Lúc Dư Bắc và Cố Diệc Minh về tới công ty, suốt dọc đường đều được chào hỏi.
“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Dư.”
“Tổng giám đốc Dư.”
“Sếp, tổng giám đốc Dư, hai người về rồi ạ?”
Ngay cả Tiểu Bạch cũng nhào đến.
“Anh Tiểu Bắc… Tổng giám đốc Bắc!”
…
Cố Diệc Minh càng nghe càng thấy không ổn.
Tâm lý ham hư vinh của Dư Bắc được thoả mãn tột độ, cậu vui như mở cờ trong bụng.
“Chuyện gì vậy?” Cố Diệc Minh thắc mắc. “Sao tôi có cảm giác mình đã bị thế chỗ nhỉ?”
Anh Lư than thở: “Lần trước tổng giám đốc Dư đuổi Lý Tử Dương một cách quyết đoán rồi lại mang Tiêu Thành, Chu Kiêu về với giá thấp, kết quả là Tiêu Thành và Chu Kiêu bật lên chỉ trong vòng ba tháng, nổi như cồn, còn Lý Tử Dương thì chìm nghỉm, chẳng thấy tăm hơi. Bây giờ cả công ty đều phục tổng giám đốc Dư sát đất, không thể không thừa nhận rằng đúng là mèo mù vớ cá rán… Khụ, đúng là cậu ấy có đôi mắt tinh tường! Đa mưu túc trí! Vang danh sử sách!”
Dư Bắc nghe mà thấy chẳng vui tẹo nào.
Mèo mù vớ cá rán gì cơ?
Đấy là mình loại bỏ mọi mầm mống tai hoạ muốn dụ dỗ Cố Diệc Minh.
Giữ chậu thật chắc, không cho cướp hoa.
Muốn đánh Đông dẹp Bắc thì trước hết gia đình cần yên ổn cái đã.
Đó là sách lược, anh Lư chẳng hiểu gì cả.
“Không phải khách sáo.”
Dư Bắc kiễng chân lên, vỗ vai Cố Diệc Minh.
“Tiểu Cố à, đây là giang sơn trẫm giành lấy cho khanh.”
Làm màu xong, cậu bèn co giò bỏ chạy.
Cảm giác mạnh phết.
Phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc sạch bong.
Không gian nho nhỏ này vẫn rất ấm áp.
Cố Diệc Minh ở ngoài bàn giao công việc cùng anh Lư, Dư Bắc cũng có nhiệm vụ riêng.
Cậu đã hứa với các fan rằng sẽ live stream một buổi nhưng lại không biết thao tác thế nào.
Dư Bắc mò mẫm mãi, rốt cuộc trên màn hình máy tính cũng xuất hiện hình ảnh, sau đó cậu chia sẻ link live stream lên Weibo.
Dư Bắc: “Lần đầu tiên, có ai hướng dẫn tôi không?”
Chỉ trong nháy mắt, vài trăm người đã tràn vào live stream rồi tăng theo cấp số nhân từng giây, lúc Dư Bắc nhìn lại thì thấy mấy trăm ngàn người đang xem trực tiếp.
Đây hẳn là khán giả ảo của app live stream nhỉ?
Mạng lag tới nỗi suýt nữa đứng hình luôn.
“Á á á á! Rốt cuộc cũng live stream rồi!”
“Còn thở là sẽ thấy!”
“Tôi tưởng ảo giác luôn á!”
“Lần đầu gì cơ?”
“Lần đầu của Tiểu Bắc?”
“Alo, có đó không zậy? Hay là xem video thử đi?”
“Cần người hướng dẫn nữa cơ à?”
“Tôi không tin tổng giám đốc Cố vẫn chưa lấy first blood.”
“Toàn người kinh nghiệm đầy mình, quẩy nhiệt tình lên.”
Dư Bắc ngồi trên ghế, có vẻ như live stream nhiều người xem ra phết.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy căng thẳng, giống hệt lần đầu tiên thử gạ gẫm Cố Diệc Minh.
Dư Bắc: “Khụ, cả nhà thấy tôi không?”
“Thấy!”
“Hơi giật!”
“Màn hình đen sì từ đầu đến bây giờ luôn nè…”
“Thấy, thấy, thấy.”
Dư Bắc: “Tôi nên làm gì nhỉ?”
Người khác live stream thì làm gì?
Hát, nhảy, chém gió, ngủ?
“Chẳng cần làm gì hết, để mami ngắm con thật kỹ.”
“Thoát y.”
“Thoát y, há há há…”
“Tiểu Bắc, đấy là đâu vậy? Nhà cậu và tổng giám đốc Cố hả?”
Dư Bắc: “À, đây là phòng nghỉ trong văn phòng.”
