Chương 9: Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Phiên bản 10630 chữ

Tạ Tụ chỉ đơn thuần tới đưa thuốc.

Vì không muốn ảnh hưởng xấu tới thanh danh của Khúc Cửu Nhất, hắn còn che cả mắt lại.

Cũng may thính lực của người tập võ khá nhạy bén, lại thêm vào đường đi cũng rộng rãi ít vật chắn, hắn bưng thuốc đi cũng không gặp phải chỗ nào gập ghềnh.

Ngay khi đi tới cuối đường, hắn nghe được cuộc trò chuyện giữa Khúc Cửu Nhất và Ninh Tuyền Danh.

Mặc dù hắn không biết Khúc Cửu Nhất rốt cuộc đang nghĩ cái gì nhưng tầm mắt nóng rực của Khúc Cửu Nhất kia, cho dù hắn hôm nay không che mắt cũng cảm nhận được.

Xét theo lệ thường, một người ở danh môn chính phái tới tìm Tạ Tụ, nói không chừng là muốn cứu người.

Nhưng Khúc Cửu Nhất từ nhỏ sống trong Toái Ngọc Cung, dẫu rằng có ký ức ở kiếp trước, vì những gì bản thân đã trải qua, tư tưởng có hơi lệch lạc.

Nói thực thì cũng không thể trách Khúc Cửu Nhất có tư tưởng ấy.

Bởi vì danh tiếng Ninh Tuyền Danh này yêu mỹ sắc còn lớn hơn cả kỹ năng kỳ môn độn giáp của hắn.

Nhưng Tạ Tụ lại cứ là mỹ nhân số một số hai.

Mặc dù trước đó Ninh Tuyền Danh này chưa bị đồn yêu thích nam nhân bao giờ nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy với tư sắc của Tạ Tụ, đủ để thẳng nam phá lệ rồi.

Nếu không sao người tới cứu Tạ Tụ lại là Ninh Tuyền Danh chứ?

"Tại hạ không quen Ninh tiền bối" Tạ Tụ dừng tại chỗ cũ bất động, lạnh nhạt trả lời.

Hắn không quen Ninh Tuyền Danh thật, cũng chẳng biết vì sao Ninh Tuyền Danh lại tới đây tìm mình.

Thực ra, người biết hắn ở Toái Ngọc Cung chắc chẳng có mấy người bởi vì lúc người Toái Ngọc Cung bắt hắn đi, ngay cả hô cứu mạng cũng chẳng kịp.

"Khúc cung chủ không thì hỏi Ninh tiền bối xem, hắn làm sao biết ta ở Toái Ngọc Cung?" Tạ Tụ nói như vậy, sau đó đưa thuốc trong tay mình qua, "Khúc cung chủ, ngươi nên uống thuốc rồi.

Nếu ngươi còn muốn ngâm nước nóng nữa, thì phải đợi qua vài hôm mới được"

"Ta không ốm, ta không cần uống thuốc" Khúc Cửu Nhất không hề thấy bản thân có vấn đề gì, y còn không biết lúc này y đã trở thành đối tượng tới tháng cần thiết phải chăm sóc.

Y cho rằng thuốc này để trị bệnh không sinh con được.

Nhưng vấn đề là, y vốn không sinh được con, căn bản là không cần uống thuốc.

Khúc Cửu Nhất cúi đầu nhìn thuốc Tạ Tụ đưa qua, im lặng.

Thuốc Đông y không phải nên có màu đen hay màu xám sao? Tại sao thuốc Tạ Tụ đưa lại có màu tím?

Lẽ nào ám chỉ y là một người gay nên chỉ xứng uống thuốc tím gay thôi?

Không, quỷ mới biết đây là thứ gì, thuốc đông y có đủ loại thang thuốc kỳ quái, ai biết Tạ Tụ bỏ gì vào trong? Đánh chết cũng không uống.

