Edit: Vịt.
Beta: Myeong.
__________
Tạ Nhan ngồi xe buýt đi theo đoàn phim đến một thôn trang nhỏ ở rìa Hồng Thành, quay phân đoạn truy đuổi được viết trong kịch bản trước khi đến đây.
Cảnh quay này rất tiêu hao thể lực, Tạ Nhan đóng vai Cố Tuyết Văn ngã trên tuyết một lần rồi một lần, ngay cả đầu gối cũng bị mấy hòn đá nhỏ đập cho tím xanh.
Gần đây cậu rất gầy, hốc hác hơn nhiều so với trước kia, phân cảnh này lại rất lằng nhằng, Ngô Vân luôn miệng chê hiệu quả ống kính không tốt, quay đi quay lại rất nhiều lần, có đôi lúc Tạ Nhan quay xong một lần, không nghỉ ngơi một lúc thì không thể đứng nổi.
Đoàn phim dự định quay ở đây trong vòng một tuần, bởi vì hiệu quả không tốt, ngày đầu tiên phải quay phim đến tối, mãi tới lúc tám chín giờ Ngô Vân mới thả người về nghỉ ngơi. Tạ Nhan được sắp xếp một chỗ trên tầng hai của một quán nhỏ, điều kiện không tốt lắm, nhìn qua thôi cũng đủ biết nơi đây mới được quét dọn tạm bợ chút xíu trước khi tới, cũng không có hệ thống sưởi hơi, chăn cũng không tính là dày lắm, lạnh đến muốn mạng người khác.
May là Giang Đồng đã sớm chuẩn bị, cho dù chỗ ngồi trên xe buýt giới hạn, nhưng hắn vẫn cẩn thận mang theo một chiếc quạt sưởi tới đây.
Tay chân hắn nhanh nhẹn quét dọn lại gian phòng một lần, thay vỏ chăn mới, lại phủ chăn lông bên trên, cuối cùng mới dặn dò Tạ Nhan, nói rằng nếu bây giờ lạnh quá thì mở đèn sưởi ra, chúng ta không thiếu tí tiền điện này.
Tạ Nhan gật đầu với hắn, tắm rửa xong nằm trên giường, lật người vài lần vẫn không thể ngủ được.
Bên ngoài đang rất huyên náo, nơi thôn này lại lớn như vậy, chỉ cần có một tí động tĩnh thì ở đâu cũng có thể nghe. Tạ Nhan đứng ở cạnh cửa sổ, nghe được đôi câu vài lời, có lẽ là trong thôn đang tổ chức tiệc cưới.
Rất náo nhiệt, gió lạnh thổi qua khe cửa sổ cũng nhiễm ít mùi của khói lửa.
Tạ Nhan thấy hơi phiền.
Cậu bò lại lên trên giường, mở điện thoại di động ra, do dự một lát mới mở khung chat của Phó Thanh, không gửi tin nhắn, cậu gọi điện thoại thẳng tới.
Kế hoạch quay "Tạm biệt, hoa hồng" rất kín, dường như gần đây Phó Thanh cũng có chuyện quan trọng phải làm, hai người đều bề bộn nhiều việc, cho nên hơn một tháng không gặp nhau, bình thường đều là nhắn tin qua lại, ngay cả thỉnh thoảng gọi điện cũng dường như rất xa xỉ.
Điện thoại vang lên mấy tiếng tút tút mới có người bắt máy, Tạ Nhan rất lạnh, cả người đều chôn trong chăn, ngay cả đầu cũng không ló ra, giọng nói cũng ồm ồm không giống với bình thường, cậu hỏi: "Phó ca đang bận sao?"
Phó Thanh bên kia dừng một chút, nhanh chóng đáp lời: "Không, bây giờ anh đang rảnh. Tiểu Tạ đang làm gì thế?"
Thật ra y đang nói dối, trước khi Tạ Nhan gọi điện thoại tới, y đang ở bên ngoài, cạnh người còn có Mạc Phục và kế toán viên chuyên ngành bàn bạc về sổ sách của công ty.
Phó Thanh sớm biết anh ba nhà họ Hứa đã về, cũng một mực chưa hề động thủ, ngược lại không phải nói rằng thả hắn ta rời đi, mà là không cần phải sớm xuống tay. Lần này y dự tính sẽ nhổ tận gốc những người ẩn núp, có lòng riêng trong công ty, trừ bỏ sạch sẽ.
Việc này y chưa từng nói với ai trong công ty, ngay cả Chu Chân cũng không. Cũng không phải là không tin tưởng đối phương, mà đối tượng hoài nghi lần này là toàn bộ người trong công ty, trước giờ Phó Thanh luôn đối xử rất bình đẳng.
Y vẫn đi làm như thường, sau khi tan việc mới làm mấy chuyện này, hơn nữa họn họ đều biết Phó Thanh đang yêu đương, khi nhàn rỗi không tìm được người y cũng là bình thường.
Sau khi Phó Thanh nhận được điện thoại của Mạc Phục, tay che đi micro điện thoại di động, nhỏ giọng nói với Mạc Phục: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Mạc Phục nhún vai, không hề ngạc nhiên chút nào.
Phó Thanh đi ra ngoài: "Dạo này lại gầy đi sao?"
Một tháng trước khi y gặp Tạ Nhan, cậu nhóc đã rất gầy rồi, y rất đau lòng.
Tạ Nhan ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, không nói dối: "Có lẽ gầy hơn lúc trước một chút."
Phó Thanh hơi nhíu mày, còn chưa nói lời kế tiếp đã nghe thấy Tạ Nhan tiếp lời: "Phó ca muốn xem không?"
