ra" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nhìn Tạ Tụ, lại đắp chăn lên cho Tạ Tụ, "Tới lúc ấy, sự chú ý của tất cả mọi người sẽ tập trung trên người của ta, ta lại tìm cơ hội đưa huynh ra ngoài.

Tối này chỉ có thể thiệt thòi Tạ huynh đây rồi"

Khúc Cửu Nhất chủ động nhường cái giường duy nhất cho Tạ Tụ, sau đó lùi về hai bước định rời đi.

Nghe nói Tạ Tụ là chính nhân quân tử, đối phó với người trong chính đạo trước phải mềm mỏng.

Cảm giác được lửa đốt lên cũng kha khá rồi, Khúc Cửu Nhất quyết định thấy được là thu.

"Ngươi..." Tạ Tụ hơi nghi hoặc nhìn Khúc Cửu Nhất, một mặt là thấy người này không thể tin được nhưng mặt khác lại không nhịn được nghĩ nói không chừng thực sự là do hắn hiểu nhầm rồi.

"Huynh nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị tinh thần kỹ càng ngày mai mới rời đi được" Khúc Cửu Nhất không đợi Tạ Tụ kịp phản ứng lại, đã xoay người rời đi.

Sao có thể để hắn nhìn ra cơ hội của chính mình được?

Toái Ngọc Cung không thiếu nhất chính là phòng ở, phòng này cho hắn là được, y có nhiều nhất là chỗ ngủ.

"Xin dừng bước" Tạ Tụ đột nhiên hét lên.

Không phải chứ, dễ lừa như vậy?

Khúc Cửu Nhất cảm thán trong lòng, quay đầu lại vẫn là khuôn mặt bất hạnh lương thiện, "Tạ huynh lẽ nào không tin ta?"

"Không phải như vậy: Tạ Tụ dường như có chút xấu hổ, trên mặt nhiễm chút đỏ hồng, giống hệt màu son tự nhiên, phút chốc lại nhiều thêm chút động lòng người.

Giống như đóa hoa lê đong đưa trong làn nước mùa xuân, lại giống như tia nắng đỏ đầu tiên bừng nở trong ngày xuân.

Chẳng trách có thể khiến tra mẹ có vô số nam sủng nhớ mãi không quên.

Cũng may mà mình không trông như vậy, nếu không chắc chắn khó giữ trong sạch được! Khúc Cửu Nhất vừa hạnh phúc suy nghĩ, nếu không bây giờ ở trong cung chắc chắn đâu đâu cũng là con của y rồi!

"Người có ba việc gấp" Tạ Tụ chỉ có thể nói tới mức này.

Khúc Cửu Nhất lại không tin luôn như vậy.

Sợ là Tạ Tụ này nhân cơ hội đi tra xét địa hình đi.

Trong phim đều diễn như vậy, mồm nói bản thân muốn đi giải quyết nỗi buồn, bụng đau gì đó, căn bản đều muốn nhân cơ hội trốn thoát.

"Ta đỡ huynh ra ngoài trước" hình tượng bây giờ của Khúc Cửu Nhất là đóa sen trắng ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, sao có thể đồng ý được?

Toái Ngọc Cung ở sa mạc, xung quanh lại có vô số trận pháp bảo vệ, Khúc Cửu Nhất sống ở đây nhiều năm, chưa chắc đã trốn ra ngoài được, huống chi mới tới như Tạ Tụ?

"Đa tạ" Tạ Tụ đời này chưa từng xấu hổ như vậy bao giờ nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép bản thân làm ra chuyện thất lễ gì.

Tạ Tụ trúng dược, cả người trên dưới đều chẳng có sức lực gì, đương nhiên chỉ có thể dựa vào Khúc Cửu Nhất đỡ đi.

Khúc Cửu Nhất mặc đồ lên cho Tạ Tụ, chậm rãi đưa y đi nhà vệ sinh, có thể nói là chăm sóc vô cùng chu đáo.

Đương nhiên, nên cảnh giác thì vẫn nên cảnh giác.

Trong lòng Khúc Cửu Nhất nghĩ ra các kiểu phương pháp ứng đối với các tình huống, trên mặt lại chẳng biểu lộ ra chút ý tứ gì, hệt như thực sự chỉ là một bằng hữu nhiệt tình quan tâm tình trạng bây giờ của Tạ Tụ có tốt hay không.

Việc này khiến Tạ Tụ nảy sinh một tia áy náy, có lẽ hắn thực sự hiểu lầm rồi.

