Không khí tụ hội cứ như vậy cứng đờ xuống, Kiều Kiều chịu ánh mắt rõ ràng không quá vui sướng của Đỗ Kinh Mặc, càng ngồi càng thẳng, càng ngồi càng xa, cuối cùng giữa 2 người cách một khoảng xa xôi.
Đối lập với cô chính là Triệu Thanh Đại, ly trà xanh này từ đầu đến cuối vẫn luôn dựa vào bên người Đỗ Kinh Mặc, giống như không có xương. Giờ phút này nàng đang cầm ly nước dừa từng ngụm từng ngụm uống, khi uống đến đáy ly, ngoéo ngón tay Đỗ Kinh Mặc một cái, dem ly nghiêng qua.
Nàng lặng lẽ nói: "Tỷ tỷ, cụng ly!"
Kiều kiều cảm thấy cay mắt, đây là trò chơi con nít nhà trẻ đóng vai gia đình sao, cũng quá ngây thơ rồi!
Đỗ Kinh Mặc khẳng định sẽ không để ý tới người ấu trĩ như vậy, Đỗ Kinh Mặc chắc chắn sẽ lạnh nhạt quay đầu không phản ứng, Đỗ Kinh Mặc.... Đỗ Kinh Mặc cô thật sự cùng Triệu Thanh Đại cụng ly một chút!
Tuy rằng biểu tình trên mặt cô không có biến hóa gì, vẫn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm kia, nhưng cô chịu phối hợp hành động ấu trĩ của Triệu Thanh Đại như vậy cũng đã đủ nói lên rất nhiều vấn đề.
Kiểu kiểu dùng sức ấn nhân trung hít sâu, không ngừng hô to ở trong đầu cứu cứu ta, mau cứu ta.
"Cậu làm gì? Uống nhiều quá đầu óc bị hư rồi à?" Đỗ Kinh Mặc bày hẳn ghét bỏ lên trên mặt.
"Không có gì, không có gì." Kiều Kiều cười đến vô cùng miễn cưỡng, cũng nâng ly rượu của mình lên, "Cụng... cụng ly.?"
Đỗ Kinh Mặc: "......."
Cô không cần nói chuyện, cô trầm mặc đã đại biểu mọi thứ.
Kiều Kiều yên lặng thu ly lại, đau khổ uống một ly rượu đắng.
Cô cư nhiên có loại cảm giác tự rước lấy nhục, cô thật hận!
Triệu Thanh Đại nương theo động tác uống nước dừa, che lại ý cười, không để cho ai phát hiện giờ phút này nàng đang sung sướng.
Không ai là không thích được thiên vị, hành động vừa rồi của Đỗ Kinh Mặc, chính là trắng trợn bất công.
Các bạn xung quanh đều có chút đau lòng Kiều Kiều, các nàng không quá hiểu Kiều Kiều vì sao lại đối địch cùng Triệu Thanh Đại, các nàng chỉ có thể cố ý làm nóng bầu không khí một lần nữa. Trò chơi thật hay thách vẫn còn đang tiếp tục, nhưng Kiều Kiều đã mất đi cơ hội.
Đỗ Kinh Mặc tùy tay thảy ra, kết quả thấp đến tàn nhẫn, trực tiếp ra 3 điểm, đều không cần tiếp tục nữa, người thua khẳng định là cô.
Cô nói: "Muốn biết gì liền bắt lấy cơ hội này nhanh chóng hỏi, bằng không các cậu đã có thể không còn cơ hội nữa."
Kiều Kiều càng cản càng hăng: "Tớ tới! Lần trước tớ đi gặp bác trai, ông ấy hình như định giới thiệu đối tượng cho cậu, thành công không?"
"Không." Đỗ Kinh Mặc phủ nhận sạch sẽ lưu loát, "Tớ không thích hắn, hắn cũng nên từ bỏ."
Hẳn là nên vậy.
Cố Thừa ở trong những người đồng lứa của bọn họ, tiếng tăm cũng không nhỏ, Kiều Kiều khó hiểu: "Vì sao vậy? Ý chí của cậu cũng quá sắt đá, quá khó theo đuổi, cậu rốt cuộc có thích qua người nào hay không a?"
Câu hỏi này kỳ thật tính là câu hỏi thứ hai, nhưng Đỗ Kinh Mặc không biết vì sao, theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng của Triệu Thanh Đại, miệng còn nhanh hơn đầu óc, một câu không có buột miệng thốt ra.
"Không có." Cô nhấn mạnh lặp lại, "Trước giờ đều không có."
