Hữu Xu hút một hơi như cảm thấy không đủ bảo đảm, còn muốn hút thêm mấy cái, rồi lại lo lắng động tác trước đó quá lớn, làm thanh niên tỉnh dậy. Cậu nằm úp sấp ở bên gối, một mặt khống chế hô hấp, một mặt nhẹ giọng kêu, “Chủ tử, chủ tử? Ngươi tỉnh rồi sao?”
Dù Cơ Trường Dạ đã triệt để tỉnh táo, lúc này cũng không dám có chút động tác. Hiện tại hắn rất loạn, vốn tưởng rằng Hữu Xu muốn làm chuyện gì thực có lỗi với mình, lại không ngờ cậu thế mà hôn trộm mình. Vì sao cậu lại làm như thế? Tâm tình thay đổi rất nhanh, chợt buồn chợt vui, Cơ Trường Dạ càng thêm luống cuống.
Cảm giác được hơi thở nóng rực của thiếu niên lần thứ hai phất lại đây, hắn trở người, làm bộ ngâm nga vài câu, khiến đối phương biết khó mà lui. Nhưng với Hữu Xu mà nói thì long khí cùng cấp bậc với tánh mạng, nếu trong lúc ngủ mơ không chiếm được, bức đến nóng nảy cậu thật sự sẽ cường hôn giữa ban ngày đó. Vì vậy, tuy bị hoảng sợ run rẩy, cậu vẫn không buông tha, mà là từ góc trong giường lặng lẽ chạy ra bên ngoài, ngồi trên mép giường, nghiêm túc nhìn gương mặt khi ngủ của thanh niên.
Qua ước chừng nửa khắc đồng hồ, thanh niên không xoay người nữa, hô hấp cũng cực kỳ vững vàng. Trái tim treo cao của Hữu Xu buông xuống, lần thứ hai chậm rãi ghé sát vào, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đối phương.
Bàn tay giấu trong đệm chăn của Cơ Trường Dạ đột nhiên nắm thành đấm, rất là chịu không nổi loại cảm xúc mềm mại, trơn bóng này. Hắn chưa bao giờ hôn qua bất luận kẻ nào, từ sau khi bị hãm hại, càng coi việc ngoài luân thường đạo lý này như hồng thủy mãnh thú, tránh còn không kịp. Mấy năm nay, người duy nhất có thể tới gần hắn, ngoại trừ Hữu Xu không có người thứ hai. Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, như hình với bóng, chỉ sợ chính là loại thân mật người bên ngoài không cách nào chen chân này, mới có thể khiến Hữu Xu lầm đường lạc lối.
Hữu Xu cậu ấy, cậu ấy thế mà lại động tâm với mình! Nghĩ tới đây, Cơ Trường Dạ chỉ cảm thấy tim như nổi trống, đầu óc mê muội, trong lúc thất thần, đầu lưỡi thiếu niên đã xâm nhập vào trong miệng một lần nữa, từng chút từng chút ngoắc ngoắc triền triền đem nước bọt trong miệng hắn hút ra ngoài. Ban đêm yên tĩnh, căn phòng trống vắng, tiếng nuốt nước bọt dính dấp vang lên khiến thân thể hắn chậm rãi bắt đầu nóng lên.
Phản ứng kỳ quái này khiến cho hắn không thể không đi tự hỏi một ít vấn đề nghiêm túc, ví dụ như: có cần bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêm chỉnh nói với thiếu niên rằng ngươi vượt quá khuôn phép hay không? Nhưng mà cái ý tưởng này vừa mới xuất hiện, liền lập tức bị Cơ Trường Dạ áp chế xuống. Không được, làm như vậy sẽ dọa đến Hữu Xu, tiện đà khiến cậu vô cùng xấu hổ. Cậu có khả năng sẽ cướp đường mà chạy, cũng có khả năng sẽ trốn ở trong chăn xấu hổ khóc. Nhớ tới hai mắt đẫm lệ sương mù, bộ dạng thất kinh của thiếu niên, hắn luyến tiếc, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc.
Trong đầu nhiều lần châm chước đủ loại khả năng, cuối cùng Cơ Trường Dạ lựa chọn án binh bất động.
Hữu Xu bên này vẫn còn bận rộn, hút xong nước bọt trong miệng, thấy khóe môi và cằm thanh niên cũng dính một đường chỉ bạc, liền nhẹ nhàng, tinh tế tỉ mỉ mà liếm liếm sạch sẽ. Tự giác hút đủ, cậu mới từ chân giường chui vào trong góc, ôm chăn trong ngực lẩm bẩm nói, “Hương vị một chút cũng không kỳ quái, rất ngọt.” Dứt lời chẹp chẹp miệng, tựa như đang hồi vị.
Thiếu niên căn bản là không biết hôn, giống như một con cún nhỏ, chỉ biết liếm tới liếm lui, hút lại hút, giống như đang ăn cơm. Nhưng Cơ Trường Dạ lại bị cách hôn môi không có kết cấu này biến thành tâm tình đại loạn không yên, lại bị lời nói hồn nhiên chất phác của cậu chọc cho dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời bách vị tạp trần. Cho đến khi thiếu niên nằm xuống, đắp kỹ chăn khò khò ngủ, hắn mới thở dài một hơi, trái tim xưa nay bình tĩnh như nước nổi lên tầng tầng sóng lớn.
