Đêm gió mát lồng lộng, hương trà bồi hồi trong ánh nắng chiều mờ nhạt. Khi sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, nhóm người nói chuyện từ trời nam đến đất bắc, nói chuyện đời như giấc mộng hoàng lương, chỉ với hai ba chai bia, người không uống giỏi chẳng mấy chốc đã đỏ bừng cả mặt. Lý Mậu còn tỉnh thì chào Thẩm Vân Hoài một tiếng, rồi mỗi tay khiêng một người, đưa Dung Ngu và Tiểu Trần ra về, để lại Tống Dĩ Lạc và Thẩm Vân Hoài hóng theo đèn xe, nhìn nhau mà cười.
“Uống trà không? Cho tỉnh rượu.” Tống Dĩ Lạc hỏi.
Thẩm Vân Hoài ậm ừ, thu dọn hết đồ ăn còn thừa, rồi cho chén đũa vào hết trong máy rửa.
Tống Dĩ Lạc dùng Bích Loa Xuân còn thừa pha một ấm trà mới, rót vào hai cái ly trống, một cái đưa cho Thẩm Vân Hoài, còn lại thì ủ trong tay mình. Hai người cùng ngồi chen chúc trên chiếc sô pha nhỏ chỉ đủ chứa ba người trong nhà Thẩm Vân Hoài, vừa xem phim trên tivi vừa chờ tiêu cơm tỉnh rượu. Họ nói về những chuyện đời thường rất vu vơ, từ đề tài xã hội đến những người khác kỳ quặc. Như bản năng bẩm sinh đã có, họ có vô số chủ đề, nói sao cũng không hết, có cùng một trình độ hài hước, và chung một giá trị quan.
Tựa như có những người sinh ra đã là mảnh ghép còn thiếu của chúng ta, từ góc nhọn đến góc tù, đều là phần vừa đủ để ghép vào.
Tống Dĩ Lạc nhấp một ngụm trà: “Anh Thẩm, tôi thấy anh đúng.”
“Sao?”
“Từ căn nhà đến thành phố này, đều có thể làm tôi trúng tiếng sét ái tình, rồi lâu ngày sinh tình.”
“Đây là cảm giác về nguồn.” Thẩm Vân Hoài đặt ly trà còn đang bốc khói xuống, nghiêng đầu nhìn Tống Dĩ Lạc. “Mỗi người sinh ra đều phải tìm kiếm một mảnh đất dành cho mình, trước kia khi tôi còn làm thiết kế cũng ôm lý tưởng như vậy. Sau này tôi nghĩ, không phải mỗi người đều may mắn tìm được nó, vì đó không phải chỉ là một nơi, một không gian, mà là cảm giác nó mang lại cho chúng ta, hoặc là cảm giác mà một người mang lại. Dù ở chân trời góc bể, nơi có người ấy chính là nhà. Đại khái là như vậy.
Tống Dĩ Lạc sửng sốt, thật lâu sau đó mới gật đầu, rồi hỏi: “Vậy anh Thẩm đã tìm thấy người đó chưa?”
“Ờm, không cho cậu biết.” Thẩm Vân Hoài cười, ậm ừ cho qua chuyện.
Bộ him đang chiếu đã đến hồi kết, bây giờ Tống Dĩ Lạc mới nhận ra nó là bộ đã giành tượng vàng Oscar cho phim điện ảnh xuất sắc nhất, tên là Moonlight. Hình ảnh dừng lại ở hai cậu trai da đen đang dựa vào nhau, dòng phụ đề hiện lên, không có kết cục sinh lão bệnh tử, chỉ có tương lai còn dài.
“Anh có thấy tình yêu không thể tách rời khỏi sự ỷ lại không?” Tống Dĩ Lạc đặt ly trà xuống, ánh mắt cũng dán lên bàn trà.
“Tại sao phải phân biệt tình yêu và sự ỷ lại rõ ràng đến thế chứ.” Thẩm Vân Hoài dừng lại. “Dù ỷ lại ai đó vì yêu, hay vì muốn ỷ lại nên mới thích, cậu chỉ cần biết trong quãng đời còn lại sẽ luôn có một người như thế, đến rồi thì không bao giờ rời khỏi nữa. Người đó mãi mãi ở đây, cho cậu quyền được làm nũng được ngang ngược, cho cậu dựa dẫm và tự do, cho cậu vô vàn yêu thương trên thế gian này.”
Tống Dĩ Lạc bỗng nghĩ, Thẩm Vân Hoài nói hùng hồn như thế thật là hay, dù pha lẫn trong giọng nói ấy vẫn còn một vài âm tiết của người bản địa không chịu mất đi, nhưng sự không hoàn hảo bé nhỏ đó không đáng kể chút nào, có thì đã sao? Venus không có cánh tay vẫn là thần tình yêu được người người kính ngưỡng, chỉ cần có người yêu ta, thì ưu điểm sẽ trở thành hoàn mỹ, mà khuyết điểm thì lại rất đáng yêu.
Giữa người trường thành luôn có sự ăn ý nhất định, sau khi hai bên nỏi thẳng thắn với nhau rồi, thì có một vài lời không cần thiết phải nhắc đến nữa. Tống Dĩ Lạc nhìn vào đáy mắt Thẩm Vân Hoài, sâu thẳm nhưng lại trong suốt, thậm chí có thể soi được gò má đỏ bừng của cậu. Thự ra, cậu có thể bịa ra một vài câu trả lời vô can, nhưng Thẩm Vân Hoài cứ ngay thẳng chính trực như thế.
Tống Dĩ Lạc cảm thấy có lẽ mình đã yêu Thẩm Vân Hoài mất rồi, vì cậu rất hy vọng mình trở thành quãng đời còn lại xa xôi mờ ảo mà anh vừa nói đến.
“Ừ. Anh nói đúng.”
Tống Dĩ Lạc đáp như vậy, giọng cậu dần nhỏ lại, có lẽ là chất cồn trong người đến quá nửa đêm mới phát huy tác dụng. Thẩm Vân Hoài thì vẫn đang làm lạnh bộ não vừa rồi hình như vô tình bày tỏ quá mức lộ liễu, chợt phát hiện ra bên cạnh không còn âm thanh nào nữa, bèn cúi xuống nhìn. Tống Dĩ Lạc đã ngoẹo cổ sang một bên mà ngủ, miệng còn hơi hé để lộ đầu lưỡi hồng hồng.
Cậu nhỏ này có hàng mi thật dài, chiếc cằm nhỏ xinh mượt mà, thật giống một đóa hoa lê đẫm sương mai buổi sớm. Thẩm Vân Hoài muốn làm người ngắt hoa, để nó không còn phải phơi gió phơi sương nơi đầu cảnh, cũng không phải héo tàn rồi đắm mình xuống dòng nước.
Như Neruda đã viết về tình yêu, ánh sáng xanh và nham thạch, người chăn dê và cái cây không hoa, thác nước và sư tử, dù muôn vàn phong cảnh ngoài kia cũng không bằng được ở bên người mình yêu, một căn nhà, hai con người, ba bữa cơm, và bốn mùa.
Người trần rơi vào lưới tình, xương cốt dường như được khảm lên linh hồn của thi sĩ, muốn viết tất cả những niềm yêu thương dành cho người yêu mình thành thơ, để cho người đời sau truyền tụng mãi mãi.