Cái khó ló cái khôn, Dư Bắc hiểu tình hình rồi.
Cố Hồng Sênh bị bố con Lâm Bối Nhi hãm hại, sự việc rùm beng tới mức cảnh sát đã bắt ông ấy.
Dư Bắc cũng bị kéo theo.
Dư Bắc không rõ hai bố con độc ác này định xử lý mình thế nào. Phi tang xác nhằm xoá dấu vết?
Chẳng làm được gì, Dư Bắc đành dỏng tai lên nghe Lâm Bối Nhi nói chuyện điện thoại.
“Bố chắc rằng mình không thấy anh Diệc Minh chứ?” Lâm Bối Nhi vẫn còn thông minh chán. “Anh ấy không đến công ty?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
Tim Dư Bắc đập thình thịch.
Bọn họ sẽ không ra tay với cả Cố Diệc Minh đấy chứ?
“Bối Nhi.” Người ở đầu dây bên kia cất giọng nặng nề. “Vậy bố nói thật cho con biết, Cố Diệc Minh đã gặp tai nạn giao thông ở ngay dưới toà nhà công ty.”
Dư Bắc bị chấn động, toàn thân cứng đờ.
Người ta hay bảo đầu óc trống rỗng, tới tận ngày hôm nay Dư Bắc mới trải nghiệm cảm giác đó.
Y như hồn lìa khỏi xác, chẳng thể suy nghĩ điều gì.
“Tai nạn…” Giọng Lâm Bối Nhi cũng thay đổi. “Anh Diệc Minh thế nào rồi ạ? Sao có thể xảy ra tai nạn giao thông được? Bố đừng đùa con!”
“Xe nó đã bị chèn dưới gầm xe chở hàng rồi, con nghĩ nó sống nổi không?” Người trong điện thoại nói. “Giờ bố đang ở văn phòng tại công ty, con có muốn nghe tiếng xe cấp cứu, tiếng cảnh sát phòng cháy chữa cháy dưới kia không?”
“Bố!” Lâm Bối Nhi thét lên lanh lảnh. “Không thể nào như thế được! Bố… Là bố hả? Là bố làm đúng không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở nặng nề.
“Đúng.”
“Tại sao?” Lâm Bối Nhi rống to. “Bố đâu có nói vậy! Bố đã hứa với con là sẽ không động tới anh Diệc Minh, sao lại nuốt lời?”
“Bối Nhi, con bình tĩnh cho bố!” Giọng nói nghiêm khắc vang lên. “Con nghĩ về chuyện chúng ta đã làm xem, chính tay tống bố Cố Diệc Minh vào tù. Nó nào phải loại ngu ngốc, chẳng lẽ không biết là chúng ta giật dây? Nó không hề thua kém Cố Hồng Sênh, đến khi ấy chúng ta có thể sống yên ổn ư? Con còn mong nó sẽ ở bên cạnh kẻ thù à?! Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Không phải vậy! Anh Diệc Minh và con…”
“Câm mồm!” Đối phương ngắt lời Lâm Bối Nhi. “Bố thương yêu, chiều chuộng con không phải là để con vật vã đòi chết vì một thằng Cố Diệc Minh! Con phải phân biệt rõ chuyện nào quan trọng hơn! Huống chi Cố Diệc Minh yêu con chắc? Nó yêu người mà nó lấy! Tốt nhất con hãy suy nghĩ kỹ đi!”
Bố Lâm Bối Nhi cúp máy.
Lâm Bối Nhi siết lấy điện thoại, bật khóc đầy bất lực.
“Tại sao lại như thế này? Không đúng… Anh Diệc Minh yêu con. Người anh ấy yêu là con. Chắc chắn anh ấy yêu con…” Lâm Bối Nhi vừa khóc vừa lẩm bẩm rồi bỗng nhiên quay phắt lại. “Do mày hết, tất cả đều là lỗi của mày! Sao mày phải xuất hiện? Sao phải bám lấy anh Diệc Minh? Đều do mày nên mọi việc mới tới nước này! Mày chết đi! Sao mày không chết đi?”
