*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
nấm porcini
gan xào nấm porcini
thịt kho nấm
Matsutake
trứng bác với nấm
súp gà matsutake
Đ
oàn người Mạnh Dương đi tới quán phố bên cạnh, sau đó tiến vào quán ăn dân dã Long Phong, bởi vì phải chờ thức ăn mang lên nên Mạnh Dương kêu ai muốn đi dạo thì đi dạo, muốn nghỉ ngơi thì vào chờ với cậu.
Bọn họ không muốn phòng riêng, họ ngồi xuống hai bàn tròn lớn ở sảnh lầu một.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới cho họ gọi món, Mạnh Dương không xem thực đơn mà nói :"Kêu quản lý các anh tới gọi món giúp tôi."
Dù nhân viên phục vụ chưa từng thấy qua cảnh đời nhưng từ khí thế và vệ sĩ của Mạnh Dương cũng biết cậu không phải người thường, cho nên không nói thêm gì, lập tức xoay người mời quản lý bọn họ tới.
Ô Nạp Đằng đang xác nhận hàng tồn kho sau bếp, nhân viên phục vụ bước nhanh tới, nói bên ngoài có người kêu y tới gọi món, y gật đầu, cầm bản ghi chép tồn kho liền đi ra ngoài.
Mạnh Dương đang xem thực đơn, dư quang thấy Ô Nạp Đằng đi ra, ngẩng đầu nói :"Anh là quản lý chỗ này?"
Ô Nạp Đằng thấy mặt Mạnh Dương lập tức cứng ngắc toàn thân ngây ngẩn cả người, khϊế͙p͙ sợ như gặp quỷ. Một người đàn ông cao lớn cường trán lại có vẻ biểu cảm như thế nhìn có phần buồn cười.
Ngay từ đầu Mạnh Dương còn có phần nghi hoặc vì sao y lại dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, đời này, trước đó bọn họ chưa từng gặp qua, dù y biết mình là ai cũng không tới nỗi khϊế͙p͙ sợ như vậy chứ, chẳng lẽ...
"Anh là quản lý chỗ này?" Mạnh Dương lại hỏi.
Ô Nạp Đằng vẫn chưa phục hồi tinh thần, chỉ dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn cậu, nhân viên phục vụ bên cạnh nghi ngờ đẩy y một cái :"Quản lý? Quản lý?"
Ô Nạp Đằng như bị đánh thức từ trong mơ, y quay đầu nhìn nhân viên phục vụ đẩy mình, sau đó lại quay đầu nhìn Mạnh Dương.
"Món ăn chiêu bài (ngon nhất, tốt nhất) của quán các anh là gì?" Mạnh Dương hỏi y :"Hôm nay có món ăn dân dã gì mới không?"
"Vâng, hôm nay... hôm nay có..." Đầu Ô Nạp Đằng trống rỗng, căn bản không biết bản thân muốn nói gì.
Nhân viên phục vụ không biết quản lý mình hôm nay rốt cuộc là sao, giống như bị trúng tà vậy, chỉ có thể nhanh chóng trả lời thay y.
Mạnh Dương nhìn ánh mắt của Ô Nạp Đằng, muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng từ ánh mắt y, ánh mắt hai người đối diện, thời gian như dừng lại, Ô Nạp Đằng không hiểu sao lại sợ hãi vì ánh mắt của Mạnh Dương.
Trong lòng đám Ngô Phong đều nghi hoặc, nếu không phải biết rõ Mạnh Dương yêu Lạc Tu như thế nào, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi cậu và quản lý này có quan hệ mập mờ, dù sao người quản lý này cũng rất đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, dáng người cũng không tệ, cường tráng cao lớn, bắp thịt rắn chắn cân xứng.
