Chương 94: La Phù

Phiên bản 17243 chữ

” Thức ăn ở đây cũng chỉ tàm tạm thôi, không có tiếng mấy. Có điều lúa gạo ở đất Ngô Việt này rất ngon, dẻo hơn nhiều so với gạo ở phương bắc. À! Rượu ở đây cũng ngon lắm, ngươi có muốn làm một chén không?”

Hắc Phong lão tổ ngồi bên cửa sổ, tự rót tự uống, nhưng lại làm ra vẻ thân thiết với Lạc Bắc.

“ Đồ ăn ở đây đều ưa ngọt.” Nghe Hắc Phong lão tổ nói thế, Lạc Bắc cũng không cự tuyệt nữa, tự rót lấy một chén, vừa hớp một hơi đã thấy thơm ngào ngạt. Vừa nhâm nhi, Lạc Bắc vừa hỏi Hắc Phong lão tổ, “ Ông nói ông và Khuất Đạo Tử đều là một trong bát đại yêu đạo, vậy sáu người còn lại là ai?” Tuy mấy ngày nay Hắc Phong lão tổ đều giày vò Lạc Bắc, nhưng chỉ cần tâm trạng không tồi, y sẽ không ngại trả lời những câu hỏi của Lạc Bắc, nhờ thế Lạc Bắc cũng đã biết thêm được không ít kiến thức.

“ Mấy người còn lại hả?” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc, rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hai mắt nheo lại, “ Bách Độc Sơn Nhân, Dạ Ma Thiên, Ngũ Hồ Tản Nhân, Mộc Đạo Tử, Bích Lan Tiên Tử.” Hắc Phong lão tử dường như biết được Lạc Bắc muốn nâng cao kiến thức, nên dừng một lúc rồi nói tiếp, “ Bách Độc Sơn Nhân sở trường dùng chất độc, trùng độc. Còn Dạ Ma Thiên thì ngược lại, y thuật chữa người chết thành người sống của y trong thiên hạ không đứng thứ nhất thì đứng thứ nhì, chỉ có mấy lão già bất tử của Sắc Lặc (một tộc người thời cổ đại) mới có thể so sánh với y. Ngũ Hồ Tản Nhân tinh thông pháp trận biến hóa. Mộc Đạo tử tinh thông luyện vũ khí, không thua kém gì Băng Trúc Quân của Thục Sơn ngươi đâu. Còn Bích Lan Tiên Tử thì có thể sai khiến được thú vật.”

“ Dạ Ma Thiên? Bách Độc Sơn Nhân, Ngũ Hồ Tản Nhân, Mộc Đạo Tử, Bích Lan Tiên Tử.” Lạc Bắc nhớ láng máng ngày đó khi Nguyên Thiên Y đưa y đến chỗ Dược Vương Tông lấy sừng dê đã từng nói với y, trong mười vạn ngọn núi này chỉ có Dạ Ma Thiên và Sắc Lặc mới là đệ nhất về luyện dược, luyện đan. Trong lòng hắn nghĩ Dạ Ma Thiên chắc chắn là người của Dạ Ma tộc, nghĩ lại tên của những người kia, y bất chợt hỏi, “ Không phải là mới có năm ngươi sao? Còn một người nữa là ai?”

“ Còn một người nữa là Vân Hạc Tử.” Hắc Phong lão tử lầm bầm, “ tự xưng là Hoan Hỉ Đạo Nhân, thực chất là một tên gian trá dâm tà, ham mê nữ sắc, giết người bừa bãi.”

“ Thì ra Hắc Phong lão tổ cũng không thích người này, nên không muốn nhắc đến tên của y.” Nhìn thấy Hắc Phong lão tổ tức giận như vậy, Lạc Bắc liền bật cười, “ Vậy sao ông không giết luôn y đi, để chỉ còn lục đại yêu đạo thôi.”

“ Còn phải để ngươi nói sao, nếu giết được y thì ta đã giết từ lâu rồi.” Hắc Phong lão tổ trừng mắt nhìn Lạc Bắc, “ Cái tên Vân Hạc Tử này tuy hoang dâm vô độ, nhưng tu vi cao tuyệt, kể cả ta có biến Khuất Đạo Tử thành Thi Thần Tương Linh thì cũng chưa chắc đã đánh lại được y.”