Thú thật là Dư Bắc hoàn toàn chẳng nghe rõ Lâm Bối Nhi đang nói gì.
Kể từ lúc trong điện thoại bảo Cố Diệc Minh gặp tai nạn giao thông, đôi tai Dư Bắc vẫn luôn ù đi.
Hết thảy mọi âm thanh trên thế giới đều biến mất, chỉ còn tiếng ken két chói tai.
Đợi đến khi Dư Bắc hoàn hồn thì Lâm Bối Nhi đã như phát điên, đấm đá cậu túi bụi.
“Mày chết đi! Người nên chết là mày!”
Lâm Bối Nhi hoàn toàn mất lý trí, đột nhiên ngồi xổm, nhặt một hòn đá lên rồi giáng xuống trán Dư Bắc.
Dư Bắc hơi nghiêng đầu, mặt mày xây xẩm trong chớp nhoáng.
Một dòng chất lỏng ấm nóng, dinh dính chảy từ trên trán cậu xuống, len theo khoé mắt, chảy vào trong mắt.
Dư Bắc thấy cồm cộm bèn chớp chớp mấy cái, nhưng máu lại lan ra làm mắt cậu nhoè đi.
Lâm Bối Nhi cầm hòn đá, cơ thể cậu ta run lẩy bẩy.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, tao có thể làm bất cứ việc gì vì anh Diệc Minh! Tại sao mày không chịu nghe? Tại sao không tránh xa anh ấy ra? Tự mày chuốc lấy! Đáng đời!”
“Lâm Bối Nhi…”
Dư Bắc mở mắt ra, chỉ nhìn thấy lờ mờ.
“Cậu đưa điện thoại đây… Tôi gọi cho Cố Diệc Minh.”
Lâm Bối Nhi ra tay tàn nhẫn thật đấy.
Đau không?
Đau chứ.
Nhưng chẳng đau đớn bằng việc mất Cố Diệc Minh.
So với sự an nguy của anh, những chuyện khác Dư Bắc lười so đo.
“Đừng hòng! Từ hôm nay trở đi, mày đếch có cơ hội gặp anh Diệc Minh nữa!”
Lâm Bối Nhi rống lên đầy phẫn nộ, ném bộp điện thoại xuống đất, khiến nó vỡ tan tành. Cậu ta vẫn chưa hết tức, còn giẫm thêm vài phát.
Sau đó Lâm Bối Nhi quệt nước mắt, gằn giọng ra lệnh cho hai gã da đen.
Hai gã nọ nghe lời cậu ta răm rắp, đấm đá Dư Bắc túi bụi.
Bọn họ đều to cao, Dư Bắc chẳng chịu nổi mấy cú đấm. Cậu cảm giác mình giống một cái bao cát bị đánh tan tành, càng lúc càng đau, càng lúc càng yếu ớt.
Người cậu mềm như cọng bún, đổ rạp xuống đất.
Dư Bắc nghi ngờ rằng liệu có phải hồi còn đi học, Lâm Bối Nhi chỉ toàn đàn đúm với đám xã hội đen không? Sao quen cái trò bắt cóc, đánh người vậy?
Ngay cả động tác giẫm lên đầu Dư Bắc cũng chuyên nghiệp.
“Tại sao ai cũng bảo anh Diệc Minh yêu mày? Mày xứng đáng hả?… Nếu anh ấy đã yêu mày thì mày không tồn tại là được. Anh ấy chẳng thể yêu một người chết, nhỉ?…”
Dư Bắc thở hổn hà hổn hển, trong mũi cậu toàn đất cát.
Đúng là mạt vận.
Sao mình lại chọc vào Lâm Bối Nhi nhỉ?
Hình như sự việc càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Có lẽ ông trời ghen tị với mình nên không thèm phù hộ cho nữa.
Mình vừa mới nổi lên thì lại phải bỏ mạng nơi đất khách quê người, chưa biết chừng còn chết không toàn thây.
