Chương 20: Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Hai trái tim không một khoảng cách

Phiên bản convert 15169 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ghi âm, Tưởng Bách Xuyên bật lên nghe thử. Thấy đoạn ghi âm đã ổn, anh tắt máy, nhét di động vào túi của Tô Dương. Thấy cô nhìn sang nơi khác, anh bèn xoay cô lại.

Tô Dương khụt khịt, trên mặt là vệt nước mắt chưa khô.

Tưởng Bách Xuyên ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh thấy cô rơi nước mắt. Tim anh bỗng thắt lại.

Anh giang tay ôm cô vào lòng: “Sao thế em?”

Tô Dương lắc đầu, không nói lời nào.

Tưởng Bách Xuyên không gặng hỏi. chỉ ôm cô thêm chặt.

Bọn họ đã ở bên nhau hơn mười một năm, sắp sửa tròn mười hai năm. Ngay cả khi gặp khó khăn trên con đường tình cảm, cô chưa bao giờ khóc, cũng chưa từng thương tâm.

Cô vốn sống lý trí, khi anh bận, cô sẽ không dính lấy anh, chưa bao giờ quấy với anh, càng chưa bao giờ gây rối vô cớ, chỉ có đôi lần cáu kỉnh hiếm hoi.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô khóc đến đỏ mũi, ôm chặt lấy anh, còn dụi đầu vào lòng anh, yếu ớt như một cô bé.

Tưởng Bách Xuyên dụi cằm lên đỉnh đầu cô, anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng ôm.

Cô vẫn còn đang nức nở trong lòng anh.

Anh cúi đầu, hôn lên tai cô, hỏi khẽ: “Em mệt à?”

Tô Dương lắc đầu, nghẹn ngào đáp: “Chỉ là thấy… hơi nhớ anh thôi.”

Tưởng Bách Xuyên cắn vành tai cô: “Sau này sẽ không để em không nhìn thấy anh quá một tuần nữa.”

REPORT THIS AD

Ba tháng trước không gặp cô, ngoài việc bận bịu, anh còn gặp vấn đề về sức khỏe, mà lúc ấy cô đang chuẩn bị triển lãm ảnh ở Hồng Kông. Anh không muốn khiến cô phân tâm nên đã không nói chuyện anh sinh bệnh với cô, cũng không chịu gặp cô.

Sau khi xuất viện, anh vừa bận rộn với hạng mục IPO của Thẩm thị, vừa phải quan tâm tới vụ thu mua của tập đoàn Trung Xuyên, mà cô cũng bận tới mức chân không chạm đất, hai người mới xa nhau lâu như vậy.

Nước mắt của Tô Dương tuôn ra như  lũ, không sao ngăn nổi.

Cô gật đầu thật mạnh.

Mấy phút sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em phải ra sân bay rồi, nếu không đi sẽ không kịp lên máy bay mất.”

Tưởng Bách Xuyên buông cô ra, nâng tay lau nước mắt trên mặt cô, lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Sau khi hạ cánh thì gọi cho anh nhé.”

Tô Dương gật đầu, đôi mắt ướt sũng, ảnh ngược trong mắt đều là anh.

Người đàn ông cô đã yêu hơn mười năm mà chưa từng hối hận.

Tô Dương không thích cảnh tiễn đưa, cái cảnh cô xoay người tới chỗ kiểm tra an ninh, anh đứng nhìn cô ở nơi ấy, sau đó lại trở về một mình khiến cho người ta cảm thấy chua xót.

Bởi loại cảm giác này rất tệ, sau khi anh tiễn cô một lần, cô không bao giờ để anh làm thế nữa.

Tô Dương ngồi trên xe, hạ cửa xe xuống, cười yếu ớt vẫy vẫy tay với anh.

Tưởng Bách Xuyên đi tới, nắm lấy cằm cô rồi hôn lên.

Trước khi buông ra, anh lại cắn mạnh lên môi cô một cái, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng của hai người.

Tưởng Bách Xuyên buông môi cô ra, xoa đầu cô, tỏ ý tài xế có thể lái xe đi.

REPORT THIS AD

Mãi cho đến khi ô tô biến mất, anh mới thu ánh mắt lại.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Tưởng Bách Xuyên cũng không nghỉ trưa mà chuẩn bị đi dạo trong thị trấn nhỏ để xem xem có cái cốc nào Tô Dương thích hay không.

Anh không lái xe ra ngoài, mà một mực đi về phía trước, bước dọc theo con đường nhỏ không quá rộng rãi cạnh cửa khách sạn.