Nhìn thấy sắc mặt của Hắc Phong lão tử như vậy, e rằng trong bát đại yêu đạo, Vân Hạc Tử là người có tu vi cao nhất.

“ Mở miệng ra là giết, ngậm miệng lại cũng giết.” Lạc Bắc nghĩ lại câu giết người bừa bãi của Hắc Phong lão tổ vừa nói, không nhịn được phải bật cười, “ Sao ông nói Vân Hạc Tử giết người bừa bãi, còn ông thì không giết người bừa bãi sao?”

“ Ta mà giết người bừa bãi, thì sư huynh sư muội của ngươi đã chết từ lâu rồi.” Hắc Phong lão tổ lại rên hừ hừ, “ Ta có giết, cũng chỉ giết bọn người tu đạo. Còn người bình thường không tu đạo thuật, trước nay ta chưa từng giết, đâu có giống như Vân Hạc Tử.”

“ Không biết mấy người Thái Thúc ra sao rồi?” Lạc Bắc chợt nhớ đến Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.

Đúng lúc đó, Hắc Phong lão tử đột nhiên cười hì hì, tiện tay cầm vò rượu trên bàn, ném ra ngoài cửa sổ.

“ Ông làm gì vậy?”

Lạc Bắc quá sững sờ, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy “ choang” một tiếng, từ dưới lòng đường vọng lên tiếng vò rượu bị vỡ, đồng thời có tiếng người chửi đổng: “ Là kẻ nào ném vò rượu, muốn cố tình gây sự sao!”

Lạc Bắc thò đầu ra cửa sổ để nhìn, thấy đằng sau đám mảnh vụn là một cỗ xe ngựa có cắm cờ hiệu của Vinh Xương. Một hán tử mặc áo lụa dài đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ ngồi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng cực kì khó coi của Lạc Bắc, hán tử mặc áo lụa dài đó lập tức lặng cả người.

Đại hán mặc áo lụa lặng người đi, còn Hắc Phong lão tổ thì lẩm bẩm: “ Sao nào, ta với khuê nữ nhà ta đang uống rượu, chẳng may làm rơi vò rượu cũng không được sao? Ngươi lại ngắm khuê nữ nhà ta như kẻ mất hồn thế kia, chắc chắn là phường háo sắc. Lẽ nào ngươi đã mê mẩn sắc đẹp của khuê nữ nhà ta nên có ý đồ bất chính?”

“ Con gái con đứa đã xấu như thế, lại còn trang điểm khiếm nhã.” Trong lòng hán tử áo lụa vốn đã có suy nghĩ này, đột nhiên lại nghe Hắc Phong lão tổ nói như thế thì không nhịn được phải bật cười ha hả, “ tục ngữ có câu con hát mẹ khen hay, nhưng ta cũng chưa thấy loại cha mẹ nào như ông. Khuê nữ nhà ông xấu như thế, có cho không ta cũng không thèm, cứ cho ta là phường háo sắc đi thì cũng không đời nào mê mẩn được cô ta.”

“ Khá khen cho tên háo sắc nhà ngươi, lại dám chê con gái ta xấu à!” Hắc Phong lão tổ quát một tiếng, rồi cầm một cái ghế ném về phía hán tử mặc áo lụa.

“ Ngươi là người của Cẩm Kí, rõ ràng là cố tình gây sự với Vĩnh Xương Kí chúng ta!”

Đại hán áo lụa tránh được cái ghế của Hắc Phong lão tổ, đang định lên tiếng chửi rủa thì chợt nhìn thấy cỗ xe ngựa mà Hắc Phong lão tổ dừng ở trước Lãm Nguyệt Lâu, hai mắt lập tức long sòng sọc.

“ Xem ra Cẩm Kí và Vĩnh Xương Kí vốn có thù oán với nhau. Chẳng phải là lão chỉ kiếm đại một cỗ xe ngựa, nhưng sao lão lại đến đây để gây sự với Vĩnh Xương Kí?”

Lúc này Lạc Bắc cũng đã lờ mờ hiểu ra.

“ Ha ha, tiểu tử ngươi cũng có mắt đấy. Ta chính là người cung cấp mới của Cẩm Kí, hôm nay đến là để san bằng cửa hiệu của các ngươi ở đây. Từ năm sau, các ngươi chỉ được lấy đồ của chúng ta thôi.”

