*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đồ ngu!” Chiến Nghệ Hòa tức giận, một trận mắng mỏ đổ ập lên đầu Phó giám đốc Hà: “Người phụ nữ này chỉ là một quản lý từ bên ngoài, bà ta nói gì ông cũng tin là thật à? Vì một chút lợi ích nhỏ mà ông có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa à! Ông muốn chết thì cũng đừng kéo tôi vào chứ, tự nhiên khiến tôi bị sỉ nhục. Cút! Cút hết cho tôi! Mấy người cứ chờ đơn kiện của Trung Bác đi!”
Chiến Nghệ Hòa vô cùng oan ức.
Nếu vừa rồi cô ta đưa Cảnh Thiên đến chỗ của Chiến Vũ Hằng thì chẳng phải là xong rồi sao? Tại sao cô ta lại hành động thừa thãi đưa Cảnh Thiên đến văn phòng của mình chứ?
Chiến Nghệ Hòa đang tức giận, cửa phòng làm việc của phó chủ tịch bị đẩy ra. Người bước vào là Vân Chu – người mà Cảnh Thiên vẫn nhìn thấy hằng ngày.
“Trợ lý Vân, anh…”
Vân Chu khẽ gật đầu với Chiến Nghệ Hòa: “Sếp Nghệ, tôi nhận lệnh của giám đốc điều hành tới đưa đồ cho quản lý Una và Phó giám đốc Hà.”
Nói xong, Vân Chu đã lấy ra bốn chiếc phong bì, hai chiếc một bộ, lần lượt đưa cho Hà Khai Duy và Una.
“Tuy nội dung khác nhau nhưng về bản chất đều giống nhau. Một là thông báo bị đuổi việc, một là đơn tố tụng. Hai vị, về việc hai người gây ra tổn thất cho Tập đoàn Trung Bác và cá nhân cô Cảnh Thiên, chúng ta hẹn gặp nhau ở tòa.”
Đầu Hà Khai Duy và Una lập tức nổ “rầm” một tiếng.
“Trợ lý Vân, chuyện này không thể trách tôi được! Vốn dĩ tôi cũng định thương lượng với cô Cảnh, nhưng Una lại lấy bản thỏa thuận họ ngầm ký kết với nhau ra cho tôi xem, nói rằng chị ta có thể toàn quyền đại diện cho cô Cảnh, cho nên tôi mới nghe theo sự sắp xếp của chị ta. Tôi chỉ bị lừa thôi.”
Vận Chu vẫn nho nhã lễ độ như vừa rồi, tuy rằng không có sức công kích nào nhưng cũng không hề dễ lay chuyển.
“Phó giám đốc Hà, ông đã 47 tuổi rồi chứ không phải 7 tuổi. Nếu đã ra ngoài làm việc, ông cần phải có trách nhiệm với IQ của mình.”
“Với tư cách là Phó giám đốc bộ phận kinh doanh mà lại bị một quản lý lừa, thiếu sót về trí thông minh rõ ràng như vậy cũng nói rõ ông không hề thích hợp làm việc tại Trung Bác. Có điều… nói đến kém thông
minh, giám đốc điều hành lại cảm thấy năng lực kiếm tiền của ông là số một. Chỉ làm việc tại Trung Bác năm năm thôi mà ông đã mua được ba căn nhà ở thành phố H rồi. Điều này cho thấy Phó giám đốc Hà chỉ không được thông minh lắm trong phương diện kiếm lợi nhuận về cho công ty thôi, đối với chuyện của mình thì trí thông minh lên cao lắm.”
Khuôn mặt Hà Khai Duy lập tức tái nhợt.
Ông ta… đã bị giám đốc điều hành nhằm vào rồi!
Hơn nữa giám đốc điều hành còn nhắm đến nhà của ông ta!
Đó hầu như đều là các khoản thu nhập bất hợp pháp.
Hà Khai Duy không thể đứng vững được nữa, ngã ra đất.
Sắc mặt Una cũng trở nên khó coi đến cực điểm, bà ta tức giận nói: “Tôi được Cảnh Thiên đưa từ Trung Trạch đến. Tôi là người của Cảnh Thiên, dù có xử lý thì cũng là cô ấy xử lý, các người không có quyền xử lý tồi!”
Vân Chu tiếp tục mỉm cười: “Bà đã ký hợp đồng với Trung Bác, không phải với Cảnh Thiên. Bà làm tổn hại đến lợi ích của Trung Bác, Trung Bác có tư cách kiện bà. Bà Una, chúng tôi đã gửi thư của luật sư cho bà rồi, mong bà mời luật sư sớm, chuẩn bị đủ tiền. Nếu không thì bà có thể sẽ phải ngồi tù mọt gông đấy.”
Chiến Nghệ Hòa nhìn biểu hiện của Vân Chu, trong lòng thầm thở dài. Chiến Lê Xuyên quá tàn nhẫn. Đồng thời cô ta cũng mừng thầm bản thân mình không nháy vào vũng bùn này.
Không ngờ vừa mới vui mừng xong, Vân Chu đã nhìn Chiến Nghệ Hòa và nói tiếp: “Sếp Nghệ, giám đốc điều hành cảm thấy cô thiểu những nguyên tắc cơ bản khi đưa ra quyết định và làm việc. Sự việc hôm nay đủ để phản ánh rằng cô vẫn cần phải rèn luyện thêm. Giám đốc điều hành quyết định tạm thời miễn chức giám đốc quản lý nghệ sĩ của cô.”