Lời của cậu tới đây thì dừng lại một lát: "Xem xem em có gầy đi nhiều không ấy?"
Câu nói này rất nhẹ, nhẹ như gió thoảng, không rơi xuống được chỗ thực, dường như muốn khiến Phó Thanh nghe thấy, lại không muốn y nghe thấy.
Nhưng thật ra lại muốn. Nếu không muốn, Tạ Nhan không thể nào nói câu này ra khỏi miệng.
Phó Thanh nói: "Ừ."
Camera lay động một tí, mới dần dần thấy được hình ảnh phía bên kia, Tạ Nhan đã đổi một chiếc điện thoại mới, chất lượng hình ảnh vốn rất cao, nhưng ánh sáng hơi mờ nhạt, hết thảy đều mơ hồ không rõ.
Tạ Nhan xốc chăn lên, lại chậm rãi vén quần áo, nhưng chỉ đến một nửa thì dừng lại.
Phó Thanh có thể thấy được thân thể cậu hơi co ro một chút.
Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng quá thấp.
Tạ Nhan ngồi dậy, vươn tay tới đè lên công tắc đèn sưởi, xung quanh bỗng chốc sáng lên.
Cậu cuốn áo lên đến ngực, lộ ra hơn nửa người trên, trên da đã có vài chỗ lõm xuống, thấy rõ ràng từng đốt xương sườn.
Thực sự rất gầy, nhưng cũng không khiến người khác thấy sợ, có lẽ vì da dẻ quá trắng mịn, hình dáng khớp xương lại quá xinh đẹp, trái lại còn khiến thoạt nhìn cậu sinh ra tí đẹp đẽ mảnh mai đột ngột.
Thực ra việc này có liên quan đến hình tượng nhân vật trong kịch bản, vô luận nội dung kịch bản phát triển đến bước kia, Cố Tuyết Văn cần phải giống như một cành hoa hồng, mà hoa hồng cho dù có điêu tàn, héo rụi, hay bạc nhược, đều sẽ không xấu.
Ánh sáng kia rất mờ nhạt, giống như một tầng mật ong được hòa tan, tưới lên làn da Tạ Nhan.
Rất ngọt lại rất mềm mại, khiến người khác muốn cắn lên đó một cái.
Hầu kết Phó Thanh di động lên xuống, y ho khan hai tiếng, bỗng nhiên nói: "Bây giờ hẳn anh nên hôn em."
Bắt đầu từ trên trán, đến từng tấc da thịt trên thân thể.
Toàn bộ vành tai Tạ Nhan đỏ lên, song không thể nhìn ra chút manh mối nào dưới ánh đèn này, nghe thấy những lời này chẳng qua cũng chỉ hơi trừng mắt.
Cậu hé miệng, dường như nói câu gì đó, nhưng Phó Thanh lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Bởi vì trong nháy mắt đó, bỗng vang lên tiếng nổ mạnh của khói lửa.
Phó Thanh không nghe được bất kỳ câu nói nào từ đầu dây bên kia, y nhìn Tạ Nhan trong màn ảnh, giống như đang xem kịch câm, chỉ có động tác, không hề có tiếng động.
Tạ Nhan nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sửa sang lại chút tóc mai tán loạn, lộ ra non nửa gò má, dán lên trên màn hình điện thoại di động, hình ảnh lắc lư, Phó Thanh không thấy được bờ môi cậu, không đoán được cậu đang nói gì, cũng không rõ ràng ý nghĩa của mấy chuyện cậu đang làm.
Không biết qua bao lâu, tiếng pháo cuối cùng cũng dừng lại, rốt cuộc Phó Thanh mới nghe được lời nói của Tạ Nhan.
Cậu hỏi: "Phó ca đã hôn chưa?"
Phó Thanh ngẩn ra, cách màn hình không đến nửa li, lại cách nhau hơn ngàn dặm hôn lên Tiểu Tạ của y.
Từ góc độ này, Phó Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng vành tai Tạ Nhan đang đỏ lên, nhưng từ đầu đến cuối, cậu cũng không né tránh.
Cậu rất thẳng thắn làm rất cả, nhưng cũng sẽ ngại ngùng.
Đôi lúc Phó Thanh nhìn thấy được ảnh chụp Tạ Nhan trên Weibo hoặc tin tức, lúc nào cậu cũng vừa lạnh nhạt, vừa tùy ý phát ra ánh sáng, giống như ánh trăng cao không thể với tới, không cần nói có bao nhiêu người yêu thích, cũng không thể nào thực sự chạm đến cậu.
Nhưng vầng trăng này lại rơi vào lòng bàn tay Phó Thanh rất dễ dàng, dường như là vì y, làm chuyện gì cũng không miễn cưỡng.
Y đã độc chiếm ánh trăng.
Vì vậy, y lại hôn mấy cái lên ánh trăng của mình, nói tiếp: "Mấy ngày nữa là tới năm mới rồi, Tiểu Tạ phải quay về nhé. Về rồi phải ăn nhiều thêm, béo thêm một chút."
Tạ Nhan gật đầu, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thể nói ra miệng, lại hàn huyên đôi câu với Phó Thanh rồi nói chúc ngủ ngon.
Thật ra mới vừa rồi cậu muốn nói rằng mình đã đặt được nhẫn rồi, trước khi năm mới về sẽ có nhẫn, như vậy bọn họ có thể kết hôn.
Có điều chuyện quan trọng như vậy, dường như nói qua điện thoại thì không tốt lắm.
Tạ Nhan quyết định gặp mặt rồi nói.