Hắc Phong lão tổ vỗ nhẹ vào lưng của Lạc Bắc, rầm, mọi người trong ngoài tửu lâu ai nấy đều hoảng hồn, Lạc Bắc mất thăng bằng liền lao ra ngoài cửa sổ cùng Hắc Phong lão tổ, vọt đến trước mặt hán tử áo lụa.

Cẩm Kí và Vĩnh Xương Kí là hai gia đình lớn nhất ở Ngô Việt, là hai thương hiệu chuyên kinh doanh tơ tằm. Bình thường không ai nhường ai, bây giờ Hắc Phong lão tổ lại dấy lên mâu thuẫn giữa hai thương hiệu.

“ Mùa xuân năm nay hai nhà đã nói rõ rồi, chia phần bốn sáu, các ngươi bây giờ lại nuốt lời? Lại còn dám cuồng ngôn nói sẽ san bằng cửa hiệu của bọn ta!” Hán tử áo lụa nổi giận đùng đùng, tung một quyền đấm Hắc Phong lão tử.

“ Ngươi lại muốn nếm mùi đau khổ à.”

Cú đấm của hán tử này tuy nhanh như mãnh hổ xuống núi, nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Bắc, quyền này cũng mang sức mạnh ngàn cân, cũng là con nhà võ, nhưng rõ ràng không phải là một cao thủ tu đạo, mà chỉ là một võ sư bình thường, hoàn toàn không giống với Lạc Bắc. Quả nhiên trong đầu Lạc Bắc vừa nảy ra ý nghĩ này, Hắc Phong sư tổ liền cười ha hả, chỉ cần gạt tay một cái là hán tử áo lụa đã bay ra xa, rơi thẳng và một quán rượu ven đường, va rầm rầm vào mấy cái bàn. Tuy y đứng dậy được ngay, chửi mắng loạn xạ nhưng không dám tiến lên nữa.

“ Đập xe ngựa của các ngươi trước, rồi sau đó đập cửa hiệu của các ngươi.”

Hắc Phong lão tổ vẫn chưa dừng lại, đưa tay ra nắm không khí vào, cỗ xe ngựa ở trước mặt như bị một bàn tay vô hình khổng lồ bóp nát, vỡ tan tành.

“ Người này biết dùng yêu pháp! Mau đi mời Chương chân nhân!”

Đám người ở mấy cỗ xe ngựa đằng sau thất kinh, bỏ chạy toán loạn, trong đó có người hét lên như thế.

“ Ha ha!”

Hắc Phong lão tổ tuy mặt mũi vừa nhỏ vừa dài nhưng khi hành sự lại không hề biết e ngại, toát lên một cảm giác rất hào sảng. Sau khi dùng chân nguyên ngưng tụ để bóp nát cỗ xe ngựa, lão vẫn chưa dừng tay. Xe này nối xe khác, y liên tục bóp nát ba cỗ xe ngựa nữa.

Trong những cỗ xe ngựa này dường như đều là những vật dụng dùng riêng cho đại trạch (biệt thự) của Vĩnh Xương Kí, gấm vóc, hương liệu, muối gạo, vàng bạc rải ra đầy đường.

“ Ban ngày ban mặt, hung đồ phương nào dám đến đây làm càn!”

Đúng lúc Hắc Phong lão tổ định phá nốt cỗ xe ngựa cuối cùng, trong không trung đột nhiên vọng đến một tiếng quát dữ dội, một luồng sáng trắng từ trên trời rơi xuống, dài gần ba thước, đó là một thanh kiếm quang.

“ Người này e là vẫn còn cách đây đến mấy dặm, cảnh giới ngự kiếm cao hơn ta rất nhiều!”

“ Ha ha!” Lạc Bắc vừa có suy nghĩ như vậy thì Hắc Phong lão tổ đã cười ha hả, “ Thủ pháp của ngươi cũng không đến nỗi. Vĩnh Xương Kí lại có cao thủ như ngươi sao, làm môn hạ của ta đi, ta tha chết cho.”

“ Ngươi làm môn hạ của ta đi, ta cũng tha chết cho!”

Thanh phi kiếm màu trắng lao nhanh như đạn, nhằm thẳng Hắc Phong lão tổ mà chém. Phía xa xa trên bầu trời xuất hiện một bóng người trung niên ăn vận kiểu văn sĩ, nhìn có vẻ phong độ ngời ngời, khí chất khoáng đạt.