Bình luận trôi nhanh quá, Dư Bắc bèn chọn đại một câu hỏi.
“Phòng nghỉ còn to hơn nhà tôi. Xin lỗi, tôi cay quá.”
“Diện tích chỗ này đã đủ làm căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách rồi, vậy mà cậu lại bảo tôi rằng đây là phòng nghỉ à?”
“Nhà các anh thiếu đồ trang trí không? Em có thể ở im một chỗ, không động đậy.”
“Tiểu Bắc, cậu tránh ra chút, chắn tầm nhìn của tôi rồi.”
Dư Bắc ngoảnh đầu ra sau, hơi nghiêng người, nói: “Cũng đâu có gì đáng để xem, cái tủ quần áo thôi mà, đựng đồ của Cố Diệc Minh và tôi.”
“Áu áu áu, sống chung!”
“Hình như tôi nhìn thấy khung ảnh!”
“Ảnh chụp cùng với nhau. Ááá, tình củm quá!”
“Bình thường Tiểu Bắc cũng ở phòng nghỉ này hả?”
“Phục vụ tận răng 24/24.”
“Phục vụ kiểu gì cơ?”
“Bắt ả ở trên lại, còng tay vào.”
Dư Bắc: “Hồi trước tôi không tới, sau này… thỉnh thoảng mới đến.”
“Đến làm gì nạ?”
“Đến, rồi làm gì?”
“Tới…” Dư Bắc bịa bừa. “Đưa cơm cho Cố Diệc Minh.”
“Đưa gì cơ?”
“Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa.”
“Tổng giám đốc Cố đâu ạ? Con muốn nhìn thấy bố Diệc Minh! Con muốn hai người xuất hiện trong cùng một khung hình.”
Dư Bắc: “Đang làm việc ngoài văn phòng.”
Sao nói chưa được mấy câu đã đòi nhìn Cố Diệc Minh vậy?
Là do Cố Diệc Minh nhà mình xuất sắc quá hay tại mình kém cỏi?
Dư Bắc: “Anh ấy thì có gì hay mà xem? Hỏi nữa tôi block.”
Live stream của mình không cho phép fan đối thủ xuất hiện.
“Há há há, tui hông đồng ý để chồng nổi tiếng hơn tui.”
“Bắc nhà tôi phải giữ thể diện các chế ạ.”
Dư Bắc: “Mấy cái pop up động trên màn hình tắt kiểu gì thế?”
Nhìn màn hình mà cậu thấy phiền chết đi được.
App của nợ gì đây? Bao nhiêu là quảng cáo, chẳng đọc nổi bình luận.
“Pop up động gì cơ?”
“Pop up? Đã bảo đừng tải video bậy bạ rồi mà.”
Dư Bắc: “Cái đống máy bay, xe tăng, tên lửa ấy.”
Cậu cầm chuột nhấn lung tung, chẳng tìm thấy nút tắt.
“Máy bay, tên lửa?”
“Chắc là quà?”
“Người ta tặng quà đấy con ơi.”
“Pop up quảng cáo, há há há…”
Dư Bắc: “Quà á? Có giá trị gì không?”
“Đổi thành tiền được đó.”
“‘Có giá trị gì không?’ Thật thà vãi, há há.”
Dư Bắc dần dần phát hiện ra niềm vui của việc live stream.
Thế này thì mình chẳng thấy phiền nữa đâu.
Năm phút sau, Dư Bắc đã quen việc.
“Cảm ơn tên lửa Bắc Minh Hữu Dư tặng!”
“Cảm ơn máy bay Tiểu Bắc Làm Chồng Em Đi tặng!”
“Cảm ơn xe tăng Út Cưng Cả Người Thơm Phức tặng!”
“Cảm ơn du thuyền Tôi Đẩy Mông Cố Diệc Minh tặng!”
Tên kiểu gì vậy trời?
Càng về sau càng khó đỡ.
Giờ thanh niên toàn đặt nick name như thế này hả?
Cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Diệc Minh bước vào rồi đóng cửa lại, Dư Bắc lấy thân mình che cả màn hình.
Tại sao phải che?
Vì cậu cảm thấy lén kiếm thêm thu nhập sau lưng Cố Diệc Minh không hay lắm.
“Út Cưng, em làm gì đấy?”
“Kiếm t… Nghịch máy tính.”
___
“Tôi nghe thấy giọng tổng giám đốc Cố rồi! Ááá!”
“Bố Diệc Minh ơi, mau xuất hiện cùng nhau đi nào!”
“Cùng lên hình đê!”
“Đừng che!!!”
“Cùng lên hình! Á á!”
Dư Bắc vừa quay lại, trên màn hình đã tràn ngập những lời kêu gào đòi hai người họ xuất hiện với nhau.