Triệu Thanh Đại bắt đầu từ khi Kiều Kiều nhắc tới Cố Thừa, liền vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện. Một ngụm nước dừa dưới đáy ly bị nàng lắc qua lắc lại, tâm tư của nàng hoàn toàn đặt trên câu trả lời của Đỗ Kinh Mặc.
Bây giờ trong lòng nàng vừa vui mừng lại vừa chua xót, rất phức tạp.
Đỗ Kinh Mặc chưa từng thích qua bất kỳ kẻ nào, như vậy thì cũng đồng dạng là không thích nàng, chỉ coi nàng như là muội muội, lúc trước là đồng tình, về sau là thân tình, chỉ duy nhất một chút tình yêu là không có.
Nàng nắm chặt ly, suy nghĩ cuồn cuộn, sức lực lớn đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Bắt đầu từ câu hỏi Đỗ Kinh Mặc, lời thật trên cơ bản liền quay chung quanh cuộc sống tình cảm cùng những chuyện thú vị khi còn nhỏ, không khí cuối cùng cũng trở nên hài hòa lại náo nhiệt, xấu hổ lúc trước bị hòa tan.
Cho đến khi người thảy được điểm số thấp nhất lại một lần nữa là Triệu Thanh Đại.
Ngay một khắc xúc xắc kia dừng lại, tầm mắt mọi người nhất trí nhìn về phía Kiều Kiều. Đặc biệt là Đỗ Kinh Mặc, trách cứ chất vấn trong mắt cô đều sắp hóa thành kiếm bay vụt ra ngoài.
Kiều Kiều cuống quýt xua tay, làm chứng cho sự trong sạch: "Nhìn tớ làm gì, tớ là người đứng đắn! Vận may của cô ấy lúc này thật sự là không tốt!"
Trời đất chứng giám, cô đều đã đụng vào cái đinh Đỗ Kinh Mặc ở chỗ này, làm sao còn dám lại làm chuyện khác? Cô thật tình là vô tội!
Kỹ năng bị động của Triệu Thanh Đại vào giờ phút này cũng phát động, ôn nhu khuyên giải an ủi: "Em cũng cảm thấy không liên quan đến Kiều tiểu thư, đều là vấn đề của chính em, tỷ tỷ đừng nóng giận, không đáng giá."
Kiều Kiều: ".....Ha người như cô này!"
Đỗ Kinh Mặc ấn xuống cái tay định phát tác của cô, vô cùng nghiêm túc nói: "Đừng náo loạn, cậu nhìn xem người ta hiểu chuyện bao nhiêu."
Triệu Thanh Đại thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Câu nàng nói chính là câu kinh điển của trà xanh, là một người con gái đều có thể nghe ra được. Nhưng tiền đề là Đỗ Kinh Mặc vẫn chói lọi mà đứng về phía nàng. Nhìn biểu tình tràn ngập nghẹn khuất kia của Kiều Kiều, đều có một chút đáng thương.
Trái tim bị trà xanh bao trùm của nàng hiếm hoi có được chút lương tâm phát hiện, chủ động mở miệng: "Mọi người có gì muốn hỏi liền cứ việc hỏi đi."
Có vết xe đổ của Kiều Kiều, mọi người cũng không dám hỏi vấn đề nào quá mức. Các nàng cùng với Triệu Thanh Đại cũng không thân, tự nhiên là không có chuyện thơ ấu thú vị nào có thể chia sẻ, có thể chấp nhận được cũng chỉ còn lại cuộc sống tình cảm.
Có người hỏi: "Tôi đây nhiều chuyện một chút, cô có người mình thích thật lòng sao? Chính là cái loại đưa hắn trở thành lý tưởng nhân gian."
Đỗ Kinh Mặc nghe đến đó liền yên tâm. Câu hỏi này thật sự là không quá quan trọng, cho dù Triệu Thanh Đại có nói ra tên một người, bọn họ cũng không quen biết, thuần túy là đi ngang qua sân khấu. Càng đừng nói là Triệu Thanh Đại làm gì có người trong lòng nào, bên người nàng cả một người khác phái cũng không.
Đỗ Kinh Mặc dựa về phía sau, sống lưng cong xuống dưới, cầm lên miếng thanh long cắt sẵn đưa vào trong miệng.
Ngay sau đó, động tác nhai nuốt của cô đều ngừng lại.
Triệu thanh đại ở trong lòng cô bị cho rằng căn bản không có gút mắc cảm tình nào, giờ phút này thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi mà có lực trả lời một câu: "Có."
Đỗ Kinh Mặc thậm chí hoài nghi bản thân mình bị ảo giác.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, khóe môi Triệu Thanh Đại mang theo ý cười, nhắc tới người trong lòng kia, đáy mắt nàng đều sáng lên: "Bất quá cô ấy không phải là lý tưởng nhân gian gì."