"Khúc cung chủ, ngươi không thể giấu bệnh sợ thầy" Tạ Tụ yên lặng một lúc mới nói, "Đây chỉ đơn thuần là thuốc tăng cường sức khỏe cơ thể thôi"

"Thế càng không cần" Khúc Cửu Nhất vỗ ngực, "Bổn tọa khỏe như trâu"

"Khúc cung chủ..."

Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cứ tranh cãi mãi chuyện uống hay không uống thuốc, Ninh Tuyền Danh ở một bên nghe cũng sắp ho ra máu.

Này, chỗ họ còn một người sống sờ sờ mà.

Làm phiền nhìn hắn đi, muốn hỏi cái gì thì mau hỏi đi, hắn không muốn nhìn hai người này tranh qua cãi lại vấn đề cỏn con này đâu!

"Khúc cung chủ, ta ép uống thuốc rất giỏi" Tạ Tụ thông qua tiếng nói phân biệt được vị trí, xác định chỗ Khúc Cửu Nhất đứng.

Hắn đi về phía Khúc Cửu Nhất vài bước, tư thái vô cùng trấn định như bắt buộc Khúc Cửu Nhất phải uống thuốc mới được.

"Hờ, chỉ với công phu của ngươi bây giờ sau khi bị phong bế các đại huyệt mà còn muốn ép ta uống thuốc?" Nói tới đây Khúc Cửu Nhất càng không sợ, đây là sự tự tin mà mấy tay mã tặc chết trong tay y cho y.

Khí thế trên người Tạ Tụ chợt lắng xuống vài phần.

Ninh Tuyền Danh: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?

"Thân là cung chủ của Toái Ngọc Cung, ngay cả một bát thuốc cỏn con này cũng không uống được?" Tạ Tụ là đại phu, ghét nhất người khác không nghe lời của đại phu, Khúc Cửu Nhất rất giống mấy đứa nhóc vì chê thuốc đắng mà không chịu uống thuốc, ngoài tức giận ra, lại nhịn không được có chút buồn cười, "Hay là nói Khúc Cung Chủ là chủ một cung, thực ra sợ đắng?"

"Đúng vậy, bổn tọa đời này chưa từng chịu thiệt đi uống thuốc đắng, ngươi làm gì được ta?" Khúc Cửu Nhất chẳng hề để ý nói.

Tạ Tụ nín lặng.

Người trong giang hồ coi mặt mũi còn lớn hơn cả trời.

Nhưng rất rõ ràng, Tạ Tụ đã đánh giá thấp độ dày của mặt Khúc Cửu Nhất.

"Cái đó, Khúc cung chủ, Tạ thần y, ta có lời muốn..." Ninh Tuyền Danh còn muốn giãy giụa lần cuối.

"Câm miệng!"

"Ngươi không muốn!"

Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất trăm miệng một lời trách móc.

Ninh Tuyền Danh cảm thấy tủi thân lắm rồi.

Có thể tôn trọng hắn được không? Hắn cũng là người có tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ mà!

"Khúc cung chủ" Tạ Tụ cảm thấy khó nhằn rồi, cung chủ Toái Ngọc Cung quả nhiên không phải một người đơn giản nhưng cho dù có là chứng bệnh khó chữa cỡ nào, hắn trước giờ chưa từng sợ hãi.

"Hôm nay người không uống, ngày mai ta lại nấu.

Ngày mai không uống, ngày kia ta lại làm.

Bây giờ dù gì ta cũng ở lại Toái Ngọc Cung lâu dài, Khúc cung chủ người thể nào cũng phải uống" Vào lúc này, Tạ Tụ bày tỏ khí thế mãnh liệt của mình, "Tới lúc ấy, hoặc là cung chủ giết ta, hoặc là cung chủ đứng trước toàn thể đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung, từ chối uống thuốc, từ chối trị bệnh!"

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Khúc Cửu Nhất nghe ra cái hố Tạ Tụ đào cho mình.

Nếu Tạ Tụ chọn đúng lúc y đang làm việc tới đưa thuốc, y há chẳng phải không uống không được sao? Bởi vì lúc ấy, không uống thuốc đã không còn là chuyện của một mình Khúc Cửu Nhất mà còn là vấn đề thể diện của chủ một cung.