Ba năm trước, Tô Dương từng gửi cho anh một tấm ảnh chụp chính nhà thờ ở nơi này, anh vẫn còn nhớ rõ mỗi chữ cô nói khi ấy.

Cô nói: [Nếu trong tương lai, có một ngày em đoạt được giải thưởng danh giá nhất giới nhiếp ảnh, em sẽ cầu hôn với anh ở nơi này. Anh không nhìn lầm đâu, là em cầu hôn anh đấy, rồi anh sẽ gả cho em. Anh gả cho ca, ăn no mặc ấm, tiền xài không hết ~ Lòng ca như một, chỉ yêu mình anh.]

Ba năm này, ngày nào cô cũng nỗ lực vì niềm vinh dự cao nhất ấy, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Chỉ có anh biết rõ tất cả khổ cực cùng áp lực của cô,

Tưởng Bách Xuyên lấy di động ra chụp ảnh nhà thờ, gửi cho Tô Dương. Khó có khi anh hỏi đùa: [Đồng ca, khi nào thì em mới cầu hôn?]

Cất di động vào túi, Tưởng Bách Xuyên xoay người, chuẩn bị rời khỏi nhà thờ.

“Chậc, khéo thật đấy.” Thời gian này, vì không có việc gì làm nên Bàng Việt Hy quyết định đi xem những công trình kiến trúc kinh điển của thị trấn nhỏ, không ngờ lại gặp Tưởng Bách Xuyên ở đây.

Tưởng Bách Xuyên gật đầu, không có ý định nói chuyện, nâng chân đi về phía trước.

Lúc lướt qua vai cô ta, Bàng Việt Hi gọi anh lại: “Tưởng Bách Xuyên!”

Tưởng Bách Xuyên ngừng chân xoay người, Bàng Việt Hy cũng xoay người.

“Nếu là để chúc mừng tôi, vậy thì cảm ơn.” Âm thanh của anh lạnh nhạt trầm tĩnh.

Bàng Việt Hi: “…”

Người đàn ông này quả là kiêu ngạo, ai nói anh nhất định có thể thắng?

Cô ta chợt “A” một tiếng, “Tôi không thực sự có ý định nói một tiếng chúc mừng, nhưng lại có chuyện này muốn hỏi anh.”

Trước đây cô ta chỉ gặp Tưởng Bách Xuyên tại trường hợp công khai, không thích hợp để nói chuyện riêng tư.

Hôm nay, vất vả lắm mới không có người ngoài, cô ta gặp được anh nên muốn hỏi rõ.

Cô ta luôn muốn biết mình thua ở chỗ nào.

Luận về khí chất, cô ta không thua Tô Dương, luận về xinh đẹp, cô ta tự nhận mình cũng không kém gì Tô Dương.

Vậy thì rốt cuộc cô ta thua ở chỗ nào?

Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu, có lẽ Bàng Việt Hy sẽ hỏi chuyện liên quan đến Tô Dương. Anh khẽ gật đầu: “Cô hỏi đi.”

Bàng Việt Hi nhìn anh, sau một hồi im lặng, cô ta mới hỏi: “Tuy anh luôn tán thưởng tôi, nhưng tôi cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của anh, nên tôi rất tò mò không biết… anh thích Tô Dương ở điểm nào?”

Cô ta biết Tưởng Bách Xuyên thưởng thức mình, người ở trong ngành cũng biết rõ điều này.

Tại trường hợp công khai, anh đã từng nói rằng, trong giới ngân hàng đầu tư, không có quá nhiều người phụ nữ mà anh thưởng thức, cô ta coi như là một, thư ký Giang Phàm của anh cũng là một trong số đó.

Tưởng Bách Xuyên thẳng thừng: “Tôi không biết.”

Vừa gặp cô đã yêu, nào có lý do gì.

Bàng Việt Hy chớp chớp mắt, tựa như đang bình phục tâm trạng tức giận chập chờn của chính mình.

Một lát sau, cô ta dịu giọng nói: “Tưởng Bách Xuyên, tôi đang hỏi anh một cách hòa nhã, không phải là đang cãi nhau với anh.”

Tưởng Bách Xuyên tiếp nhận câu nói của cô ta: “Tôi chỉ cãi nhau với người nhà của tôi thôi.”

Bàng Việt Hy tiếp tục nhẫn nhịn: “Hay là anh không thích Tô Dương? Có phải anh thích cô ấy vì cô ấy là người phát ngôn cho hãng máy ảnh mà mối tình đầu của anh thích không?”

