Chuyển ngữ: Táo
Beta: Thuỷ Tiên
Lương Hi nằm ở trên giường, nhớ lại lời mẹ Lâm nói.
Mẹ Lâm nói, trong thời gian gần đây, hành vi và cử chỉ của Lâm Tiểu Hà rất bình thường, mỗi ngày đều ăn mặc sạch sẽ chỉn chu, sáng còn thường ra ngoài đi dạo.
Sau mỗi lần trở về, cô ấy đều vui tươi hớn hở, như thể là đã trải qua chuyện gì rất tốt đẹp ở ngoài. À… nhưng cũng có việc không hề thay đổi, trước mấy hôm cô ấy chết, chồng của cô ấy đánh cô ấy trong nhà.
Mẹ Lâm cũng muốn đi giúp, nhưng Lâm Binh lại nói rằng, đây là việc riêng của vợ chồng son bọn họ, không cho bà ấy xen vào, thế là bà ấy bèn không đi nữa.
Sau đó, cô ấy xuất quỷ nhập thần mấy hôm, rồi chết đi…
Trong đêm đó, Lương Hi mơ thấy Lâm Tiểu Hà. Trong giấc mơ, hai người trở thành bạn học đại học, hai người cùng ngồi trong phòng học nghe giảng bài.
Lâm Tiểu Hà nở nụ cười tươi rói, cô ấy nói với Lương Hi rằng, cảm giác ngồi trong lớp học thật tốt quá, cả đời này, cô ấy luôn ước ao giây phút này.
Lương Hi nói, cảm giác nằm trên giường còn tốt hơn thế nữa.
Lâm Tiểu Hà nói, người đã chết sẽ được nằm lâu lắm, hà tất gì bây giờ lại nằm.
Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Lương Hi mướt mồ hôi.
Không biết quạt điện trên ghế đã không còn kêu từ khi nào, trong phòng như một chiếc lồng hấp lớn, nóng nực vô cùng.
Đã cúp điện.
Lương Hi rời giường rồi ra ngoài hỏi thăm, xong xuôi rồi cô mới biết, vì sấm chớp mưa bão nên đường cấp điện quanh thôn làng đều bị ảnh hưởng, xã Lục Trình và các trấn quanh thôn đều bị ngắt điện.
Ở nơi này, tình trạng này rất phổ biến. Đồng nghiệp làm việc trong nhà nước nói thế.
Thế nào hôm nay cũng là một ngày khô nóng. Lương Hi cầm trang nhật ký hôm qua lấy được từ nhà của Lâm Tiểu Hà rồi tới đồn cảnh sát làm việc. Vẫn giống như bình thường, cô đến nhà ăn của đồn cảnh sát để ăn gì đó rồi mới vào văn phòng.
Hôm nay lão Phương tới rất sớm, ông ấy cầm một ly trà nóng hôi hổi, dựa vào ghế làm việc ngâm nga bài hát không biết tên.
Nhìn thấy Lương Hi đi vào, lão Phương ngồi dậy, cười ha hả với cô: “Tiểu Lương à, mấy ngày rồi không gặp cô.”
Lương Hi nghe Lâm Sinh Nguyên nói, vì Lão Phương sắp về hưu cho nên mới đi làm bữa đực bữa cái.
“Đúng vậy, mấy ngày rồi không gặp chú ạ.” Lương Hi thất thần hùa theo.
“Vụ án điều tra thế nào rồi?” Lão Phương hỏi.
Lương Hi lắc lắc đầu: “Không có manh mối gì ạ.”
Lão Phương chậm chạp uống một hớp trà: “Thường thôi. Vốn dĩ điều kiện chỗ chúng ta đã kém, trừ phi là vụ án có manh mối vô cùng rõ ràng, nếu không thì công tác điều tra sẽ rất khó khăn, có vài vụ còn trì hoãn tới trì hoãn lui, rồi trở thành vụ án không manh mối nữa kìa.”
Lương Hình không có tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện này, cô im lặng ngồi xuống, đặt trang nhật ký của Lâm Tiểu Hà vào trong ngăn kéo.
“Thật ra tôi có một manh mối, không biết cô có muốn nghe hay không.”