Cung chủ Toái Ngọc Cung vì sợ đắng mà không uống thuốc, lời này truyền ra có nghe được không?

"Thầy thuốc hành y tế thế, ta chẳng qua chỉ là tận chức trách của ta thôi" Giọng của Tạ Tụ nhẹ nhàng hơn, nghiêm túc nói, "Nhưng nếu cung chủ cố chấp không uống thuốc, ta cũng phải đối chọi tới cùng"

Thế là chắc chắn y không giết hắn?

"Bổn tọa nói rồi, ta không có bệnh" Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân bắt buộc phải uốn nắn tư tưởng của Tạ Tụ từ cái gốc.

Y thực sự không phải người song tính, cũng chẳng cần phải uống thuốc gì cả.

Đợi đã, bây giờ là một cơ hội tốt.

Khúc Cửu Nhất chợt nhìn Ninh Tuyền Danh.

"Khúc cung chủ, ta tới đây là vì..." Ninh Tuyền Danh đã đợi lâu lắm rồi, bây giờ Khúc Cửu Nhất cuối cùng cũng nhìn hắn, cũng không muốn làm bộ làm tịch nữa, chỉ muốn nhanh chóng nói hết mục đích.

Nhưng lời của hắn mới nói được cái đầu, cả người chợt ngất đi.

Khúc Cửu Nhất dùng nội lực khiến hắn ngất đị.

"Cung chủ là đang giết gà dọa khỉ?" Tạ Tụ khẽ nghiêng đầu dường như có hơi không hiểu được.

Mặc dù hắn không nhìn thấy nhưng không có nghĩa hắn không biết có chuyện gì.

Tiếng thở của Ninh Tuyền Danh bỗng thay đổi, rõ ràng là triệu chứng khi ngất đi.

Cùng lúc ấy, Tạ Tụ lại nghe thấy tiếng sột soạt của y phục rơi xuống.

Hửm?

Tạ Tụ nghĩ tới khả năng nào đó, tai đỏ ửng lên, bất giác lùi một bước.

"Khúc cung chủ, ngươi đang làm gì vậy?!" Trong giọng nói của Tạ Tụ nghe sao cũng có chút bất an.

"Cởi đồ đó" Khúc Cửu Nhất chẳng khách khí gì nói, y cởi từng chiếc từng chiếc áo trên người, dù sao có nội lực hộ thân, cũng chẳng lạnh.

"Khúc cung chủ" thanh âm của Tạ Tụ chợt vút cao, "Dùng cách này để trốn tránh việc uống thuốc cũng quá đáng lắm đấy"

"Tới cùng là ai quá đáng?" Khúc Cửu Nhất tức nghiến răng, "Ta đã nói đi nói lại nhiều lần, ta không phải là người song tính gì cả, ta là nam nhân chính đáng.

Nếu như ngươi không thể hiểu được, ta dứt khoát cho ngươi nhìn cho rõ"

Nói xong, Khúc Cửu Nhất dùng tốc độ Tạ Tụ không kịp phản ứng, trực tiếp kéo rớt mảnh vải che mắt của Tạ Tụ xuống.

Tạ Tụ lùi bước không kịp, chỉ có thể mặc cho Khúc Cửu Nhất động tay chân.

Hắn nhắm mắt, quay đầu.

"Được rồi, ngươi không phải muốn biết ta tới cùng có phải người song tính không sao?" Khúc Cửu Nhất giữ lấy vai của Tạ Tụ, mạnh mẽ xoay người hắn lại.

Dù sao đều là đàn ông, Tạ Tụ còn đẹp hơn y, y chẳng thiệt thòi chút nào.

Nếu không Tạ Tụ này dăm ba hôm lại đưa thuốc qua, y uống không trôi.

"Mở mắt" Khúc Cửu Nhất uy hiếp.

Tạ Tụ bất động.

Bé à, ta còn không đối phó được ngươi sao?

Khúc Cửu Nhất trực tiếp vươn tay, kéo phần mắt của Tạ Tụ.