Cũng có thể là mình đã dùng hết sự may mắn để gặp được Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giương mắt nhìn Lâm Bối Nhi bỏ đi. Hai gã da đen chẳng chịu buông tha cho Dư Bắc, chúng túm cổ cậu lên, tát cậu rồi tung vài cú đấm vào vùng bụng.
Dư Bắc nôn thốc nôn tháo.
Sau đó bọn chúng ném cậu xuống đất như thể quẳng một chiếc túi nylon.
Dư Bắc sa sầm mặt mũi.
Trước lúc ngất đi, cậu nghĩ ngất cũng tốt, nếu không còn phải tận mắt chứng kiến hai tên da đen xử lý mình thế nào.
Vậy thì tàn nhẫn quá.
…
Sau khi bất tỉnh, Dư Bắc nằm mơ linh ta linh tinh.
Mở đầu giấc mơ là Cố Diệc Minh siêu đẹp trai của lần gặp gỡ đầu tiên, sau đó chuyển sang cảnh cậu và anh sinh em bé trong rừng nguyên thuỷ. Cuối cùng Dư Bắc mơ thấy Cố Diệc Minh toàn thân máu me đầm đìa, bảo không nỡ rời xa cậu, xuống âm phủ một mình cô đơn lắm nên muốn dẫn cậu theo.
Dư Bắc nhất quyết không chịu.
“Tiểu Bắc.”
Giọng nói dịu dàng quá.
Chắc chắn không phải Cố Diệc Minh, anh ấy lúc nào cũng toang toác cái mồm.
“Tiểu Bắc…”
Dư Bắc cảm thấy đầu nặng như đeo chì, còn chân tay thì nhẹ bỗng, chẳng muốn mở mắt ra chút nào.
Song tiếp tục ngủ cũng không ổn, mình còn phải đi tìm Cố Diệc Minh.
Vậy nên Dư Bắc gắng gượng mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Cố Quân Nho.
Giữa khung cảnh trắng xoá xung quanh, khuôn mặt Cố Quân Nho chẳng khác gì thiên thần.
Dư Bắc mấp máy môi, song không phát ra được âm thanh.
Cổ họng cậu khô khốc.
Cố Quân Nho cho cậu uống chút nước để thanh giọng.
“Anh cả, Cố Diệc Minh đâu?”
Nụ cười ấm áp của Cố Quân Nho hơi cứng lại.
“Nó đang bận việc.” Cố Quân Nho đáp. “Em thấy sao? Người có đau không? Bác sĩ bảo em bị thương nặng lắm. Em đừng nói nhiều, cũng đừng cử động lung tung…”
“Em biết hết rồi.”
Dư Bắc ngắt lời anh.
Anh cả vẫn chẳng giỏi nói dối.
Mỗi lần nói dối, mặt anh đều đỏ bừng hết cả lên như thể bị dị ứng với những lời dối trá vậy.
Đúng là làm khó anh ấy.
“Em nghe thấy trong điện thoại rồi, Cố Diệc Minh gặp tai nạn giao thông.”
“Em đừng nói linh tinh.” Cố Quân Nho cụp mắt xuống. “Công ty có việc gấp, cần nó. Đợi vài hôm nữa nó sẽ tới thăm em.”
Anh cả thật là…
Cái cớ dùng để lừa trẻ con như thế mà cũng thốt ra được.
Dư Bắc thà nghe sự thật còn hơn.
Úp úp mở mở kiểu này trong phim truyền hình cũng có, tiếp theo đó thường là tin tức chẳng tốt đẹp gì cho cam.
“Anh cả, anh nói thật đi, em chịu được. Anh cứ dài dòng thế, em e rằng mình sẽ sợ chết mất.”
Cố Quân Nho bắt đầu lưỡng lự.
Một người từ đằng sau lưng anh bước đến, là Uông Gia Thuỵ.
“Cậu ta đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.”
Uống Gia Thuỵ vẫn thẳng thắn, dứt khoát hơn.
Tàn nhẫn, lạnh lùng.
Không hổ danh tình địch của Cố Diệc Minh.
Song gã vẫn có lương tâm, không tỏ vẻ mừng ra mặt.