Tưởng Bách Xuyên chưa bao giờ chủ động thảo luận chuyện tình cảm riêng tư của mình với người khác, nhưng nếu cô ta đã hỏi thì anh cũng sẽ nói rõ ràng: “Tô Dương chính là mối tình đầu và cũng là vợ của tôi.”

Thật lâu sau, Bàng Việt Hy mới bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ, nhưng vẫn cảm thấy khó tin.

Anh đã kết hôn rồi ư?

Là với Tô Dương sao?

Vậy thì hành động gây hấn trong thang máy của cô ta vào ngày nọ quả là một chuyện cười lớn.

Sự mờ mịt của cô ta đã đi đến một tầm cao mới.

Bàng Việt Hy thu lại vẻ mặt thất thố, nếu còn tiếp tục nói về đề tài, cô ta sẽ có vẻ rất không biết điều.

Cô ta thay đổi đề tài: “Anh có biết sau khi tôi trở lại New York thì sẽ chuyển sang công tác ở nơi nào không?”

Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt nói một câu: “Có liên quan gì tới tôi à?”

Sau đó, anh xoay người đi thẳng.

Bàng Việt Hy: “…”

Người đàn ông này thật đúng là vừa vô lễ vừa kiêu căng!

Cô ta đút hai tay vào túi, nhìn bóng lưng cao lớn càng lúc càng xa kia với ánh mắt phức tạp.

Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ lại giao đấu chính diện.

***

Sáu giờ sáng hôm sau, Tô Dương có mặt tại Hồng Kông.

Tuy không thể say giấc trên đường, nhưng nhờ có đoạn ghi âm, cô cũng mơ màng ngủ được mấy tiếng.

Khi đẩy hành lý qua cửa hải quan, cô chợt nghe thấy có người gọi mình phía sau: “Đồng Đồng.”

Tô Dương quay đầu, không ngờ lại gặp Cố Hằng đây, trợ lý đang theo sát sau anh. Cô ngừng bước chờ anh.

Cố Hằng đến gần, hỏi: “Sao chỉ có một mình thế?”

Tô Dương: “Đinh Thiến đang từ Bắc Kinh qua rồi.”

“Đi thôi.” Cố Hằng nâng tay muốn giúp cô đẩy hành lý, nhưng Tô Dương lại không chịu. Anh bỏ cuộc, sánh bước cùng cô về phía lối ra.

Khi xếp hàng tại cửa hải quan, Tô Dương ngó nghiêng quanh quất, cuối cùng dừng trên mặt anh: “Chúng ta tách ra được không?”

“Hả?” Cố Hằng không hiểu ý cô.

Tô Dương nói: “Cậu là ảnh đế, nếu bị chụp thì không hay lắm đâu, sẽ có người tưởng là tôi muốn nổi tiếng đấy.”

Cố Hằng nghe ra sự châm biếm trong lời của cô, song anh chỉ liếc cô một cái chứ chẳng nói gì.

Hai mươi phút sau, họ ra khỏi cửa hải quan. Trong sảnh đến quốc tế, Tô Dương nhìn thấy Lục Duật Thành. Mấy hôm trước còn bị kiểm tra vì lái xe khi say rượu, nay lại tới Hồng Kông để kiếm chuyện.

Cô hơi cau mày, dậy sớm để đến đón máy bay ư, người này trở nên tốt tính như vậy từ lúc nào thế? Sau đó cô nghĩ lại, có lẽ hắn đến để đón tình nhân nhỏ của hắn.

Tối hôm qua Cố Hằng còn buồn bực không rõ vì sao Lục Duật Thành tự dưng tốt bụng đến đón máy bay như vậy, hóa ra là có ý đồ khác.

Hắn nào tới để đón anh, mà là để đón Tô Dương mới đúng.

Sau khi đến gần, Lục Duật Thành hỏi Tô Dương: “Có đói không?”

Tô Dương trợn mắt: “Tôi đã ăn rồi.”

Lục Duật Thành chẳng để ý tới sắc mặt của cô, đang muốn đẩy hộ hành lý thì bị Tô Dương ngăn lại: “Lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng chẳng hay ho gì đâu, cậu không muốn hình tượng nhưng tôi vẫn còn muốn đấy.”

Cô đẩy tay hắn, kéo hành lý về phía cửa ra.

Lục Duật Thành xoay người nhìn bóng lưng quật cường của cô, lồng ngực phập phồng vì tức giận.