"Mở ra cho ta!" Cả người Khúc Cửu Nhất như bò lên trên, Tạ Tụ không tránh được bị bắt tiếp xúc da thịt với y.

Hơi ấm, trơn trơn.

Tạ Tụ chưa từng gần gũi với ai như vậy.

Nhưng lúc này, lại không ngờ là lúc như này.

Khúc Cửu Nhất xem ra thực sự không chịu từ bỏ rồi.

Tạ Tụ bị y lôi kéo cũng hết cách, chỉ có thể mở mắt ra.

"Nhìn cho rõ, ta vốn chẳng phải là song tính gì cả, trên cơ thể ta tuyệt đối không mọc ra thứ không nên mọc..."

Khúc Cửu Nhất đắc ý vô cùng, có ý để Tạ Tụ nhìn rõ ràng.

Nhưng Tạ Tụ mở mắt, con ngươi lại dại ra.

Nụ cười trên mặt Khúc Cửu Nhất cũng cứng lại.

Hửm?

"Khúc cung chủ, trước khi ta đi vào đã dùng kim châm phong huyệt vị, tam thời phong bế tầm nhìn của mình" Tạ Tụ bất lực thở dài, mặc dù hai mắt vô thần nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng tới phong thái của y chút nào?

Ngươi con mẹ nó ẩm IC à?

Chỉ là tới đưa thuốc thôi, còn phải trước phong bế tầm nhìn của mình rồi đeo khăn che mắt lên?

"Hành tẩu giang hồ, nhiều thêm một phương pháp dự phòng cũng chẳng sai" Tạ Tụ nói, "Dù gì người trong giang hồ đều biết, nhìn thứ không nên nhìn đều sẽ chết"

Mọe nó sao còn có phương án dự phòng?

Sự trong sạch nguyên vẹn này của y cũng chẳng chứng minh được sao?

"Cơ thể song tính cũng chia ra thành minh song và ám song"

"Là có ý gì?" Khúc Cửu Nhất chẳng hề hiểu gì về mấy thứ này, chợt hỏi ra thành lời.

"Người minh song, cơ thể sẽ đồng thời có cả đặc trưng của nam và nữ, bọn họ có thể có nhiều hơn một thứ so với người bình thường nhưng không gây trở ngại tới cuộc sống của họ mà người gọi là ám song, bọn họ chỉ xuất hiện đặc trưng của những bộ phận nhỏ, hoặc là nhìn chẳng khác so với người bình thường.

Chỉ có lúc mang thai hay sinh con mới có thể phân biệt được" Tạ Tụ nghiêm túc giải thích, "Cung chủ có lẽ là ám song nhưng cũng không thể vì vậy mà ôm tâm lý may mắn được.

Cơ thể song tính từ xưa tới nay đều không sống lâu, nếu không điều dưỡng cho tốt.

Cho dù có nội lực hộ thể cũng khó mà sống thọ được"

Tạ Tụ hoàn toàn có thể hiểu cho suy nghĩ không thể chấp nhận mình là người song tính của Khúc Cửu Nhất.

Nhưng sự thật chính là như vậy.

Lúc hắn bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất đã phát hiện, mạch tượng của Khúc Cửu Nhất dường như nằm giữa nam với nữ, nhìn sao cũng là người song tính.

Đương nhiên, Tạ Tụ không hề biết chỗ kỳ diệu của 《Thiên ngọc bảo điển》, càng không biết võ công này vốn để cho nữ tử luyện.

Đây lại là cái giả thiết vớ vẩn gì nữa?

Y không thể sống yên ổn trong thế giới võ hiệp này được sao?

Khúc Cửu Nhất bất lực triệt để rồi.

Tại sao phải dùng một giọng nói bình thường như vậy để giải thích một cái giả thiết không khoa học như vậy chứ?

Nếu không phải y biết rõ bản thân mình là nam nhân đích thực, Khúc Cửu Nhất sợ rằng thực sự sẽ tin mấy lời xàm xí của Tạ Tụ rồi..

Bạn đang đọc Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!