*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tạ Nhan tỉnh lại đã rất muộn. Đồng hồ sinh học của cậu luôn rất tiêu chuẩn, trừ phi sinh bệnh bị thương, rất ít khi ngủ thẳng đến trễ như vậy.
Bất quá tối hôm qua cậu hưng phấn đến hơn nửa đêm, vẫn là Phó Thanh thấy bạn nhỏ sau khi xòe đuôi quá hưng phấn, không bình tĩnh được, thực sự hết cách rồi, cương quyết đem người ôm vào trong ngực, dỗ ngủ.
Tạ Nhan còn chưa tỉnh táo, hơi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy cái cằm, liền nháy mấy cái mắt, ngước đầu lên trên, nhìn thấy Phó Thanh, anh đang dùng tay trái cầm điện thoại, màn hình lóe lên ánh sáng đơn điệu.
Phó Thanh nhận ra được động tĩnh trong lồng ngực, ánh mắt dời khỏi màn hình, rơi trên người Tạ Nhan, nựng gò má cậu một chút, "Tỉnh chưa? Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Tạ Nhan triệt để tỉnh lại.
Hôm nay là ngày thứ nhất yêu đương, người trước mắt này là của mình.
Tạ Nhan không kén chọn, cái gì cũng có thể ăn được, mà không phải cái gì cũng thích ăn, cậu suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Phó ca hôm nay có chuyện gì không?"
Phó Thanh cười cười, "Không có, ngày hôm nay chỉ muốn cùng Tiểu Tạ yêu đương."
Ngày hôm nay anh thức dậy từ rất sớm, đem văn kiện đọng lại ngày hôm qua xử lý xong, nói với trợ lý hôm nay cũng sẽ không đến công ty, có văn kiện trọng yếu phải ký thì để Chu Ngọc buổi chiều đưa tới là được.
Tạ Nhan ồ một tiếng, nói: "Chính là cái món, thịt viên chiên lần trước."
Đó là một món chính(1), bắt tay vào làm thật phiền toái, Phó Thanh không thường làm, Tạ Nhan được ăn một lần duy nhất là vào hai mươi chín tháng chạp năm ngoái, Phó Thanh ở nhà nấu ăn mời khách.
Phó Thanh gật đầu một cái, "Vậy thì làm món đó, lại thêm vài món khác. Lát nữa anh ra ngoài mua thức ăn."
Thịt viên chiên cần rất nhiều nguyên liệu, yêu cầu lại cao, đồ ăn còn lại trong tủ lạnh hôm qua không đủ dùng, nên hiện tại phải đi ra ngoài mua.
Hiện giờ Tạ Nhan có chút hối hận đã chọn món ăn này, bất quá cậu cũng không có đổi món, mà là nhẹ nhàng sờ xương cổ tay bên trái của Phó Thanh đang chống đỡ ở trên giường "Còn đau không?"
Phó Thanh nói: "Không đau, lúc thường cũng không đau không ngứa."
Anh trở tay bắt lấy đầu ngón tay Tạ Nhan, xúc cảm mềm mại, "Thật mà, đừng quá để ý. Em là bạn trai của anh, lúc đau khẳng định sẽ nói cho em biết."
Tạ Nhan ngẩn ra, thả lỏng mặt mày, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, gật gật đầu, rất nghiêm túc mà nói: "Được."
Phó Thanh ra khỏi nhà mua đồ ăn, Tạ Nhan vừa vặn rút ra chút thời gian xem kịch bản, mấy bộ này đều là phim thần tượng lưu hành hiện nay, đại khái giống nhau, bản chất khác biệt không lớn, so với <Nhập sáo> và Tạ Nhan đã quay không thể với tới, thậm chí so với vai phụ trong bộ phim hình sự của Dương Tầm cũng kém xa. Mà Vương Chúc Duy chỉ cho cậu mấy kịch bản này, thù lao ngược lại là cũng không tính là thấp, Tạ Nhan xem lâu như vậy, còn ghi chú lại, dự tính chọn vai tướng quân trong <Ải Tử.> (ải tử thật ra là người lùn, không biết câu này chỉ người hay chỉ tên phim, khi nào edit mấy chương sau tui sẽ sửa nếu cần thiết)
Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến chìa khóa chuyển động, Tạ Nhan cầm kịch bản đi ra ngoài, đúng lúc thấy Phó Thanh mang theo đồ ăn trở lại.