Cố Hằng đứng ở một bên xem náo nhiệt chợt đẩy hành lý ở trước mặt trợ lý về phía Lục Duật Thành: “Ờ, cậu đẩy đi, đừng tủi thân nữa nhé.”

Anh vỗ vỗ bờ vai hắn như an ủi, sau đó lanh chân rời đi cùng trợ lý.

Lục Duật Thành: “…”

Nhìn hành lý của Cố Hằng, lại nhìn bóng lưng kiêu ngạo của bọn họ, hắn đá hành lý một cước rồi bước thẳng ra ngoài. Đi được mười mét, hắn chửi thầm một tiếng ở trong lòng, híp mắt rồi lại xoay người kéo hành lý của Cố Hằng.

Đến trước ô tô, Lục Duật Thành tới chậm, chỉ có thể ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ hàng sau, Cố Hằng ngồi ở giữa, bên cạnh là Tô Dương.

Trên xe, ba người bọn họ đều không nói chuyện.

Tô Dương mở di động, nửa phút sau, có mấy tin nhắn xuất hiện. Hai trong số đó là của Tưởng Bách Xuyên, anh gửi một tấm ảnh chụp nhà thờ nhỏ cùng một tin nhắn bằng chữ: [Đồng ca, khi nào thì ca mới cầu hôn đây?]

Tô Dương đọc xong, chợt lẳng lặng bật cười.

Đã bao nhiêu năm rồi anh không hóm hỉnh như vậy?

Cô trả lời: [Chị đang kiếm tiền để mua đồ cưới cho anh, chờ chị, chị đây làm việc thêm mấy ngày nữa rồi sẽ cưới anh làm vợ ~], và gửi kèm meme cưỡng hôn 

.

Tô Dương nhẩm tính thời gian, hiện tại ở thị trấn Đức đang là lúc nửa đêm, có lẽ Tưởng Bách Xuyên đã ngủ.

Cô đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe câu chuyện mà anh ghi âm cho cô.

Lục Duật Thành luôn vô thức đánh mắt sang phải, lần nào quay đầu cũng mắt đối mắt với Cố Hằng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.

Cố Hằng tựa lưng lên ghế và nhắm mắt lại. Lúc còn ở trên máy bay, vì mải ngồi xem kịch bản nên anh chưa nghỉ ngơi tử tế.

Khi Lục Duật Thành lại nhìn về phía Tô Dương một lần nữa, hắn thấy cô đang mỉm cười với màn hình di động.

Hắn tò mò không biết cô đang xem cái gì, thế là duỗi tay định lấy tai nghe của cô, vừa chạm vào tai cô, Tô Dương chợt quay đầu, vỗ bay tay hắn: “Lục Duật Thành, cậu không thấy phiền hả!”

Cố Hằng mở mắt ra nhìn rồi lại nhắm mắt lại, anh đã quá quen với cảnh tượng này. Lúc còn đi học, hễ Lục Duật Thành rảnh rỗi thì sẽ kiếm chuyện với Tô Dương, Tô Dương sẽ quát hắn, nhưng Lục Duật Thành vẫn mặt dày mặt dạn trêu cô tiếp.

Lục Duật Thành nhìn Tô Dương, kéo tai nghe của cô xuống: “Tô Dương, cậu không thể nói chuyện tử tế với tôi được à!”

Tô Dương cũng nhìn hắn với vẻ bất đắt dĩ, cô đổi sắc mặt, cườt nhạt và dịu dàng nói với hắn: “Lục tổng, xin hỏi khi nào ngài có thể trả hai ngàn ba trăm tệ cho tôi? Gần đây tôi đang rất, rất túng thiếu đấy.”

Lục Duật Thành: “…”

Hắn phẫn nộ quay ngoắt đi, mở cửa sổ ra để thông khí. Dù bây giờ ai đó có tặng cho hắn một người phụ nữ như vậy thì chưa chắc hắn đã để ý tới cô đâu!

Tô Dương tiếp tục nghe đoạn ghi âm. Sau khi nghe một lần, cô thấy đoạn cuối mới được thêm vào mấy câu.

Mấy năm nay, câu chuyện càng ngày càng dài thêm, cô đã từng hỏi Tưởng Bách Xuyên vì sao lại thế.

Khi ấy anh ngập ngừng vài giây, sau đó đáp: “Đây là một bộ phim dài tập.”

Tô Dương kéo tai nghe, vỗ vai cậu trợ lý của Cố Hằng đang ngồi ở trước cô: “Tiểu Vũ, cậu biết tiếng Đức phải không?”

Cô nhớ Tiểu Vũ từng tìm được một cô bồ người Đức, khi ấy còn cất công đi học tiếng.

