Đêm đó qua đi, Phó Thanh vẫn muốn đi Hải Khê thực hiện kế hoạch nhận nuôi bị chậm trễ.
Tạ Nhan thuyết phục Phó Thanh. Cậu có thể đi học tiểu học trước, còn hai năm mới chuyển cấp*, không cần thiết làm chứng minh thân phận gấp như vậy, mà chuyện khác có giấy chứng minh nhân dân hay không cũng không có gì sai biệt.
*Ở TQ học tiểu học 6 năm
Từ ngày đó bắt đầu, Tạ Nhan chính thức trở thành một thành viên Phó gia.
Phó gia gia ngược lại thật là vui vẻ, người trong nhà đã ít, không có bao nhiêu sức sống, vừa vặn nhiều thêm một Tạ Nhan, bạn nhỏ vừa ngoan lại nghe lời, còn có thể ở cạnh mình mình, cho Phó Thanh thêm chút lo lắng.
Thủ tục nhận nuôi chính thức là làm lúc Tạ Nhan mười một tuổi. Lúc Phó Thanh mang theo Tạ Nhan về viện mồ côi, nhân viên công tác giật nảy mình, bọn họ đều cho là Tạ Nhan đã sớm mất tích rồi, nói không chừng bị lừa bán, không ngờ tới còn có thể trở về. Tuy rằng cảm kích Phó Thanh chiếu cố Tạ Nhan lâu như vậy, mà thẩm tra vẫn là nên có, nhân viên công tác sợ Tạ Nhan nói giúp Phó Thanh, đem cậu đưa đến sân sau, cùng Phó Thanh cách biệt.
Tạ Nhan hiện tại không cần chịu gò bó, đi dạo ở sân sau lại nghe thấy tiếng khóc kêu lúc ẩn lúc hiện.
Cậu cứu một bé gái tám tuổi từ trong tay lão đầu hơn năm mươi tuổi.
Mặc dù đối phương là người trưởng thành, Tạ Nhan cũng không chịu nhiều thiệt thòi. Phó Thanh biết cậu tuổi còn nhỏ, tính khí quá quật cường, rất dễ dàng nổi lên xung đột, lại không thể mọi thời khắc ở bên cạnh cậu, đơn giản dạy cậu vào kỹ xảo đánh đấm cùng né tránh, dùng lúc đánh nhau, đừng bị thương nặng là được.
Lại như lần này, tuy rằng Tạ Nhan từ thân hình đến thể lực hoàn toàn không sánh bằng ông lão kia, nhưng sau khi cậu đem bé gái đẩy ra ngoài liền dựa cả vào tránh né. Động tĩnh đánh nhau lớn như vậy, nhân viên công tác còn ở xung quanh, rất nhanh liền lại đây tra xét tình huống.
Ông lão kia là phạm nhân luyến đồng, may là mới lần đầu phạm tội ở viện mồ côi liền bị bắt được.
Xảy ra chuyện mất mặt như thế, viện mồ côi cũng không dám tiếp tục bắt chẹt, thủ tục thu dưỡng làm cấp tốc, giữa đường không có bất kỳ trở ngại nào, liền để Tạ Nhan nhập hộ khẩu vào nhà Phó Thanh.
Lại qua một năm, Tạ Nhan mười hai tuổi, Hứa Nhị chết yểu ở trong quán rượu. Phó Thanh quyết định dựa vào chuyện này cùng ông chủ xin nghỉ, mang theo người trẻ tuổi ở phố cũ đi công trường kiếm sống. Đòi nợ là bán mạng, nhưng kiếm sống thoải mái, tiền cũng nhiều. Nhưng ở tại công trường chuyển gạch liền không phải là như vậy nữa, phải làm cu li, giãy giụa từng đồng, theo đội xây cất chạy khắp nơi, thời gian ở bên ngoài đặc biệt dài.