Triệu Dịch nhìn Ô Nạp Đằng lại nhìn Mạnh Dương, nghiêm túc tự hỏi. Từ biểu hiện kỳ quái của Mạnh Dương lúc còn ở quán trà cùng ánh mắt đối diện với người này, Triệu Dịch cảm thấy nhất định quan hệ giữa hai người không bình thường. Nhưng Mạnh Dương đã gả cho Lạc Tu, chẳng lẽ người trước mắt này là tình cũ của cậu, sau đó hai người này vẫn chưa dứt tình? Nếu quả thật là như vậy thì quá tốt, đây chính là cái chuôi lớn (chuôi thóp : ví với lời nói hành động để người ta nắm và bắt chẹt ), trong lòng Triệu Dịch thêm hưng phấn.
"Làm những món cậu nói mỗi món hai phần." Mạnh Dương nói với nhân viên phục vụ.
"Vâng." Nhân viên phục vụ lập tức đến phòng bếp.
Ô Nạp Đằng lại nhìn mắt Mạnh Dương, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi.
"Em quen quản lý đó?" Ngô Phong hỏi.
"Không quen." Mạnh Dương lắc đầu.
Triệu Dịch khinh miệt cười trong lòng, nghĩ mày giả vờ cái gì, bọn tao cũng không phải bị mù, dáng vẻ vừa nãy của bọn mày còn kém viết hai chữ thông ɖâʍ, lại còn nói không quen, ai tin? Nói dối cũng nói không được, chắc chắn Lạc Tu sẽ sớm phát hiện chuyện này.
Hiện tại là mùa một số lượng lớn nấm hoang trưởng thành, Mạnh Dương căn bản không nghe rõ nhân viên phục vụ giới thiệu món gì, nhưng không ngoài dự đoán của cậu, các món nấm khác nhau lần lượt được bưng lên.
Có một đĩa nấm hoang giống như là ăn lẩu nhúng vào canh xương ăn, còn có gà hấp nấm, Matsutake nướng than, trứng bác với nấm, thịt kho nấm, gan xào nấm porcini, súp gà matsutake, canh sườn heo hầm nấm linh chi đông trùng hạ thảo, ga rừng thỏ rừng thịt heo rừng v.v, tài nấu nướng đầu bếp nơi này rất tốt, mọi người vui vẻ ăn. Chỉ có thịt rắn và nhộng ong không ai ăn, đại khái là ảnh hưởng tâm lý, mọi người chỉ dám nhìn không dám động đũa.
- Nấm Matsutake hay nấm Tùng Nhung là một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trêи thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc, Nga, Việt Nam
-Trứng bác hay còn gọi là trứng vụn, trứng chưng, trứng khuấy, tiếng Anh : Scrambled eggs.
Mạnh Dương không có khẩu vị ăn uống, chỉ uống chút canh, dù sao những thứ này đều có thể ăn ở khu nghỉ dưỡng ở núi Lân Tây, ăn ở đây cũng chỉ là cảm thụ bầu không khí và tài nấu nướng khác biệt ở đây mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, Mạnh Dương và những người khác rời đi.
Ô Nạp Đằng trong phòng làm việc lầu hai, mở cửa sổ ra một chút, nhìn hình bóng dần đi xa của Mạnh Dương. Hỗn loạn trong lòng sớm bình tĩnh trở lại, trong lòng vô cùng hối hận vì bản thân thất lễ, dáng vẻ lúc nãy của y, ai cũng có thể nhìn ra y bất thường.
Ô Nạp Đằng nghĩ tuy số phận đời này của Mạnh Dương đã hoàn toàn khác nhưng cảm giác phức tạp nặng nề ở đời trước lại xuất hiện, bởi vì khi y còn chưa chuẩn bị tâm tư đầy đủ chợt thấy cậu, lại nhớ lại kí ức kiếp trước cho nên mới không thể phản ứng.
Ô Nạp Đằng nghĩ nguyên nhân số phận Mạnh Dương hoàn toàn khác trước rất có thể là vì cậu cũng sống lại, đối với y mà nói đây chính là giải thích hợp lý duy nhất.
Ô Nạp Đằng rơi vào trầm tư, y không biết có phải Mạnh Dương cố ý xuất hiện trước mặt y không, cũng không biết bản thân đến tột cùng nên làm gì kế tiếp.