” Ồ?” Hắc Phong lão tổ mỉm cười, một cơn lốc xoáy cuồng phong đột nhiên xuất hiện ngay trước thanh phi kiếm màu trắng, giống như một con kình ngư đang hút nước vào, trong nháy mắt đã cuốn thanh phi kiếm vào trong nó. Vô số cơn lốc trong suốt thi nhau thổi làm cho ánh sáng trên thanh phi kiếm lấp lóa, phản chiếu ra xung quanh.

Người trung niên khoáng đạt như văn sĩ quá đỗi kinh ngạc, khó khăn lắm mới khống chế được phi kiếm của mình. Y vừa mới đưa tay lấy từ trong người ra một pháp bảo, chưa kịp tung ra thì Hắc Phong lão tổ đã vung hai tay lên, người trung niên lập tức nhìn thấy trước mặt mình có hàng trăm cơn lốc trong suốt sắc bén đang phá không lao về phía mình.

Trong lúc đột ngột xoay người rơi xuống mấy chục trượng, y đã không tránh kịp, bị cơn lốc trong suốt, sắc bén xén mất một bên tay áo.

“ Kẻ này không phải là là kẻ ta có thể đối phó được!”

Trong nháy mắt người trung niên đã phản ứng kịp, tay run run vung ra một luồng ánh sáng ngũ sắc, hóa thành vô số đám mây mù ngũ sắc để bảo vệ mình.

“ Vù”, đám mây mù ngũ sắc vừa hiện ra, Lạc Bắc liền nhìn thấy thanh phi kiếm màu trắng bị mất kiểm soát, bị Hắc Phong sư tổ dùng lốc xoáy tóm lấy.

“ Lão không dùng pháp bảo, chỉ dùng pháp thuật mà đã ngang ngược như thế! Không biết là lão đã dùng bao nhiêu phần thực lực!”

Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, đám mây ngũ sắc trên trời chợt tản ra, trên trời trống trơn, không thấy bóng văn sĩ khoáng đạt đâu nữa, rõ ràng là thấy không địch nổi, nên đến phi kiếm cũng vất lại để bỏ trốn rồi.

“ Thục Sơn ta cốt ở phi kiếm, coi phi kiếm như sinh mạng, kiếm ý vô cùng mạnh mẽ. Người này tùy tiện vất kiếm, xét về tu kiếm mà nói thì không thể có thành tựu lớn được.”

“ Chạy nhanh thật đấy.” đúng lúc Lạc Bắc đang suy nghĩ trong đầu như thế, Hắc Phong lão tổ cười ha hả, giống như đại bàng bắt chim sẻ, chộp lấy lưng áo của Lạc Bắc, tóm y bay lên. Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy một lực đẩy rất mạnh ở dưới chân, cảnh vật trước mắt bỗng biến thành ảo ảnh muôn màu.

Đến lúc Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, định thần lại thì mới phát hiện ra mình đang ở trong không trung, dưới chân mình và Hắc Phong lão tổ là một đài sen trong suốt do lốc xoáy tạo thành, đưa mình và Hắc Phong lão tổ tiến về phía tây với tốc độ kinh người.

Tốc độ này không thể bằng tốc độ của Nguyên Thiên Y ngày trước, nhưng so với tốc độ ngự kiếm của mấy người Ngao Hoàng vào ngày đầu tiên Lạc Bắc đến Thục Sơn thì nhanh hơn nhiều.

Kiếm quyết và phi kiếm của Thục Sơn vô địch thiên hạ, chỉ riêng tốc độ ngự kiếm đã nhanh hơn rất nhiều so với các môn phái khác. Với tốc độ của Hắc Phong lão tổ hiện giờ, có thể thấy rõ những pháp quyết y đã luyện và bản thân tu vi của y đều vào hàng cao tuyệt. Từ đó có thể thấy, bát đại yêu nhân mà giới tu đạo vẫn nhắc đến chắc chắn đều là những cao thủ đáng sợ.

“ Hắc Phong lão tổ tuy bị liệt vào hàng bát đại yêu đạo, nhưng y không phải là yêu quái tu luyện mà thành như Tiểu Trà, không biết trong số yêu nhân thật sự mà giới huyền môn chính đạo hay nói có nhân vật nào có tu vi cao tuyệt như thế này không.”

“ Tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu đã rời khỏi Thục Sơn, không biết họ bây giờ thế nào.”

Lạc Bắc đang nghĩ thế thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một vùng nước trắng xóa, trên mặt nước có những con chim nước màu trắng đang bay lượn. Bên dưới có hàng ngàn cánh buồm trắng muốt, rõ ràng là một hồ nước khổng lồ.

“ Đây là Chấn Trạch!” (hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc)

Lạc Bắc nghĩ đến đất Ngô Việt, liền lập tức nghĩ ra.

Hồ lớn ở đất Ngô Việt thì chỉ có thể là Chấn Trạch rộng ba vạn sáu ngàn khoảnh (ba trăm sáu mươi vạn mẫu), bên trong có ba mươi sáu hòn đảo mà thôi.

“ Thì ra y đang đuổi theo văn sĩ trung niên đó.”

Lạc Bắc đang ngạc nhiên thì nhìn thấy trước mặt có một bóng người đang tức tốc bay về phía hồ nước, đó chính là văn sĩ trung niên bị Hắc Phong lão tổ tước mất phi kiếm.

Rõ ràng là khi nãy y đã dùng pháp bảo gì đó, trong nháy mắt đã tháo chạy rồi, nhưng vẫn bị Hắc Phong lão tổ lần theo mùi vị. Hơn nữa tốc độ ngự kiếm của y không thể bằng Hắc Phong lão tổ, bị Hắc Phong lão tổ đuổi theo, bây giờ đã đuổi đến gần rồi.

Chưa đến thời gian một tuần hương, Hắc Phong lão tổ mang theo Lạc Bắc đuổi theo văn sĩ trung niên kia đã đến được hồ nước lớn này.

Lúc đó khoảng cách giữa Hắc Phong lão tổ và văn sĩ trung niên không quá mười mấy dặm, nhưng văn sĩ trung niên cũng không vội, “ Ngươi đã bức ta như thế, thì cũng đừng trách ta.”, văn sĩ trung niên lạnh lùng đáp xuống một hòn đảo do hai hòn đảo ghép lại tạo thành hình giống như một con gà đang nằm trên mặt nước. “ Sư tôn! Đệ tử bất tài, bị người truy sát, xin sư tôn ra tay cứu giúp.”

“ Hắc Phong lão tổ chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với ngươi, nếu muốn giết thì đã giết từ lâu rồi, làm sao để ngươi chạy được đến đây. Không cần sợ hãi như thế.”

Trong hòn đảo hình thù kị dị, bốn bề là nước trong lòng hồ mênh mông, vọng ra tiếng nói có vẻ tức giận, “ Hắc Phong lão tổ, ngươi chơi đùa với đệ tử của ta làm gì?”

“ Ngũ Hồ Tản Nhân, ngươi là một trong những nhân vật ta rất xem trọng. Ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi hành tung bất định, ta không tìm nổi ngươi, nên mới đành nghĩ ra cách này.” Hai hòn đảo đã ở trước mặt, nhưng Hắc Phong lão tổ cũng không dám xuống, chỉ dừng ở trên không, “ Ta đến để hỏi xin ngươi mấy cây Bồ Đề Tử ngàn năm.”

Hắc Phong lão tổ nói rồi giơ tay lên, một vật màu tím rơi xuống đảo, “ ta cũng không để ngươi phải chịu thiệt thòi đâu, cái này biếu ngươi trước đó.”

“ Người này chính là Ngũ Hồ Tản Nhân trong bát đại yêu đạo.”

Lúc đó Hắc Phong lão tổ đứng trên không trung, Lạc Bắc đã kịp nhìn thấy vật y ném xuống chính là Tử Lôi Nguyên Từ Chùy mà mình tìm được trên người của người nhà Ma gia.

“ Hừ!”

Một vật màu tím bay lên, đó chính là Tử Lôi Nguyên Từ Chùy bị ném trả lại, “ Bồ Đề Tử ngàn năm của ta há chỉ cần cái Tử Lôi Nguyên Từ Chùy này và mấy câu nói của ngươi là đổi được sao?”