“Út Cưng, hay là ăn tạm cái gì trước?” Cố Diệc Minh vừa cởi áo khoác vừa nói.
“Đợi đến bữa tối đi.”
Em đang bận đây này.
“Không ăn thêm hả? Cả ngày làm quần quật cơ mà.”
___
“Làm gì quần quật?”
“Xin hãy miêu tả tường tận.”
Dư Bắc thử kéo chủ đề về đúng hướng. “Em không đói.”
“Ok, anh tắm trước vậy.”
Cố Diệc Minh đi vào phòng tắm.
___
“Áu áu tắm trước, tiếp theo sẽ làm gì thì ắt hẳn mọi người đều hiểu nhỉ?”
“Xin live stream cảnh tắm.”
“Tiểu Bắc có thể vác máy tính vào phòng tắm hem?”
“Tại sao phải tắm riêng? [email protected]"m chung đi!”
Trẻ con bây giờ đúng thật là… trong sáng, đứng đắn giống y hệt mình.
Dư Bắc: “Ờm thì bọn tôi vốn tắm riêng, ngủ cũng ngủ riêng. Bạn cùng phòng mà, mọi người hiểu chứ?”
“Tôi không tin.”
“Nhằm tránh bị khoá tài khoản, cậu ấy đã cố gắng hết sức rồi.”
“Mười đôi bạn cùng phòng thì có chín đôi chim cu.”
“Giờ tui chẳng dám làm bạn cùng phòng với người khác nữa.”
Đúng lúc này Cố Diệc Minh lại còn gào lên ở trong phòng tắm.
“Út Cưng! Em mau vào đây!”
“Để… Để làm gì?”
“Kì lưng cho anh!”
“Chuyện nhỏ như con thỏ vậy mà cũng cần em ra tay hả?”
Moá, hết cả hồn.
May Cố Diệc Minh không đề cập tới nội dung gì nhạy cảm.
“Út Cưng! Mau vào kì lưng cho Cố Diệc Minh!”
“Cọ đi, lấy hai mươi tệ tiền công.”
“Chuyện lớn như thế nào mới cần cậu phải ra tay?”
Dư Bắc rất muốn hùa theo họ, song lại chẳng muốn bị cấm sóng lần thứ hai.
Cậu phải giở hết ngón nghề mới kiềm chế được các khán giả vô cùng nhiệt tình.
Kể chuyện trên trời dưới biển, bắt chước tiếng người tiếng chim, tấu hài, hát hò đều đem ra dùng.
“Sao Tiểu Bắc không debut sớm hơn nhỉ? Há há há.”
“Tài đức vẹn toàn.”
“Tôi tặng cái tên lửa này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.”
“Tiểu Bắc, sau lưng cậu…”
“Suỵt…”
Mọi người bắt đầu spam “sau lưng”, chẳng khác nào phim kinh dị. Dư Bắc quay phắt lại, đập mặt vào cơ bụng của Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh đã tắm xong, không rõ đứng đằng sau cậu từ bao giờ.
Anh mặc áo ngủ mỏng, ba chiếc cúc trên cổ áo đều không cài, thân hình đẹp đẽ và quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện.
“Em làm gì đấy? Cứ lẩm bà lẩm bẩm với cái máy tính.”
Cố Diệc Minh sán đến gần.
“Áu áu, bố Diệc Minh ơi!”
“Mị nhìn thấy múi!”
“Đẹp trai quá, xỉu ngang!”
“Ôi nước tràn bờ đê.”
“Thật đáng thất vọng thay, một dòng lệ lại từ trên đùi chảy xuống…”
“Tặng quà đi! Không thể xem chùa được!”
___
“Live stream à? Có gì mà phải giấu giấu giếm giếm. Nào, cho anh ngồi với.”
Cố Diệc Minh chen cái mông bự của mình lên chiếc ghế Dư Bắc đang ngồi.
“Em sắp ngã rồi đây này!”
Dư Bắc lấy mông huých anh.
Cố Diệc Minh cũng nhận ra rằng mình to như con gấu, hai người chẳng ngồi vừa.
“Vậy em ngồi trên đùi anh là được.”
Không đợi Dư Bắc từ chối, anh đã túm lấy cậu, đặt lên đùi mình.
“Aaa, sự cưng chiều chết tiệt này!”
“Sao tôi lại vào đây nhỉ? Khóc…”
“Cay thế.”
“Lần đầu tiên cái gì? Rõ ràng là rất điêu luyện, lừa FA vào rồi tàn sát!”
“Live stream hành hạ FA, report nhó.”
“Bánh cuốn quá, tôi đã bắt đầu nghĩ tới đoạn sinh em bé luôn rồi!”
Dư Bắc lúng túng, nhúc nhích một chút.