Cậu đi theo Phó Thanh đến nhà bếp, cũng không nói gì, chỉ nhìn Phó Thanh đem đồ ăn vừa mua phân loại để vào tủ lạnh, lấy những thứ cần dùng hôm nay cho vào bồn rửa.
Phó Thanh vừa rửa rau vừa nói với cậu: "Nếu kịch bản cần xem gấp, thì cứ xem đi."
Tạ Nhan ngơ ngác, mở kịch bản cho Phó Thanh xem: "Cũng không gấp, rất tẻ nhạt, xem không nổi."
Phó Thanh liếc mắt một cái, nội dung kịch bản viết đến khúc nam nữ chính ôm hôn dưới mưa.
Tạ Nhan nói xong thì dừng lại, dường như do dự một chút, mới bước đến trước mặt Phó Thanh. Thanh âm của cậu rất nhỏ, như là sợ bị người khác nghe thấy, lại mềm vô cùng, dường như làm nũng, "Bất quá cho dù rất thú vị, cũng không xem nổi, bởi vì em hiện tại chỉ muốn yêu đương."
Trước đây cậu sẽ không nói như vậy, bây giờ đại khái là choáng váng đầu óc rồi.
Dù sao cũng là thiếu niên lần đầu biết yêu.
Tạ Nhan nhìn Phó Thanh, tròng mắt đối phương là màu hổ phách thâm thúy, bên trong phản chiếu cái bóng của mình. Trong lòng cậu nghĩ, Phó Thanh vóc dáng cao hơn chính mình một ít, bất quá không phải quá nhiều, bất kể là anh cúi đầu, hay là chính mình ngửa đầu, đều có thể rất dễ dàng mà hôn đến môi của đối phương.
Là chiều cao thích hợp để hôn môi.
Vì vậy Phó Thanh cúi đầu, mổ khóe môi của cậu một chút, "Được."
Chỉ là một cái hôn lướt qua liền thôi.
Phó Thanh rất giỏi nấu ăn, nhưng thịt viên chiên ít khi làm, anh trộn đều nguyên liệu, làm nóng chảo, trước tiên làm thử hai viên, viên thịt trong chảo dầu biến thành màu vàng óng.
Anh gắp thịt ra, đưa đũa tới bên miệng Tạ Nhan.
Tạ Nhan cắn một cái, rất thành thực nói: "Mùi vị có chút nhạt, không có ngon như lần trước."
Phó Thanh thu đũa lại, cắn một miếng chỗ Tạ Nhan vừa cắn, nếm thử: "Đã lâu không làm, có chút ngượng tay, làm không ngon."
Vành tai Tạ Nhan phút chốc trở nên nóng bỏng.
Chỗ đó cậu đã cắn qua, Phó Thanh làm vậy như là gián tiếp hôn môi, quá thân mật.
Chân chính hôn môi chỉ có một lần tối qua, lúc đó chỉ lo để tâm đến sự vui vẻ và cảm thụ của đổi phương, cũng không kịp khẩn trương hay xấu hổ.
Phó Thanh điều chỉnh gia vị món thịt viên, cho phần còn lại vào nồi, làm thêm hai món một canh, đang lúc chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tạ Nhan mở cửa, Chu Ngọc đứng ở ngoài cửa, hỏi thăm cậu một chút, nói: "Tạ ca chuyển nhà mới nha? Sao không chúc mừng một chút? Tôi đem chút đồ đến đưa cho Phó ca."
Chu Ngọc cầm trong tay một cái túi hồ sơ, đi tới đưa cho Phó Thanh, bên trong chứa mấy phần văn kiện.
Tạ Nhan hơi nghi hoặc một chút mà nhìn cái túi hồ sơ kia.
Chu Ngọc nhận ra được cảm giác không đúng của Tạ Nhan, chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt.
Thật là, nếu Phó ca thật sự làm phố bá, thì có văn kiện gì phải ký chứ?