Tiểu Vũ quay đầu: “Đúng rồi chị ơi.”

Tô Dương cười: “Phiền cậu dịch hộ tôi câu chuyện này được không?”

Tiểu Vũ cũng cười nhẹ: “Em sợ mình không biểu đạt được ý nghĩa của câu chuyện, em là gà mờ thôi chị ạ.”

Tô Dương đưa di động và tai nghe cho cậu: “Không sao, tôi chỉ muốn biết sơ sơ nội dung thôi, cậu ghi lại trong note của tôi là được.”

Tiểu Vũ gật đầu đáp vâng.

Bốn mươi phút sau, Tiểu Vũ xoay người cười nói: “Chị Đồng Đồng, đây là câu chuyện hay nhất mà em từng nghe, em cũng không biết phải dịch thế nào nữa.”

Tô Dương chớp chớp mắt, ngờ vực nhìn cậu: “Thực sự hay lắm hả?”

Tiểu Vũ sâu xa gật gật đầu, trả di động cho cô: “Chị xem đi ạ.”

Sau đó, cậu len lén liếc Cố Hằng và Lục Duật Thành ở hàng sau, thầm thở dài ở trong lòng, chẳng trách hai người này lại thua Tưởng Bách Xuyên.

Tô Dương cầm di động rồi đeo tai nghe lên. Cô mở note, bắt đầu xem bản dịch tiếng Trung. Ngay khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, mắt cô bỗng nóng bừng.

[Ngày mùng 9 tháng 11 năm 2004, đó lần đầu tiên tôi gặp Đồng. Nghe chú hai nói, trên đường tan học, cô ấy nghịch ngợm đánh mất chìa khóa nên tới nhà chú để tìm bố cô ấy lấy chìa.

Ngày 22 tháng 12 năm 2005, đây là lần thứ tư tôi nhìn thấy Đồng, hôm đó tôi đi đón cô ấy tan học thay chú Tô rồi tỏ tình với cô ấy, sau khi về nhà thì mất ngủ cả đêm.

Tháng 2 năm 2006, tôi tặng Đồng một bộ máy ảnh LACA, cô ấy nói sau này cô ấy muốn trở thành một nhà nhiếp ảnh, sẽ không phải học Hóa và Lý, lại càng không phải học Lịch sử và Chính trị nữa.

Tháng 6 năm 2006, vào kỳ thi cuối cùng, Đồng là người đứng thứ nhất từ dưới lên, lúc gọi cho tôi, cô ấy bảo, sau này cô ấy sẽ không bao giờ học nữa, bởi vì có học hay không thì vẫn sẽ đứng bét.

Tháng 6 năm 2007, Đồng tốt nghiệp cấp ba, đến studio làm việc vặt vào kỳ nghỉ hè. Cô ấy kiếm được tám trăm, mua cho tôi một chiếc nhẫn.

Tháng 8 năm 2007, Đồng tới New York lần đầu, cô ấy hưng phấn đến mức mất ngủ suốt hai ngày.

Tháng 11 năm 2008, Đồng nhận được giải thưởng nhiếp ảnh đầu tiên, lấy tiền thưởng mua một chiếc áo sơ-mi màu đỏ cho tôi.

Tháng 1 năm 2009, thành tích của Đồng đứng thứ ba mươi sáu trong lớp.

Tháng 6 năm 2010, thành tích của Đồng đứng nhất lớp.

Ngày 25 tháng 6 năm 2011, Đồng tốt nghiệp. Tôi tới tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô ấy, cô ấy được đánh giá là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của trường.

Ngày 19 tháng 3 năm 2012, Đồng có phòng làm việc của riêng mình, đặt tên là Hải Nạp như ngân hàng của tôi.

Tháng 12 năm 2013, Đồng trở thành người phát ngôn của LACA. Trước nhà thờ, cô ấy gửi một tấm ảnh tự sướng cho tôi. Cô gái nhỏ của tôi đã trưởng thành, có thể gả cho tôi rồi.

Ngày 14 tháng 2 năm 2014, tôi cầu hôn Đồng.

Ngày mùng 9 tháng 11 năm 2014, chúng tôi nhận giấy đăng ký kết hôn.

Năm 2015, cả hai chúng tôi đều bận rộn.

Ngày mùng 9 tháng 12 năm 2016, đã ba tháng nay không gặp Đồng, tôi rất, rất nhớ cô ấy.]

Bạn đang đọc Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh của Mộng Tiêu Nhị

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!