Xấu hổ ghê, muốn trèo xuống.
Nhưng đùi Cố Diệc Minh thích thật.
Thôi vậy.
“Cố Diệc Minh, em nghĩ là sau này em sẽ live stream nhiều hơn, tốt nhất nên học một loại nhạc cụ nào đó mà thể hiện được nét cổ điển, thanh lịch, tao nhã của em.”
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc, nói: “Mõ?”
___
“Học gõ mõ, má ơi cười xỉu!”
“Tổng giám đốc Cố đừng nhây nữa, cẩn thận tối nay phải nhịn đói.”
“Ngài chủ tịch lạnh lùng thực chất lại rất hài hước. Haha! Lần trước xem live stream chương trình Bạn Đồng Hành, tôi đã phát hiện ra Cố Cà Khịa không hề đơn giản rồi!”
___
“Anh cướp spotlight của em làm gì? Anh biết live stream hả?”
Dư Bắc muốn đuổi Cố Diệc Minh đi, cậu có cảm giác như bị chiếm mất vị trí center trong nhóm nhạc hoặc bị chen ngang lúc chờ đến lượt mình hát karaoke.
“Chém gió thôi, gì mà không biết.” Cố Diệc Minh nhìn camera, bảo: “Mọi người có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi.”
Hỏng, mất toi cái cần câu cơm rồi.
“Đúng, đúng, đúng. Để tôi xem app nào dám khoá tài khoản của bố Cố nhà tôi!”
“Cả nhà quẩy mạnh lên!”
“Tổng giám đốc Cố và Tiểu Bắc quen nhau khi nào? Ai theo đuổi ai?”
“Ai theo đuổi ai? … Ờm…” Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ. “Út Cưng cưa tôi đấy.”
“Xàm! Em cầm chổi đuổi theo anh thì có!”
Cố Diệc Minh cười hì hì: “Anh đùa mà. Là anh tán tỉnh em, anh tán em.”
___
“Xin hỏi tổng giám đốc Cố và Tiểu Bắc trời mưa có dùng áo mưa không?”
Dư Bắc nhíu mày. “Không mặc áo mưa thì mặc gì? Áo tơi chắc? Câu tiếp theo.”
Cố Diệc Minh trả lời một cách nghiêm túc: “Không dùng, trừ phi có loại áo mưa gì hay ho.”
___
“Em nghi ngờ rằng anh đang nói chuyện đen tối, còn có chứng cứ xác thực.”
“Cua khét lẹt, hỏng cả đường.”
“Mấy ông con trai toàn tay lái lụa cả mà.”
“Câu hỏi cuối cùng nhé, bọn tôi phải đi ngủ trưa.” Cố Diệc Minh đọc bình luận: “Hồi trước tổng giám đốc Cố vốn là trai thẳng, anh đấu tranh tâm lý như thế nào vậy?”
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh chằm chằm, xem anh trả lời ra sao.
Cố Diệc Minh một tay ôm eo Dư Bắc, tay kia thì nắm lấy tay cậu, đung đưa.
“Tôi chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề mình thẳng hay không, tình cảm tự nhiên nảy sinh. Tôi cũng từng do dự, từng ngờ vực, chần chừ chẳng dám bày tỏ. Mãi cho tới sau này tôi mới hiểu ra một chuyện, rằng trên đời chỉ có một loại xu hướng tính dục duy nhất, đó là hướng của trái tim.”
___
“Aaa, chết em gòy!”
“Tình cảm dữ dội, quả thính chất lượng!”
“Đôi chồng chồng Cố Bắc dính chặt vào nhau cho tôi, cả đời không được chia lìa!”
“Moá, thứ tình yêu thần tiên gì đây?”
“Bao giờ mới đến lượt Mị?”
“Tại sao tôi vừa thấy buồn cười vừa khóc thút thít trước màn hình thế nhỉ?”
Cố Diệc Minh đã bắt đầu tắt các tab trên máy tính.
“Thôi, buổi học ngày hôm nay kết thúc tại đây, Út Cưng phải đi ngủ cùng tôi rồi.”
“Ban nãy Tiểu Bắc còn bảo ngủ riêng mà anh lại tự vả như vậy liệu có ổn không?”
“Các anh đều lớn cả rồi, nên học cách ngủ chung với nhau, không cần bọn em phải giục.”
“Live stream ngủ được hem ạ? Đứa bạn em muốn xem.”
Cố Diệc Minh che camera lại, màn hình đen thui.
“Út Cưng, anh trả lời quá hay đúng không? Thưởng cho anh một cái hôn đi.”
“Chụt… Đệt, chưa tắt live stream kìa.”
Một phen tay chân luống cuống, live stream đã bị tắt.
Vui lòng trả phí để xem nội dung tiếp theo.
[HẾT]