Hắn trở người, chăm chú nhìn gương mặt thiếu niên khi ngủ điềm đạm nhu thuận, bùi ngùi thở dài, “Hữu Xu, ta nên đối đãi với ngươi như thế nào mới tốt đây?”
Tối nay, đã định trước có người say sưa đi vào giấc mộng, cũng có người lăn lộn khó ngủ.
Hôm sau, Hữu Xu theo thói quen giờ Thìn tỉnh dậy, lại phát hiện chủ tử sớm đã ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị ra ngoài. Cậu đã sớm quên việc mình hút long khí, sột soạt đứng lên, rất nhanh mặc y bào, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.
Cơ Trường Dạ vội vàng liếc nhìn thiếu niên một cái, bỗng giật mình nhớ tới tình cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên. Lúc ấy cậu còn nhỏ như vậy, ước chừng chỉ cao ba thước, làn da vàng như nến, thân thể gầy yếu, giống như một trận gió có thể thổi bay. Nay, cậu cao lớn, trưởng thành, lúc vui vẻ vẫn giống hệt như ngày xưa, trong mắt ngoại trừ ánh mặt trời sáng rực, không có một tia tạp chất.
Dù sao đây cũng là đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn, Cơ Trường Dạ nhìn cậu từ một bé con, trưởng thành thành thiếu niên lang phong độ nhẹ nhàng, mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, thực tế lại không khác gì phụ tử. Hắn đút cơm cho cậu, giúp cậu mặc quần áo, thậm chí ban đêm sét đánh chớp lòe còn vì cậu mà ngâm nga ca dao thôi miên. Bất luận thế nào hắn cũng không tưởng được, khi đứa nhỏ trưởng thành, lại ôm ấp ý nghĩ như vậy với mình.
Long dương chi đạo trái với thiên hòa, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ của mình càng chạy càng xa trên lối rẽ này. Nhưng mà nói rõ là trăm triệu lần không thể, lòng tự trọng của Hữu Xu rất mạnh, sợ là sẽ làm ra việc ngốc gì. Biện pháp tốt nhất là vô tri vô giác dẫn đường, làm cậu chuyển dời lực chú ý từ trên người mình đến nơi khác.
Cơ Trường Dạ đau khổ suy tư, chưa từng phát giác đối với nụ hôn tối hôm qua, chính mình ngoại trừ khiếp sợ, lo lắng, nhưng lại không có chút nào mâu thuẫn, cũng không có một chút phản cảm.
Hai người một đường không nói chuyện, trước sau đi vào viện mà Vệ thế tử tạm cư. Bởi vì ngày hôm qua đã hẹn tốt, Vệ thế tử đang ngồi dưới một gốc cây bồ đề chờ đợi, bàn đá trước mặt đặt các loại điểm tâm, mùi hương theo cơn gió từ từ bay tới, rất chi là nâng cao tinh thần.
Hữu Xu tối hôm qua làm chuyện xấu, tuy rằng không để ở trong lòng cỡ nào, nhưng thần kinh căng nửa buổi, chung quy hiện ra vài phần mệt mỏi, ủ rũ theo ở phía sau, nghe thấy mùi thơm đồ ăn ánh mắt mới sáng lên, đi nhanh hơn vài bước. Nhìn thấy thiếu niên vội vàng vọt tới trước, Cơ Trường Dạ cũng đã tỉnh hồn lại, vừa bật cười vừa gật đầu với Vệ thế tử, “Lâm Thao, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng*.”
*Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”.
“Vệ Lâm Thao kiến quá tam hoàng tử, mau mời ngồi.” Vệ thế tử lập tức tiến lên hành lễ, ngồi vào chỗ của mình sau đó không thể chờ đợi được mà hỏi thăm bạn tốt mười năm này trôi qua như thế nào. Hai người một hồi lâu không động đũa, Hữu Xu đối mặt một bàn điểm tâm mỹ vị cũng chỉ có thể nhìn, đầu lưỡi lộ ra một chút, bị hai bờ môi mỏng mà duyên dáng trên dưới kẹp lấy, lộ ra một chút hồng nhạt. Cậu không dấu vết liếm liếm môi, giây lát lại liếm liếm, trong hai tròng mắt trong suốt lộ ra khát vọng ngăn cũng ngăn không được.
Thiếu niên vốn có bộ dạng xinh đẹp thanh tú linh động, văn chương càng là tuyệt thế vô song, Vệ thế tử làm sao lại xem nhẹ cậu. Thấy cậu lộ ra bộ dạng này, chẳng những không thấy là thất lễ, ngược lại cực kỳ vui vẻ. Hắn đã lâu chưa thấy qua người không biết che giấu cảm xúc như thế, đối phương suy nghĩ cái gì, gần như liếc mắt một cái có thể nhìn thấu. Ở cùng một chỗ với người như vậy, không thể nghi ngờ là cực kỳ thoải mái khoái trá.