Chu Ngọc là người duy nhất hiểu tình huống che giấu giữa hai người, đầu óc nhanh chóng chuyển động, muốn tìm cách qua mắt: "Tạ ca, không nên không chấp nhận nghề phố bá này, Phó ca của chúng ta là phố bá thời đại mới, sao có thể giống cái loại tùy tùy tiện tiện thu phí bảo kê chứ? Quá thấp kém, cần dùng ánh mắt phát triển mà nhìn thế giới này!"
Phó Thanh: "..."
Chu Ngọc mẫn cảm nhận ra được không khí chung quanh không đúng lắm, cho dù rất thèm cơm Phó Thanh tự mình làm, nhưng sau khi đưa xong văn kiện vẫn là lập tức tránh đi, không ở thêm một giây đồng hồ.
Phó Thanh đem túi hồ sơ để lên bàn, nhìn Tạ Nhan ngồi ở bên cạnh mình muốn nói lại thôi.
Sau một chốc, rốt cuộc nghe thấy Tạ Nhan mở miệng, mờ mịt nói: "Phó ca...không cần làm cái đó nữa, quá mạo hiểm."
Phó Thanh ngẩn ra, bạn nhỏ thật sự là rất sợ mình vào cục cảnh sát.
Mỗi khi anh nghĩ tới chuyện này, có chút đau lòng.
Kỳ thực mới bắt đầu chỉ là hiểu lầm, sau đó cũng không nghiêm túc che giấu, chỉ là Tạ Nhan vẫn luôn rất tin tưởng mình, chưa từng hoài nghi.
Sớm giải thích sớm giải thoát, càng giấu càng không nói được. Phó Thanh vốn là muốn thẳng thắng, nhưng lại cảm thấy hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò, nói chuyện mất hứng đó thật sự không thích hợp.
Thôi, ngày khác nói sau đi.
Hai người bọn họ đang chuẩn bị động đũa, ngoài cửa lại truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
Tạ Nhan đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ, đeo kính, chăm chăm nhìn Tạ Nhan.
Cậu mặc một cái áo thun, tóc tai rối bời, cúi đầu, rũ mắt, khẽ mím môi, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhạt nhìn người ngoài cửa, hỏi: "Cậu là ai?"
Người kia so với Tạ Nhan thấp hơn nửa cái đầu, bị này ánh mắt nhìn đến run lẩy bẩy, há miệng run rẩy nói: "Tạ lão sư, tôi là Giang Đồng, trợ lý mới của anh, có, có tư liệu cần phải đưa cho anh."
Tạ Nhan nghĩ đến tư liệu ngày hôm qua gửi tới, gật đầu một cái, hỏi: "Cậu có ký hợp đồng bảo mật không?"
Kỳ thực Tạ Nhan không cảm thấy chính mình có chuyện gì phải giấu, chỉ là cậu ghét người khác đem những chuyện kia nói cho người không liên quan, mới muốn tìm trợ lý kín miệng, hơn nữa tự mình quản lý(2).
Giang Đồng gật đầu liên tục, "Ký ký, đều theo yêu cầu của anh mà ký, miệng tôi rất kín, chuyện gì cũng tuyệt đối không nói ra ngoài."
Hắn suy đoán có phải Tạ Nhan có cái bí mật khủng bố gì không muốn người khác biết.
Sau đó, Giang Đồng liền thấy một nam nhân từ trong nhà đi ra, người kia rất cao, hắn vốn phải ngước đầu mới có thể thấy rõ mặt Tạ Nhan, mà người này so với Tạ Nhan còn cao hơn một ít.
Tạ Nhan nắm chặt tay của người nọ, hời hợt nói: "Đây là bạn trai của tôi, Phó Thanh, sau này nhìn thấy anh thì đừng cản."
... Quả nhiên rất khủng bố.
(1) Món chính: ở đây có thể hiểu là món ăn làm rất công phu, phức tạp, mấy món đặc biệt thường được dọn ra cuối tiệc.
(2) Chỗ này raw là "treo phía dưới tên của chính mình", tui nghĩ đại khái là muốn tự mình quản lý
Mắt màu hổ phách của Thiên Tỉ nè:)))
Thịt viên nha.
Mấy thím có muốn công thức để làm thử không?