Lương Hi tỉnh táo tinh thần ngay: “Manh mối gì?”
Lão Phương lộ ra nụ cười thần bí khó lường, ông ấy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, mới nhỏ giọng nói: “Tôi có một đứa cháu gái, gần đây đang theo học một giáo viên dạy vẽ tranh ở trường tiểu học, nó nói nó nhìn thấy Lâm Tiểu Hà đến trường, còn tranh chấp với người khác.”
Lương Hi: “Thật ạ?”
Lão Phương: “Thật chứ sao, dù gì cũng là do cháu gái tôi nói vậy, nếu cô không tin thì có thể đến trường học hỏi một chút, nó nói học sinh nào cũng nhìn thấy.”
Lương Hi: “Cháu gái chú tên gì?”
Lão Phương suy nghĩ, đột nhiên nhíu mày: “Ôi, cô vừa nói tôi mới nhớ, đúng là tôi không biết tên trên giấy tờ của nó là gì, chỉ biết nhũ danh của nó là Duyệt Duyệt, hay là cô chờ bọn nó đến trường thì qua trường hỏi một chút, chắc có rất nhiều người đều nhìn thấy, không chừng cô có thể nhận được vài tin mới đấy.”
Lương Hi đang định nói cảm ơn, nhưng lại lo lắng, cô không thể đến trường học vào giờ hành chính được, lỡ may bị Tào Quốc An phát hiện thì sẽ lại bị mắng mất.
Lão Phương như nhìn thấu suy nghĩ của Lương Hi, ông ấy nói: “Cô yên tâm đi, Tào Quốc An ra ngoài làm việc rồi, chiều mới có thể trở về.”
Sự lo lắng của Lương Hi lập tức tan thành mây khói, cô chờ tới khoảng chín giờ rồi nhanh chóng “ngựa không ngừng vó” mà chạy tới trường.
Trường tiểu học thôn Lục Trình, Lương Hi tới đây nhưng vẫn chưa từng đến nơi này. Nhìn từ ngoài vào, nơi đây cũng chỉ là một trường tiểu học nghèo nàn trong vùng núi nghèo khó mà thôi, trong trường chỉ có một dãy phòng màu trắng bằng gạch đất làm phòng học kiêm ký túc xá giáo viên, đến một tòa nhà làm khu dạy học cho ra dáng cũng không có.
Sân thể dục không quá lớn, nhưng có xây một sân bóng rổ bằng xi măng, có một cầu trượt xi măng và xà kép, xà đơn là dụng cụ thể dục cơ bản.
Khi Lương Hi bước vào sân trường, có mấy đứa bé trai đang chơi bóng rổ trên sân. Bọn chúng nhìn thấy Lương Hi đi vào bèn lập tức dừng động tác trong tay lại, ngượng nghịu mà cảnh giác quan sát cô.
Lương Hi biết bộ quần áo trên người mình đã khiến bọn chúng chú ý. Mấy đứa bé ấy à, phần lớn đều có ước mơ làm cảnh sát. Cô thân thiện cười với chúng.
Mấy đứa bé trai nhìn thấy Lương Hi cười, thì ha ha ghẹo nhau một trận, rồi tiếp tục chơi bóng.
Lương Hi nhìn quanh một vòng, phát hiện có một lớp học trong góc đang mở cửa, ba bước gộp làm hai – cô đi nhanh lên bậc thang, tới chỗ lớp học.
Bầu trời không biết đã trở tối tự khi nào, có vẻ như một cơn giông sắp đổ bộ tới.
Lương Hi nhẹ nhàng bước đi đến cửa sau lớp học. Trong lớp có mười mấy đứa bé đang ôm bảng vẽ nghiêm túc vẽ, tầm mắt chúng nhìn chăm chú tĩnh vật được bày trên bục giảng… một quả lê, một bình nước nóng cũ.
Giữa đám học sinh có một cô gái trẻ tuổi mặc áo sơ mi chấm hoa hồng phấn, cô ấy cột tóc đuôi ngựa, kéo ống tay áo lên, cầm tay chỉ dạy cho một bé trai có vóc người nhỏ gầy, ánh mắt của bé trai kia co rúm, hình như không được tự tin cho lắm.