Tạ Nhan lâu nhất có nửa năm chưa thấy Phó Thanh.
Từ đòi nợ đến chuyển gạch, rất nhiều người cũng không quá tình nguyện, nguyên lai đang kiếm vừa nhanh vừa thoải mái, dựa vào cái gì hiện tại phải làm cái này, đều là Phó Thanh vẫn luôn cưỡng chế bọn họ làm việc. Phó Thanh có dự định khác, người phía dưới lại không biết, lòng tràn đầy không cam lòng cùng oán giận.
Chuyện này đến khi Tạ Nhan mười bốn tuổi năm ấy dùng một loại hình thức khác bạo phát.
Phó Thanh ở công trường nhận được điện thoại của Phó gia gia, nói là Tạ Nhan cùng người ta đánh nhau, đánh đến vào trong bệnh viện. Bác sĩ nói trên mặt cậu có một vết thương thật dài, có thể sau này không khôi phục được. Phó gia gia không nhìn thấy mặt Tạ Nhan, không biết cụ thể bị thương thành hình dáng gì, Tạ Nhan cũng ấp úng không nói tỉ mỉ, Phó gia gia gấp đến độ đòi mạng, không thể làm gì khác hơn là gọi Phó Thanh trở về.
Phó Thanh mua vé máy bay giá cao đêm đó bay trở về.
Lúc đến là nửa đêm, Phó Thanh không nói cho bất luận người nào biết, đẩy cửa phòng bệnh.
Đó là phòng đơn một người, giường bệnh nhỏ hẹp, giữa lớp chăn trắng như tuyết căng phồng, mơ hồ có thể nhìn ra được có một người rúc bên trong đang động đậy.
Tác dụng của thuốc gây mê sớm biến mất, Tạ Nhan đau đến lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc đang cùng đau đớn đấu tranh bỗng nhiên chăn bị người vén lên, cảm giác được một trận mát mẻ.
Cậu vốn đang khó chịu, hiện tại bỗng nhiên bị người quấy rối càng táo bạo, bàn tay chống trên ván giường, nhảy lên một cái, chau mày, đang muốn động thủ.
Là Phó Thanh.
Tạ Nhan ngẩn ra, lập tức nghiêng đầu đi, tận lực đem nửa bên mặt bị thương kia dấu đi.
Phó Thanh đứng ở bên giường, không nói một lời, trực tiếp cương quyết nhấc cằm Tạ Nhan lên, bạn nhỏ tựa hồ rất không tình nguyện, còn muốn tránh né, nhưng Phó Thanh khí lực quá lớn, thực sự không có cách nào phản kháng.
Tạ Nhan ghét đem bộ dáng không đẹp đẽ không thể diện như thế bại lộ trước mắt Phó Thanh.
Phó Thanh ung dung thong thả vén tóc Tạ Nhan lên, vết thương hoàn chỉnh lộ ra, tuy rằng không sâu, mà từ khóe mắt kéo đến cằm, dữ tợn rạch qua hơn nửa khuôn mặt.
Anh còn nhớ mặt Tạ Nhan trước khi đi, mới qua mấy ngày đã thành dáng vẻ hiện tại.
Phó Thanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thanh âm rất nhẹ, tựa hồ cũng không có ý gì trách cứ, lại là lời nặng nề nhất từng nói với Tạ Nhan: "Tiểu Tạ thật sự không ngoan. Anh bây giờ thật là muốn đánh em, chính là không nỡ."
Tạ Nhan mím môi, tâm lý có chút khổ sở, đau đớn khiến cho cậu nóng nảy, nhưng những lời này lại khiến cậu oan ức, cậu chỉ có đối Phó Thanh mới như vậy.
Phó Thanh vừa tức vừa đau lòng, đầu đều đau, muốn hút thuốc liền nghĩ đến Tạ Nhan là bệnh nhân, cưỡng ép kiềm chế lại kích động, đốt ngón tay dùng sức gõ một cái lên tủ đầu giường: "Đánh nhau như thế nào lại thành như vậy?"