Như vậy Dư Bắc đã vô cùng cảm kích rồi.
Uông Gia Thuỵ hơi ngồi xổm xuống, bảo: “Tiểu Bắc, em nên lo cho bản thân thì hơn. Em xem, cả người em chẳng còn chỗ nào lành lặn.”
“Tình hình anh ấy thế nào rồi ạ?”
Cũng không biết vì sao mà trong đầu mình chỉ toàn là Cố Diệc Minh, vết thương khắp cơ thể cũng chẳng thấy đau mấy.
Cố Diệc Minh giống như cư ngụ trong trái tim Dư Bắc. Anh bình an, dù cậu có phải trơ mặt ra mà sống cũng sống tiếp được, còn nếu mất anh thì có lẽ tim cậu sẽ ngừng đập.
Không phải mình ham tài sản của Cố Diệc Minh ư?
Sao lại để bản thân sa vào đó?
“Bác sĩ bảo tình hình không khả quan lắm. Vết thương phần mềm không nói, nội tạng bị thương nặng, xê dịch vị trí, còn mất nhiều máu. Tỷ lệ cứu sống… chỉ có mười phần trăm.”
Cố Quân Nho đứng dậy, đẩy Uông Gia Thuỵ một cái.
“Cậu ngậm miệng lại được không?”
Uông Gia Thuỵ hơi ấm ức, đáp: “… Bác sĩ bảo chúng ta không có quyền giấu người nhà tình trạng của bệnh nhân mà…”
Người nhà…
Dư Bắc thấy cảm động một cách khó lý giải.
Từ “người nhà” ấy có lẽ là nỗi mong mỏi cả đời không đạt được của rất nhiều cặp đôi đồng tính.
Vào giờ phút này, Dư Bắc cảm thấy mình gắn kết chặt chẽ với Cố Diệc Minh.
Khó khăn lắm họ mới có tư cách trở thành người nhà.
Vì một tiếng “người nhà” quang minh chính đại này, Cố Diệc Minh đã làm vô số việc.
“Được, em biết rồi.”
Dư Bắc đờ đẫn trả lời.
“Sao các anh tìm ra em?” Dư Bắc gượng cười, hỏi.
Cố Quân Nho khẽ đáp: “Bọn anh… tìm thấy điện thoại của Cố Diệc Minh ở trong xe, sau đó nhờ cảnh sát giúp xác định vị trí thông qua cuộc điện thoại cuối cùng mà nó gọi cho em.”
“Anh cả, vụ tai nạn giao thông ấy là do người ta cố tình gây ra.” Dư Bắc khẳng định chắc nịch. “Với cả chuyện của bố nữa, đều liên quan đến nhà họ Lâm.”
“Nhà họ Lâm…” Cố Quân Nho gật đầu. “Anh biết rồi. Tiểu Bắc, em không cần bận tâm về những việc này. Nếu Cố Diệc Minh tỉnh dậy mà biết anh để em lo lắng thì chẳng phải nó sẽ cắt đứt quan hệ anh em với anh ư?”
Dư Bắc tự véo mình, nhất định cậu phải bình tĩnh.
“Em có thể đi thăm Cố Diệc Minh không?”
“Tiểu Bắc.” Uông Gia Thuỵ chen ngang. “Trên người em có mấy chỗ bị gãy xương, trật khớp đấy. Phòng phẫu thuật bác sĩ không cho vào, em cứ nằm đây đợi tin là được.”
Vì gia đình này, Cố Diệc Minh đã đánh đổi rất nhiều.
Cố Diệc Minh xuất sắc tới nhường đó, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời.
Sao anh ấy có thể gục ngã được?
Dư Bắc tưởng rằng chuyện éo le như thế sẽ không xảy đến với mình.
Anh ấy giống hệt siêu nhân, bảo vệ mình vô cùng kỹ càng.
Mình không thể làm hỏng việc, không thể chỉ biết khóc lóc một cách yếu đuối.
Mình là người nhà của Cố Diệc Minh cơ mà.