“ Ha ha.” Hắc Phong lão tổ cũng không tức giận mà cười ha hả, “ Ngũ Hồ Tản Nhân, ta vẫn còn chưa nói hết, Thi Thần đại pháp của lão quỷ Khuất Đạo Tử đã rơi vào tay ta, không tin thì ngươi nhìn đi. Ta hỏi xin ông thứ này là để luyện Thi Thần Tương Linh. Ta muốn giết y đi, rồi luyện thành Thi Thần Tương Linh.”

“ Vụt”, Hắc Phong lão tổ lại ném chiếc hộp sắt đựng Thi Thần đại pháp xuống.

“ Được!”

Chỉ một khắc sau, chiếc hộp lại bị ném trả lại, “ Bên trong ta đã để hai cây Bồ Đề Tử ngàn năm, ngươi đi giết Khuất Đạo Tử đi, luyện thành Thi Thần Tương Linh rồi mang đến cho ta xem. Ngươi hãy trả phi kiếm lại cho đồ đệ của ta, những thứ khác không cần đưa ta nữa, không thì ta lại thành kẻ hẹp hòi. Cứ coi như ta cho ngươi nợ.”

“ Được!” Hắc Phong lão tổ cười ha hả, thuận tay ném thanh phi kiếm vừa lấy được xuống, “ Hôm nay ta lại nợ ngươi.”

“ Không ngờ hai lão yêu đạo này hành sự lại thẳng thắn cởi mở như vậy.”

Lạc Bắc nhất thời đứng như trời trồng.

“ Ông đến đây là để lấy Tam Sinh Thạch?”

Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ ngồi bên một đống lửa đang nổ tí tách.

Hai người hiện giờ đã ở gần sông Diệp Nhi Khương ở ngoài quan ngoại, xung quanh toàn là đồng bằng trung du bất tận tràn ngập một bầu không khí hoang vu giá lạnh.

Sau khi lấy được Bồ Đề Tử ngàn năm ở Chấn Trạch, Hắc Phong lão tổ liên tục đổi đến mấy cỗ xe ngựa, đi về hướng Tây Bắc, mấy ngày sau thì đi qua phủ Cao Thương, ra đến ngoài quan ải.

Tuy bây giờ mới là cuối thu nhưng cảnh tượng băng giá đã bao trùm những thung lũng gần sông Diệp Nhi Khương. Trên mặt sông băng đóng tầng tầng lớp lớp, mặt đất màu đen đã sớm bị đông cứng, rắn như kim loại. Trong cái rét căm căm, chỉ còn một số cây dương sỉ không sợ lạnh còn bò rạp dưới đất, còn đến những bụi cây thấp thấp đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành cây.

“ Xem ra cái đầu của ngươi không đến nỗi bảo thủ như cái tính của ngươi.” Hắc Phong lão tổ trùm một tấm thảm màu đen bằng da bò, hai mắt lim dim, vừa như đang nghỉ ngơi, lại vừa như đang ngủ gật.

“ Ông cũng có việc làm, có việc không làm. Ta thế này thì có gì đáng gọi là bảo thủ.” Sau khi ra ngoài quan ải, mười mấy ngày nay chưa được tắm rửa, trên mặt Lạc Bắc bám đầy cát bụi, nhưng so với ngày mới rời khỏi Thục Sơn thì rõ ràng đã trưởng thành hơn nhiều, tính cách cũng kiên cường hơn.

“ Hứ, ta không tin là không thắng được một thằng nhóc hậu bối như ngươi.” Hắc Phong lão tổ kéo lại chiếc thảm, “ đợi đến khi ta lấy được Tam Sinh Thạch rồi, thì việc đầu tiên sẽ lấy một bộ Câu Hồn Châm (kim câu hồn), rồi ngày nào cũng hành hạ ngươi, xem ngươi có chịu được không.”

Chỉ nghe đến cái tên Câu Hồn Châm, Lạc Bắc đã biết đây chắc chắn lại là một pháp bảo gì đó để giày vò người khác, nhưng hắn tuyệt nhiên không sợ hãi, cũng không tranh luận gì cả, chỉ hơi mỉm cười, chuyển sang hỏi cái khác: “ Bồ Đề Tử ngàn nằm ở trong tay Ngũ Hồ Tản Nhân, vậy Tam Sinh Thạch đang ở trong tay ai?”

Bạn đang đọc La Phù của Vô Tội

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!