Sau khi Mạnh Dương trở lại khu nghỉ dưỡng, cũng đã phân tích xong nguyên nhân Ô Nạp Đằng khϊế͙p͙ sợ nhìn cậu, khả năng lớn nhất cậu nghĩ tới chính là Ô Nạp Đằng cũng đã sống lại.
Ban đêm khi tới giờ ngủ, Mạnh Dương nằm trong lòng Lạc Tu, nói với anh :"Hôm nay bọn em đi dạo chợ lâm sản, có quán ăn tên món ăn dân dã Long Phong, anh kêu người mua lại đi."
"Mua một quán ăn như vậy làm gì?" Lạc Tu nghi hoặc hỏi, lợi nhuận một năm của quán ăn đó còn không cao bằng tiền lương một năm của một trợ lý của Mạnh Dương, mua lại cũng không có tác dụng gì, Lạc Tu không hiểu vì sao Mạnh Dương muốn mua.
"Dù sao trước mua lại sẽ có chỗ hữu dụng, sau này em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân." Mạnh Dương dán mặt lên ngực Lạc Tu.
Cậu cọ cọ mặt lên ngực anh, giống như một con mèo lười biếng nũng nịu.
Lạc Tu phát hiện sau khi đi tới nơi này Mạnh Dương trở nên vô cùng chủ động, y đương nhiên sẽ không để Mạnh Dương không chiếm được thỏa mãn ở phương diện này, chỉ là cũng mơ hồ cảm thấy tâm trạng Mạnh Dương thay đổi.
Mạnh Dương dẫn theo Ngô Phong và những người khác đi chơi hai ngày, sau khi các đại sư đến sẽ bắt đầu làm chính sự.
Chợ Hương Liệu ở quận Khúc Xa có thể nói là chợ Hương Liệu lớn nhất nước, dù sao cũng là khu thực vật, không chỉ đa dạng chủng loại hương liệu, phẩm chất cũng tốt hơn những nơi khác.
Hàng năm chợ Hương Liệu ở quận Khúc Xa sẽ tổ chức một số hoạt động hấp dẫn nhiều khách hàng và khách du lịch trong thời gian nghỉ hè, còn đặc biệt sắp xếp hoạt động cho các học sinh ở Hương học viện.
Nội dung hoạt động là các học sinh mua sắm hương liệu trêи thị trường, ban tổ chức sẽ bỏ một số loại hương liệu hoang dã nhìn qua không ra gì nhưng phẩm chất vô cùng tốt xen lẫn trong những hương liệu phẩm chất khác biệt, sau đó để các học sinh dựa vào năng lực chính mình phân rõ, bạn học mua được nhiều hương liệu phẩm chất tốt nhất có thể được miễn phí tất cả hương liệu đã mua, đồng thời còn có thể vì trường học nhận được quyền ưu tiên mua hương liệu hiếm.
Cơ hội tốt như vậy không trường nào muốn bỏ qua, tuy quy định phải là học sinh trong trường nhưng số lượng học sinh có thể tham gia không hạn chế, cho nên mỗi lần tổ chức như vậy ban tổ chức và những người buôn bán hương liệu có thể kiếm một khoản lớn.
Mỗi người buôn bán đã trưng bày các loại hương liệu sẽ được bán trong hoạt động này trước cửa, bởi vì có quy định không thể thảo luận với người bên cạnh trong thời điểm mua sắm nên mọi người tách riêng hành động.
Mạnh Dương một đường vừa đi vừa xem, nhiều hương liệu như vậy thực sự là rối mắt. Mỗi lần chọn trúng hương liệu nào Mạnh Dương cũng sẽ lấy ra thẻ học sinh, sau đó dùng điện thoại chuyển khoản, người bán sẽ ghi lại tên các hương liệu và tên học sinh đã mua vào máy tính.
