*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Loại người bên ngoài giả vờ tốt bụng bên trong đen tối trong thương trường này cô đã gặp nhiều rồi.
Đối với một người như vậy, tất cả mọi việc đều ưu tiên đặt lợi ích lên hàng đầu. Đừng thấy hôm nay cô ta đối với bạn ấm áp như mùa xuân, lần sau gặp phải cô ta có thể dùng dao lạnh đầm bạn. Nếu đầm không chết, lần sau gặp được lợi ích, cô ta có thể lại coi bạn như bổ đẻ.
Loại người này, chỉ cần không phải là không chết không chịu dừng thì chuyện nào ra chuyện nấy. “Không có gì đâu. Chỉ là chuyện một trăm triệu thôi. Chuyện nhỏ ấy mà, sếp Nghệ không cần để tâm.”
Chiến Nghệ Hòa: …
Bây giờ cô ta biết một trăm triệu là chuyện nhỏ rồi à. Vừa rồi xử lý chuyện không đúng ý cô ta sao không thấy cô ta nói là chuyện nhỏ?
Đúng là người tính toán chi li thì không nở mặt nở mày ra được! “Vậy thì tôi sẽ chờ tin tức tốt do sếp Nghệ xử lý. Chị cứ làm việc đi, tôi đi đây.” Nói xong, Cảnh Thiên cũng không quan tâm đến sếp Hà và Una đang tải xanh mặt trong văn phòng của Chiến Nghệ Hòa, cô lắc chiếc hông rắn nước của nữ phụ phản diện, thoải mái rời đi.
Vừa ra ngoài đã thấy cửa văn phòng bên trong được mở ra.
Vừa rồi Chiến Vũ Hằng đã nhìn thấy Cảnh Thiên đang ở chỗ của Chiến Nghệ Hòa, lúc này anh ta đang sầm mặt chuẩn bị đi tìm Chiến Nghệ Hòa.
Vừa mới ra khỏi cửa đã gặp Cảnh Thiên.
“Thiên Thiên.”
Cảnh Thiên vừa đi tới chỗ bàn thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị lần nữa, nghe thấy tiếng gọi, cô nhìn Chiến Vũ Hằng và mỉm cười: “Anh cả kết thúc cuộc họp trực tuyến rồi à?” “Chỉ là giao việc cho cấp dưới thôi. Sao cô lên đây rồi mà không tìm tòi, lại đi tìm Nghệ Hòa?”
Nghe được xưng hô của Cảnh Thiên với Chiến Vũ Hằng, lại nhìn thấy Chiến Vũ Hằng quý mến Cảnh Thiên, mặt thư ký trưởng nhăn nhó, nhìn về phía Cảnh Thiên với khuôn mặt tràn ngập vẻ cầu xin.
Nếu biết cô là em gái của Chiến Vũ Hằng, sao cô ta có thể không cho cô vào được?
Trên thực tế, khi Chiến Nghệ Hòa dẫn Cảnh Thiên vào, cô ta đã hối hận rồi.
Cảnh Thiên liếc mắt nhìn thư ký.
Người phụ nữ này có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cân đối, chắc chắn là đạt trên 85 điểm, thậm chí còn xinh đẹp hơn Chiến Nghệ Hòa một chút. Hơn nữa, nhìn khí chất cũng không phải là con nhà bình thường, đúng là cô ta có thể mơ tưởng đến Chiến Vũ Hằng.
Nhưng mà…
Người ta đã đi một bước rồi, không có lý gì mà Cảnh Thiên không đi bước thứ hai. Cô chưa bao giờ là một người lấy ơn báo oán.
Bỏ qua ánh mắt gần như đang cầu khẩn của đối phương, Cảnh Thiên nói: “Tôi cũng muốn tìm anh, nhưng thư ký của anh nói rằng tôi không hẹn trước nên không cho tôi vào.”
Đương nhiên là Chiến Vũ Hằng biết những người phụ nữ này có ý gì với anh ta.
Lúc trước khi Chiến Lê Xuyên chưa bị bại liệt, ánh mắt của họ luôn theo sát Chiến Lê Xuyên. Có điều Chiến Lê Xuyên là người ngay thẳng, một khi phát hiện tình trạng này của họ liền lập tức đuổi việc. Bây giờ Chiến Lê Xuyên đã bị bại liệt rồi, họ mới nhìn về phía anh ta. Cộng thêm việc anh ta khá khoan dung với những người này, cho nên bọn họ mới càng ngày càng quá đáng.
“Cô không cho cô ấy vào, tại sao không vào báo cáo?” Chiến Vũ Hằng trầm mặt nhìn thư ký trưởng.