Lương Hi quan sát một lúc, nhẹ nhàng gõ cửa lớp học.
Cô gái trẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Hi mặc đồng phục cảnh sát, giữa mày cô ấy hiện vẻ kinh ngạc. Sau đó, cô ấy đưa bút vẽ cho bé trai, vội đi ra từ lớp học.
Lương Hi bỗng cảm thấy cô gái trẻ này quen mắt, nhưng không nhớ là mình đã từng gặp qua ở đâu.
“Có chuyện gì không?” Giọng của cô gái rất dịu dàng, êm tai như tiếng nước chảy róc rách.
Lương Hi vẫn giữ nguyên nụ cười, cô tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là cảnh sát Lương Hi của đồn cảnh sát xã Lục Trình, tôi tới là có một số việc muốn hỏi các cô. Xin hỏi lớp cô có một học sinh nữ tên… Duyệt Duyệt không?”
“Phương Tân Duyệt?” Cô gái hơi nhếch mày.
Họ Phương, chắc là con bé rồi. “Ừ.” Lương Hi đáp.
Cô gái trẻ bèn có vẻ mặt nghi ngờ, cô ấy hỏi: “Cô tìm con bé làm gì?”
“Nói ra thì rất dài, cô giúp tôi gọi con bé đến đi, tôi hỏi thẳng nó.”
“Ngại quá.” Cô gái khó xử nhìn Lương Hi: “Con bé xin nghỉ rồi.”
“Xin nghỉ à?” Lương Hi kinh ngạc. Lạ thật, lão Phương không nói với cô chuyện này, cô nhìn thoáng qua mấy học sinh trong lớp, hỏi: “Từ lúc nào vậy?”
“Là vào sáng hôm nay, nói là muốn đến nhà họ hàng ăn tiệc.” Cô gái nâng tay, lau chùi bụi bút chì trên tay, hơi bất đắc dĩ mà nói: “Nếu là học sinh khác thì tôi sẽ không để con bé đi, nhưng Phương Tân Duyệt… ở phương diện vẽ, đúng là, con bé không có thiên phú, hơn nữa, người trong nhà cũng rất tùy tiện, không thèm để ý kết quả học tập của nó.”
Tuy Phương Tân Duyệt không có ở đây khiến cho Lương Hi thấy hơi thất vọng, nhưng nếu cô bé nhìn thấy ở trường, vậy thì có lẽ những người khác ở đây cũng thấy, đặc biệt là vị giáo viên trước mắt này, không chừng cô ấy cũng có ấn tượng.
“Ngại quá, xin hỏi cô tên gì?”
“Dương Thanh, Dương trong cây dương, Thanh trong trong veo.”
Người cũng như tên, trông rất cởi mở trong sáng, Lương Hi nghĩ thế.
“Cô là… sinh viên?”
“Đúng vậy.”
“Cô đã dạy đám trẻ này bao lâu rồi?” Lương Hi hỏi han.
“Khoảng chừng nửa tháng, vừa học vừa làm kiếm chút tiền học phí.”
Dương Thanh mỉm cười khiến Lương Hi có cảm giác rất đỗi thân thiết, cứ như thể là một cô bạn học nào đó vậy. Cô hỏi tiếp: “Khoảng thời gian trước, núi sau có một người chết, cô có biết không?”
“Vậy à?” Dương Thanh có biểu cảm khiếp sợ.
“Ừ, một cô gái trẻ xấp xỉ chúng ta, tinh thần không được bình thường cho lắm, cô ấy đã tới trường học, cô có từng chú ý đến một người như vậy không?”
Dương Thanh bĩu môi, nhớ lại một lúc, mới thong thả ung dung nói: “Cô nói tinh thần không bình thường thì tôi lại có chút ấn tượng. Cô ấy đã tới trường học mấy lần, còn xảy ra tranh chấp với người khác, cãi nhau to một trận ở đây.”
“Người kia là ai?”
“Chủ của Băng Đĩa Đêm Mưa, tên là Chu gì đó.”
“Cô quen người đó không?”
“Thật ra là cũng không quen, nhưng tôi từng đến tiệm của cô ta thuê băng đĩa, cô ta cũng từng tới trường học, cho nên cũng coi như là biết mặt.”