Trong một tiếng, Mạnh Dương cũng không mua nhiều hương liệu, nơi mà cậu đi qua, học sinh những trường khác luôn len lén nhìn cậu, biết bọn họ chỉ là hiếu kỳ nên Mạnh Dương cũng không để ý, dù sao thời điểm ở trường học cũng luôn có tình huống như vậy, cậu cũng đã quen. Nhưng có một số người luôn đi theo cậu, khiến cậu muốn coi nhẹ cũng khó.
"Các cậu theo tôi làm gì?" Mạnh Dương xoay người hỏi những người đó, cậu biết bọn họ không có ác ý, huống chi vệ sĩ của cậu vẫn luôn bên cạnh, họ cũng không dám đi qua gần, nhưng vẫn luôn để cho họ đi theo như vậy cậu cũng không được tự nhiên.
Những người đó thấy Mạnh Dương đột nhiên xoay người còn hỏi họ, đều ngượng ngùng nhìn chỗ khác.
"Thực xin lỗi." Triệu Tịnh từ trong đám người đi lên phía trước nói với Mạnh Dương :"Chúng tôi không có ác ý, chỉ là bọn họ muốn hỏi cậu có thể ký tên... Xin lỗi đã làm phiền cậu."
Lúc nãy Triệu Tịnh đã nhiều lần muốn kéo họ đi, nói họ biết đi theo phía sau người ta rất không lễ phép, nhưng bọn họ không nghe, bởi vì họ nghe nói năng lực phân rõ hương liệu của Mạnh Dương vô cùng lợi hại nên không nhịn được muốn đi theo Mạnh Dương, muốn nhìn cậu làm thế nào phân rõ hương liệu, muốn hỏi xin ký tên cũng là thật chỉ là không ai dám chủ động tiếp lời cậu.
"Chờ sau khi trở lại khu nghỉ dưỡng, các cậu có thể tới tìm tôi, hiện tại đừng nên đi theo tôi, tranh thủ mua sắm hương liệu đi." Mạnh Dương bình tĩnh nói, tuy cậu không quá hiểu ký tên có ý nghĩa gì nhưng không phải chuyện gì cậu cũng cần phải hiểu, cũng không phải là những chuyện cậu không hiểu thì sẽ cậu sẽ thấy nó chướng mắt sai lầm, dù sao mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, chuyện bản thân không hiểu có lẽ đối với những người khác mà nói là chuyện rất có ý nghĩa.
"Vâng." Triệu Tịnh lần nữa rất ngượng ngùng xin lỗi :"Thực sự rất xin lỗi."
Mạnh Dương xoay người tiếp tục đi về phía trước, muốn kiểm tra nhiều hương liệu như vậy đối với Mạnh Dương cũng không phải là chuyện dễ.
Đi dạo hai ba tiếng, Mạnh Dương tụ hợp với Ngô Phong và những người khác ở quán trà, ăn gì đó nghỉ ngơi chút, họ còn phải tranh thủ tiếp tục đi tiếp.
"Em chỉ mua nhiêu đó sao?" Ngô Phong nhìn những hương liệu cậu mua :"Anh vừa tới đã có ham muốn mua sắm, hoàn toàn bạo phát, thấy gì cũng muốn mua, hận không thể mua hết tùy tiện dùng."
"Thời gian còn lâu như vậy, những thứ muốn mua khác, sau này cũng có thể mua lúc nào cũng được, thầy đã dặn em lần tham gia hoạt động hôm nay nhất định phải cố gắng mua ít." Mạnh Dương nói.
"Anh cũng biết thầy nhất định sẽ dặn dò em, cho nên nhớ nhặt chỗ tốt không được để lọt, anh thì không sao, coi trọng gì thì mua cái đó, dù sao có em ở đây, lần này người đứng đầu, chắc chắn không phải là người khác." Ngô Phong khẳng định.
Một đám người cách Mạnh Dương và những người khác hai ba cái bàn, nhìn qua đều là học sinh, sau khi hai ba người bọn họ nghe thấy lời nói của Ngô Phong liền phát ra tiếng cười giễu cợt, thanh âm của họ lớn như vậy rất rõ ràng là cố ý muốn để Ngô Phong và Mạnh Dương cùng những người khác nghe thấy.