Rốt cuộc vẫn nhẹ dạ, nói xong câu đó liền đem Tạ Nhan ôm lấy, tiến đến bên tai bạn nhỏ dỗ dành: "Bây giờ còn đau lắm sao?"
Tạ Nhan vốn còn muốn kiên cường chống đỡ nói không đau, lại không chống đỡ nổi, ủy ủy khuất khuất mà nói: "Anh*, em đau."
*chỗ này kêu Ca rồi đó
Phó Thanh triệt để không có biện pháp với Tạ Nhan.
Việc này nói ra rất đơn giản, có người phố cũ ở trong trường học nói loạn, nói Phó Thanh thu hết tiền rồi, không làm mấy việc thoải mái, lại dắt thanh niên phố cũ đi làm cu li, chính mình lấy tiền ăn ngập mặt, ở bên ngoài sớm có đường lui, chỉ còn chờ vứt bỏ phố cũ, lấy tiền mồ hôi nước mắt của mọi người sống những ngày khoái hoạt.
Lời này cũng không biết là vô tình hay cố ý, để Tạ Nhan chính tai nghe được.
Tạ Nhan mắng câu "M* nó!" sau không làm lỡ nửa giây, tại chỗ cùng một đám người đánh nhau. Đối phương người đông thế mạnh, mà không có bản lĩnh gì, bị Tạ Nhan đạp mấy cái liền không được, cuối cùng lén lén lút lút dùng chiêu hạ lưu, lấy thủy tinh vỡ thương tổn mặt Tạ Nhan, muốn nhân cơ hội trở mình. Nhưng mà Tạ Nhan không để ý tới vết thương trên mặt, đem bọn họ đều đánh ngã, dùng lòng bàn chân buộc mỗi người xin lỗi, máu đều chảy khô mới đi phòng y tế xử lý vết thương, giáo y sợ hết hồn, vội vàng đem cậu đưa đến bệnh viện trong thành phố.
Phó Thanh sau khi nghe xong không lên tiếng, anh biết Tạ Nhan trước giờ có việc liền nói, không nói dối nửa câu, thứ ngụy trang duy nhất chính là lời những người kia nói, thực tế còn khó nghe hơn, mà bạn nhỏ không muốn nói mình nghe.
Tạ Nhan thẳng thắn xong, ngửa đầu nhìn Phó Thanh. Kỳ thực bị thương đối với cậu mà nói chuyện nhỏ, cho dù là ở trên mặt, bác sĩ nói có thể sẽ lưu lại sẹo, cậu cũng không hối hận.
Giới hạn duy nhất của cậu chỉ có Phó Thanh, chỉ sợ Phó Thanh khổ sở.
Phố cũ có người tốt có người xấu, có mấy người chính là luôn kề sát Phó Thanh, muốn hút khô máu của anh. Tạ Nhan chỉ cảm thấy không đáng.
Phó Thanh xoa nhẹ đầu Tạ Nhan một cái, giống như không quan tâm hỏi: "Tiểu Tạ, lúc nghe họ nói những câu kia, em tức giận, đau lòng sao?"
Tạ Nhan ngơ ngác, không hiểu ý tứ của những lời này, bản năng gật đầu một cái.
Phó Thanh cười cười, giơ tay dán chặt lên gò má không bị thương của Tạ Nhan: "Vậy nhất định rất buồn, nhưng mà không bằng với một phần mười, một phần trăm của anh khi thấy mặt em bị thương. Không phải có đáng giá hay không, mà là những người kia những câu nói kia căn bản không có cách nào sánh bằng em."
Tim Tạ Nhan bỗng nhiên run rẩy. Tuy rằng đây là chuyện cậu đã sáng tỏ từ lâu, nhưng chính Phó Thanh nói ra khỏi miệng, vẫn là khiến cho cậu run rẫy.