Là vọng tưởng.
Trong phòng, ngoại trừ Đỗ Kinh Mặc, không ai có hứng thú đối với cảm tình của nàng, sau khi hỏi xong, liền tiếp tục cái phân đoạn tiếp theo. Các nàng sợ gặp đến tình huống xấu hổ nào đó, trò chơi biến thành đoán số phạt rượu.
Đỗ Kinh Mặc còn đang có vết thương, tự nhiên là không thể uống, đến cuối cùng cô với Triệu Thanh Đại trở thành 2 người duy nhất còn tỉnh táo, phụ trách gọi điện thoại kêu lái xe đưa những cô gái đấy trở về.
Người được đón đi cuối cùng chính là Kiều Kiều, cô hoàn toàn say, son môi đều nhòe, đang ôm Đỗ Kinh Mặc không chịu buông tay, gào khóc.
Đỗ Kinh Mặc: "....." Chết lặng.
"Cậu, nữ nhân có mới nới cũ này, cậu cư nhiên vì cô ta mà bày ra sắc mặt với tớ, cậu làm tổn thương trái tim tớ cậu biết không hu hu hu....."
Đỗ Kinh Mặc vỗ vỗ trên đỉnh đầu cô: "Cho nên cậu phải nhớ kỹ kinh nghiệm đêm nay, lần sau đừng có nói lung tung, biết không?"
Khi nói chuyện xe của Kiều gia rốt cuộc cũng tới, Đỗ Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, ấn đầu cô một phen đẩy cô đến bên tài xế kia, giao phó người chăm sóc tốt xong liền trở về nhà.
Kiều Kiều bên ngoài còn không dám tin mình cứ như vậy bị vô tình vứt bỏ, trong nháy mắt cô khóc đến càng to, động tĩnh kêu gào quả thực rung vang trời.
Trong nhà Đỗ Kinh Mặc nhìn đồ ăn, nước uống hỗn độn đầy đất ấn ấn thái dương: "Sớm biết rằng cậu ấy có thể làm ầm ĩ như vậy, mình liền không cho cậu ấy tới."
Vốn là định cho Triệu Thanh Đại làm quen bạn mới, không nghĩ tới Kiều Kiều lại không phối hợp.
Triệu Thanh Đại thuần thục mà vén tay áo lên: "Tỷ tỷ mau trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, em tới thu dọn là được."
"Để đó trước đi, ngày mai, dì tới lại tính, em không cần làm những việc đó." Đỗ Kinh Mặc ấn nàng xuống, rốt cuộc hỏi ra câu nói nghẹn cả một buổi, "Em có người mình thích? Làm sao chị lại không biết?"
"Tỷ tỷ không biết là được rồi." Nàng nghiêng đầu cười, nhìn bình tĩnh, kỳ thật đang hoảng loạn.
"Em ngồi im, nói nói với chị, đối phương là người nào?" Đỗ Kinh Mặc nói xong lại cảm thấy ngữ khí và thái độ của mình quá cứng rắn, giống như là đang ép hỏi, ngữ khí chậm lại bổ sung, "Chị sợ em gặp người không tốt, em nói ra chị cũng sẽ giúp em."
Triệu Thanh Đại tuy rằng hoảng loạn, nhưng cũng biết nếu bỏ lỡ cơ hội lần này muốn tỏ rõ cõi lòng còn không biết phải chờ đến khi nào.
Nàng cẩn thận châm chước dùng từ: "Em thích, là người tốt nhất trên thế giới này. Cô ấy chỗ nào cũng tốt đối với em cũng tốt. Em thích cô ấy thật lâu, nhưng lại phát hiện quá muộn, còn làm sai nhiều chuyện, cho nên cô ấy không biết em thích."
Đỗ Kinh Mặc buột miệng thốt ra: "Hắn đối tốt với em? Có.... Tốt lắm không?"
Cô vốn dĩ định nói có tốt giống như cô đối với nàng sao? Lời nói đến bên miệng lại cảm thấy câu này tương đối quỷ dị, mạnh mẽ quẹo một cái.
Có ôn nhu từ trong đáy mắt Triệu Thanh Đại chảy ra tới, nàng kiên định nói: "Ở trên đời này, sẽ không còn người nào khác đối tốt với em hơn cô ấy."
( * Bên Trung, từ cô ấy với anh ấy phát âm giống nhau, cho nên Đỗ Kinh Mặc vẫn nghĩ Triệu Thanh Đại thích người khác giới nha)