“Hai người họ cãi nhau vì chuyện gì?”
“Lúc đó hai người họ cãi nhau ở chỗ đó.” Dương Thanh duỗi tay chỉ ra phía xa: “Khoảng cách quá xa, tôi không nghe rõ, nghe đám học sinh nói, bà chủ kia ghét… ghét việc cô gái mà cô nhắc đi theo cô ta.”
“Vậy à?” Câu hỏi này của Lương Hi như thể là đang tự lẩm bẩm vậy. Nếu chỉ là ghét Lâm Tiểu Hà đi theo cô ta, vậy lý do giết người này hình như khá là gượng ép.
Nhưng, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, những lời Triệu Khải Thái từng nói mạnh mẽ xông vào não Lương Hi, khiến cô cảm thấy khả năng này vẫn có thể xảy ra được.
Huống chi…
Lương Hi đột nhiên nhớ ra rằng, hình như trong hồ sơ của đồn cảnh sát cô từng thấy tên băng đĩa gì đó, chẳng lẽ trước kia hai người này đã từng xảy ra mâu thuẫn nhiều lần?
Dương Thanh: “Cô gái kia chết như thế nào? Là tự sát ư? Hay là bị người khác hại?”
Lương Hi ngước mắt: “Còn đang điều tra.”
Dương Thanh thương tiếc thở dài, cô ấy nói: “Tinh thần không bình thường, thật là đáng thương.”
“Đúng vậy.” Lương Hi tỏ vẻ đồng tình: “Cô cũng là người bản địa à?”
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi là người ở trấn Lương Vân.”
“Trấn Lương Vân?” Lương Hi kinh ngạc: “Trùng hợp quá, cô gái kia cũng học cấp ba ở đó.”
Dương Thanh nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại không giống như là đang cười: “Chỉ cần là học cấp ba thì phần lớn trẻ con nơi đây đều đến đó, không chừng chúng tôi còn từng gặp mặt trong trường.”
Lương Hi gật đầu, như có suy nghĩ gì đó mà hỏi: “Nếu cô là người của trấn Lương Vân, vậy thì vì sao lại tới thôn Lục Trình dạy vẽ?”
Dương Thanh ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Bên đó đã có người dạy, tôi ngại cướp công việc của người ta nên mới dạy bên này.”
Lương Hi: “Cô sống ở đâu?”
“Tôi có một thầy giáo tiểu học đang dạy ở đây, thấy tôi muốn kiếm học phí nên mượn ký túc xá và lớp cho tôi, thế nên tôi ở trong trường luôn.” Dương Thanh dừng lại một chút: “Sao vậy? Chuyện này có liên quan tới vụ án à?”
“Không phải.” Lương Hi lập tức giải thích: “Ngại quá, bệnh nghề nghiệp.”
“À…” Dương Thanh kéo dài giọng, hình như là thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, đúng là không ngờ nơi này lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lương Hi nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy. Làm phiền cô rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, cô dạy học tiếp đi.”
“Được.” Trong mắt Dương Thanh chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
Trước khi đi, Lương Hi nhìn thoáng qua lớp học, nói giỡn: “Khi nào rảnh thì tôi cũng sẽ theo cô học vẽ tranh.”
“Được thôi.”
Lương Hi cười tiếp, rồi quay đầu đi xuống bậc thang, cô vừa mới đi được hai bước thì lại bị Dương Thanh gọi lại.
“Đồng chí cảnh sát.” Trên mặt Dương Thanh hiện ra vẻ do dự: “Tôi có chuyện này muốn nhờ cô.”
“Cô nói đi.”
“Cô có thể… đừng nói với bà chủ kia là cô biết được từ chỗ tôi không?”
“Hả?”
Dương Thanh ngại ngùng vén tay áo: “Tính cách của người kia trông không được tốt cho lắm, tôi là người bên ngoài, không muốn dây vào phiền phức không đáng có, sợ ảnh hưởng đến việc dạy học của tôi.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện để lộ ra thông tin cá nhân của cô.” Lương Hi trịnh trọng đến lạ mà nói với Dương Thanh.