Cậu nghe thấy Phó Thanh thở dài, tựa hồ là khẩn cầu nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, Tiểu Tạ hảo hảo trân trọng chính mình, đừng khiến anh buồn, có được hay không?"
Tạ Nhan không có cách nào nói không.
Bọn họ cùng nhau định ra cái ước định này, tất cả đều xem bản thân của chính mình làm trọng, chuyện khác để sau hãy nói, đánh người đánh chậm mấy ngày cũng không tính là muộn.
Tạ Nhan mới bị thương, lại vô cùng đau đớn, khắp toàn thân đều không có khí lực gì, bị Phó Thanh dỗ lập tức đi ngủ.
Lúc này đã là nửa đêm.
Phó Thanh ngồi ở đầu giường, ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Nhan, cứ như vậy nhìn một tiếng đồng hồ, mới rốt cục đi xuống lầu ra vườn hoa hút điếu thuốc.
Anh ở bên ngoài liều mạng làm việc, tự nhận không có lỗi với bất kỳ người nào, những người kia lại bắt nạt bạn nhỏ nhà anh như vậy.
Phó Thanh có chút nóng nảy mà đem tàn thuốc ấn tắt, thổi tan khói bụi rơi xuống đầy đất. Trong lòng anh nghĩ, Tạ Nhan một đứa nhỏ mười mấy tuổi còn che chở mình như thế, nếu như anh không giúp Tạ Nhan lấy lại công đạo, vậy sống còn có ý nghĩa gì.
Lần này Phó Thanh không để ý cái gì quan hệ tình cảm phố cũ hương thân, từ từng người từng người đòi lại gấp bội. Không muốn đến công trường có thể không đi, anh từ trước không bắt ép ai làm chuyện không muốn làm.
Người cuối cùng Phó Thanh gặp chính là Hứa Tiểu Hồng.
Anh cúi người xuống, vỗ vỗ mặt Hứa Tiểu Hồng, không dùng bao nhiêu lực, nhưng là rất vang, như là đang bạt tai: "Cậu cứ nhìn như vậy?"
Lúc đó Hứa Tiểu Hồng cũng có mặt, hắn không nói xấu Phó Thanh, cũng không có gia nhập trận chiến.
Hắn cứ như vậy nhìn từ đầu đến đuôi.
Ánh mắt Phó Thanh rất lạnh: "Vô luận lần này cậu làm cái gì, cũng không được có lần sau. Cậu trở về nói với Hứa Tam, lần này ra ngoài hắn cũng không cần trở lại."
Anh không hỏi nhiều thêm một câu, liền trực tiếp xử hai người bọn họ tử hình, sau đó bên người Phó Thanh đã không còn vị trí của bọn họ, Hứa gia chiếm được đường mưu sinh. Từ trước Hứa gia trước mặt Phó Thanh là có đặc quyền, nhưng bây giờ đã từng chút từng chút bị hao mòn sạch sẽ.
Lần thanh lý kia qua đi, phố cũ an tĩnh rất lâu. Mà Phó Thanh vẫn không có tận hứng, trong lòng vẫn là ổ lửa, không có cách nào tiêu tan, mãi đến tận khi mặt Tạ Nhan chậm rãi khôi phục, không lưu lại một tí vết tích, anh mới thả xuống chuyện này.
Sau mấy năm, tiền đầu tư mấy năm trước cuối cùng có lãi, Phó Thanh rốt cục tranh được mảnh đất đầu tiên, cùng lúc đó, anh cũng bận rộn hơn so với trước đây.
*
Tạ Nhan mười sáu tuổi năm ấy, chỉ gặp Phó Thanh năm, sáu lần, trong đó có một lần lúc cậu tổ chức sinh nhật.
