*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Có việc gì thì bây giờ nói ngay trước mặt Phó giám đốc Hà đi. Tránh để các người biết tất cả mọi chuyện mà tôi là người trong cuộc lại chẳng hay biết gì. Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã đổi vai nữ chính của tôi thành vai nữ phụ.”
Những lời Cảnh Thiên nói khiến Una cứng người lại, bà ta nhìn người phụ nữ không thèm nể nang gì bà ta một cách không thể tin được.
“Thiên Thiên, đừng gây chuyện nữa, chuyện này công ty đã quyết định rồi, tạm thời cứ như vậy đã. Sau này còn nhiều cơ hội, chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm mà.”
Una nói năng rất hợp lý, bởi vì cho một người mới như cô vai nữ phụ đã là tốt lắm rồi. Vậy mà còn lắm chuyện! Vậy mà còn muốn nữ chính! Như thể có khác gì cố tình gây chuyện không?
“Công ty quyết định? Công ty quyết định thì vì sao chị biết mà tôi lại không biết? Hay là tôi nhầm lẫn gì rồi, thực ra chỉ là quản lý của người khác?”
Una không ngờ Cảnh Thiên sẽ nói như vậy, bà ta hốt hoảng đến mức da đầu tê dại cả đi. Bởi vì nếu để người nhà họ Chiến biết bà ta không có được sự đồng ý của Cảnh Thiên mà đã đổi vai cho Tần Dịch, vậy thì bà ta xui xẻo rồi. “Tôi không cần biết chuyện này bắt buộc phải cho tôi một câu trả lời ngay bây giờ. Rốt cuộc vai nữ chính của tôi bị ai làm mất rồi? Nếu đó là quyết định của công ty thì là quyết định của ai trong công ty? Quyết định của ông à?”
Cảnh Thiên nhìn về phía Phó giám đốc Hà, ánh mắt bình thản không hề sợ sệt. Lần này Phó giám đốc Hà bị hỏi đến mức không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Bởi vì bên trên cũng đã nói về chuyện này rồi, bộ phim “Mirror World” này được tạo ra cho Cảnh Thiên, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Cảnh Thiên.
Nhưng quản lý của Cảnh Thiên lại nói bà ta toàn quyền quyết định việc của cô.
Sau khi thương lượng với Una, ông ta cũng có được lợi ích nên đã quyết định chuyện này cùng bà ta.
Bây giờ họp, Cảnh Thiên lại không làm nữa.
Trước đó ông ta từng gặp Cảnh Thiên một lần, thấy Cảnh Thiên hầu như đều nghe lời Una răm rắp, ông ta tưởng Una mới là người đứng sau kiểm soát cô.
Nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.
Nhận ra sự việc có khả năng hỏng rồi, Phó giám đốc Hà nhìn sang Una và hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chị đã nói chuyện này chị toàn quyền xử lý à?”
Una dại cá da đầu, lúng túng cười: “Vâng vâng vâng, đúng là Thiên Thiên đã giao việc này cho tôi xử lý. Nhưng mấy hôm trước Thiên Thiên bị ngã từ trên tầng xuống nên đã quên mất vài chuyện, cô ấy quên mất chuyện đã đồng ý trước đó rồi.”
Dứt lời, Una lại nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, đúng là trước đó cô đã giao toàn quyền việc này cho tôi phụ trách, sau đó cô bị mất trí nhớ, cô bây giờ thế này… Sự việc đã được quyết định rồi, cô làm vậy thì hơi khó cho tôi quá.”
“Tôi làm khó dễ chị thì làm sao? Nơi này nhiều người như vậy, chị đi hỏi họ xem, dù có mất trí nhớ thì trước khi mất trí nhớ, họ có thể đồng ý với quản lý của mình đi đôi vai nam chính hoặc nữ chính trong một bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh cho người khác, còn mình thì làm nam phụ hoặc nữ phụ không? Tôi có mất trí nhớ thì cũng không phải là đồ ngu chứ? Vì sao tôi phải nhường vị trí nữ chính rồi đi làm nữ phụ, chuyện này có ích lợi gì với tôi?”
Đến lúc này, Cảnh Thiên mới quay lại nhìn Una đang trong thể cưỡi hổ khó xuống. Cô tỏ ra rất thoải mái, nhưng trong đôi mắt lại là ánh lạnh bằng bức người.