Phòng vệ sinh của Toái Ngọc Cung đương nhiên cũng không giống như bình thường.

Đây là do Khúc Cửu Nhất dựa vào ký ức hiện đại làm ra "bồn cầu xả nước" bản đơn giản.

Hết cách, hố xí của cổ đại ấy, y thực sự không quen được, lần trước đi chẳng khác tra tấn là bao.

Vừa mới tới nhà vệ sinh, Khúc Cửu Nhất đã nghe được giọng nói quen thuộc.

Là Tuyết Tiêu Tiếu.

Đêm khuya thanh vắng, nàng ta tán gẫu với người khác gần nhà xí? Đây là sở thích quỷ gì chứ? Quả nhiên là nữ nhân xinh đẹp, trong lòng đều có chút sở thích không ai biết được sao?

Tạ Tụ tuy rằng trúng dược nhưng tai vẫn nghe được, đương nhiên cũng nghe được giọng của người khác truyền tới.

"Trước chúng ta tránh qua đã" Khúc Cửu Nhất đương nhiên không thể để Tạ Tụ gặp Tuyết Tiêu Tiêu, nhỡ mà Tuyết Tiêu Tiêu nói ra cái gì đó khiến Tạ Tụ nghi ngờ thì phải làm sao mới được?

Y phải đi nhắc trước mấy vị tâm phúc trong cung "phối hợp diễn kịch" mới được.

Tạ Tụ bị Khúc Cửu Nhất kéo đi tránh ở một bên, chỉ là không gian ở cạnh nhà xí có hạn, chỗ có thể trốn không nhiều.

Do đó, giọng của Tuyết Tiêu Tiêu vẫn truyền tới tai của hắn.

"Tạ Tụ đó đã đưa qua rồi, hình như không bị cung chủ đuổi ra ngoài" Giọng của Tuyết Tiêu Tiêu có chút tiu nghỉu nhưng cũng có chút vui vẻ.

"Hy vọng cung chủ thích quà tặng của chúng ta" một giọng nói già nua vang lên, "Nếu cung chủ không muốn thân cận với nữ tử trong cung, chỉ có thể tìm đường khác thôi"

Khúc Cửu Nhất đối mặt với Tạ Tụ, nét mặt bày tỏ sự bất đắc dĩ, dường như phải chịu tủi thân rất nhiều vậy, "Ta thân cận với nữ tử trong cung như nào đây?"

Tạ Tụ như có điều suy nghĩ nhưng hắn không vì vậy mà lơi là cảnh giác.

"Vốn ta hy vọng ngươi có thể sinh con cho cung chủ, không ngờ cung chủ không bằng lòng" Giọng nói già nua ấy lại nói với Tuyết Tiêu Tiêu, "Cũng đành, nếu cung chủ tự mình muốn vậy, chúng ta cũng không thể can thiệp thêm"

Được rồi, mấy người đừng nói nữa.

Khúc Cửu Nhất quyết định ngày mai lúc nhậm chức cung chủ tuyên bố thêm một điều cung quy mới, không được bàn chuyện bí mật trong cung lúc nửa đêm thanh vắng, chỉ có thể dùng bút giao lưu.

Biết bao bí mật bị hủy bởi vì bị nghe lén đó! Bao nhiêu tình tiết phim truyện không thúc đẩy được đều do nghe lén, cái nào cũng là vết xe đổ hết!

Khúc Cửu Nhất hơi muốn đỡ Tạ Tụ rời khỏi chỗ này ngay, vậy mà không ngờ Tuyết Tiêu Tiêu vẫn còn tiếp lời, lại còn là không dọa chết người không thôi, trực tiếp khiến Khúc Cửu Nhất ngơ ngốc.

"Cung chủ là người song tính*, cơ thể lưỡng thể, có thể lên chức cung chủ đã vô cùng gian nan rồi, tình cảnh của ngài ấy còn khó khăn hơn chúng nữ tử.

Chúng ta gánh bớt nhọc nhằn cho cung chủ, không thoái thác gì hết.

Chủ yếu là nếu cung chủ và Tạ Tụ đó có thể sinh con được, chức cung chủ này hẳn sẽ ổn định hơn nhiều" Tuyết Tiêu Tiêu cảm thán không thôi.

Khúc Cửu Nhất đơ người.

Từ từ?

Y hình như nghe được thứ gì kỳ quặc.

Song cái khỉ gì cơ?.

Bạn đang đọc Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!