Ngày đó là thứ sáu, Tạ Nhan học xong, từ chối đề nghị của Chu Ngọc muốn tìm người tụ tập tổ chức sinh nhật cho cậu, một mình về nhà, ở trên đường thuận tiện lấy bánh kem Phó Thanh đã đặt trước cho cậu.
Tạ Nhan không quá thích ăn bánh ngọt, mà Phó Thanh hàng năm đều sẽ mua, cũng kiên định cho là tổ chức sinh nhật cho bạn nhỏ, bánh ngọt là không thể thiếu.
Nhưng Tạ Nhan nhìn chính mình trên kính tiệm bánh gato, không cảm thấy mình là trẻ con, cậu đã lớn rồi, mười sáu tuổi, thành người rồi.
Phó gia gia nhờ vả đại thẩm nhà hàng xóm làm một bàn thức ăn ngon cho Tạ Nhan, hai ông cháu sau khi ăn xong, Phó gia gia thổi râu mép trừng mắt: "A Thanh xảy ra chuyện gì? Bận thành bộ dáng này, sinh nhật con cũng không về được. Nếu không ông lại nhờ người ta làm cho con một bát mì, sinh nhật thế nào cũng phải ăn mì."
Tạ Nhan rũ mắt, nuốt xong miếng cơm cuối cùng: "Ca gần đây quá bận rộn, chỉ là một cái sinh nhật, cũng không phải sang năm không có."
Cậu dừng một chút: "Ông nội, mì trường thọ cũng không cần làm phiền người khác, con chút nữa tự làm."
Trên thực tế Tạ Nhan sẽ không ăn mì trường thọ của bất cứ người nào làm cho mình ngoại trừ Phó Thanh. Bởi vì nếu như không phải Phó Thanh làm, cùng mì bình thường không có bất kỳ khác biệt nào, ăn hoặc là không ăn đều không ý nghĩa.
Sau khi cơm nước xong, Tạ Nhan trở lại phòng của mình, mở hộp ra, bên trong là một cái bánh ngọt hai tầng tinh xảo, có gắn hoa thập phần đẹp đẽ, chính giữa viết mấy chữ to, phá hủy toàn thể vẻ đẹp.
" Tiểu Tạ mười sáu tuổi sinh nhật vui vẻ."
Tạ Nhan nhìn mấy chữ này, không nhịn được cười một chút, đem từng cây nến cắm lên bánh, mãi đến cây thứ mười sáu.
Cậu thắp lên toàn bộ.
Ánh nến lắc lư chiếu trên mặt, bên tai vang bài ca sinh nhật vui vẻ, Tạ Nhan đứng trước bánh ngọt nhắm chặt mắt lại.
Cửa khép hờ bị người đẩy ra, Phó Thanh từ bên ngoài đi tới, khắp toàn thân rối như tơ vò, có chút chật vật. Anh đặt vé máy bay sáng sớm hôm nay, nhưng cấp trên đột nhiên tới kiểm tra, thực sự không đi được, ở lại công trường chiêu đãi hơn nửa ngày, tới gần hoàng hôn mới từ chối dự tiệc, quần áo cũng không kịp đổi liền đi thẳng đến sân bay.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, còn nửa giờ, may là vẫn kịp, không bỏ lỡ sinh nhật Tạ Nhan.
Tạ Nhan thầm đếm mấy lần, sau đó mở mắt ra, liền thấy Phó Thanh đứng ở trước mặt mình, cái bóng bị ánh nến kéo đến mức rất dài.
Giống như là giấc mộng.
Tác giả có lời muốn nói: xong phiên ngoại thế giới song song liền trở về chính văn nha, viết về sự nghiệp l Tiểu Tạ iên tiếp vươn cao! Lấy ảnh đế! Trước mặt mọi người bộc lộ! Nói Phó Ca là bảo bối tim gan trong lòng của mình nha!!!
*
Mọi người ơi, Wordpress thì có xem được lượt xem như trên Wattpad không vậy?