“Hữu Xu đói bụng à? Chỉ trách ta, chỉ lo nói chuyện, lại quên đãi khách. Đến, ăn một cái bánh bao đậu đi.” Vệ thế tử cười gắp đồ ăn cho thiếu niên.
Hữu Xu là người ở mạt thế, tính cảnh giác rất cao, đừng thấy miệng cậu tham, cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại không đụng vào đồ ăn mà người xa lạ đưa tới. Cậu nặn nặn ra má lúm đồng tiền nhỏ với Vệ thế tử, tỏ ý cảm tạ, sau đó nhìn về phía chủ tử, không tiếng động dò hỏi, “Ta có thể ăn không?”
Dáng vẻ như vậy, giống như chú chó nhỏ trung thành nhất, đáng thương, nhưng cũng vạn phần đáng yêu. Vệ thế tử không cho rằng ngang ngược, ngược lại tăng thêm vài phần yêu thích với thiếu niên, không khỏi vươn tay vuốt ve sợi tóc đen bóng mà lại mềm mượt của cậu.
Cơ Trường Dạ không biết tại sao, nhanh chóng đẩy tay bạn tốt ra, lúc này mới gật đầu nói, “Ăn đi.”
Hữu Xu lập tức cầm lấy bánh bao đậu bắt đầu ăn. Tướng ăn của cậu rất đặc sắc, gặp mấy đồ ăn linh tinh như bánh bao đậu, bánh bao thịt, bánh bao rau, sẽ từng ngụm từng ngụm cắn hết lớp da hình vòng tròn ở bên ngoài trước, chỉ để lại phần đáy cùng với phần nhân trên đó, sau đó há to mồm một hơi nuốt sạch, hai má từng chút từng chút nhai nuốt. Bởi vì động tác nuốt xuống quá mức hào sảng, tâm tình quá mức cấp bách, còn vô thức phát ra tiếng ngoao ngoao, giống như một nhóc hổ đói bụng hơn nửa năm vậy.
Cơ Trường Dạ đã sớm quen dáng vẻ này của cậu, Vệ thế tử thì lại là lần đầu tiên gặp được, cùng bạn tốt nói nói liền nhịn không được nghiêng qua, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên, trong mắt tràn đầy tình cảm yêu thích. Công tử sĩ tộc làm bộ làm tịch, ra dáng ra vẻ đã gặp nhiều, lại chưa từng gặp thẳng thắn như thế.
“Loại bánh bao chay này là ngon nhất Bồ Đề tự, Hữu Xu mau nếm thử.” Mắt thấy thiếu niên ăn xong rồi, hắn ta lại lập tức gắp một cái, chăm sóc vô cùng ân cần chu đáo.
“Cảm ơn Vệ thế tử.” Hữu Xu lễ phép nói lời cảm ơn, một lần nữa từng chút từng chút gặm đi lớp da.
Nhìn đôi môi thiếu niên dính đầy bánh đậu ngọt ngào, đầu quả tim Cơ Trường Dạ khẽ nhúc nhích, lại nhìn nhìn bạn tốt nhìn cậu chăm chú không chuyển mắt, rồi lại khó hiểu mà phiền não bực bội. Đợi Hữu Xu ăn xong bánh bao chay, hắn cầm lấy một khối gạo nếp cao đưa qua, phân phó nói, “Ta cùng với thế tử có việc muốn nói, nếu ngươi đã ăn no liền tự mình đi ra ngoài vui đùa một chút, để A Đại đi theo ngươi, đừng có chạy lung tung.”
Khi nói lời này, hắn còn lo lắng thiếu niên sẽ giống như thường ngày mà quấn mình không buông, đã nghĩ xong mấy trăm loại lí do thoái thác chống đẩy. Hắn đang dẫn thiếu niên đi về đường ngay, đồng thời gây bất hòa với hắn, làm cho cậu biết mình không phải là toàn bộ cuộc sống của cậu.
Nhưng lần này, hắn lại đoán sai. Hữu Xu vốn có chút không muốn, trong giây lát nhớ tới “chuyện tốt” tối hôm qua mình làm, lập tức cầm điểm tâm vui vui vẻ vẻ chạy đi. Cậu bức thiết muốn nhìn xem, long tân này rốt cuộc có công hiệu trừ tà hay không.
Nhìn thiếu niên mừng rỡ mà đi, Vệ thế tử cười khen một câu “hồn nhiên rực rỡ”, Cơ Trường Dạ lại hơn nửa ngày không hoàn hồn được. Hắn không nghĩ tới Hữu Xu sẽ rời đi dứt khoát như thế, cậu không nên giống thường ngày treo trên người mình mềm giọng cầu xin sao? Không nên ôm sát eo mình không đi sao? Không nên một mặt kêu chủ tử một mặt dùng đôi mắt ướt sũng chăm chú nhìn mình sao?
Cậu cứ như vậy nhanh chóng chạy đi, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại. Nói thật, Cơ Trường Dạ thực không quen thiếu niên như vậy, trong lòng lại chậm rãi dâng lên một tia cô đơn và hiu quạnh khó có thể gọi tên. Nhưng hắn thực nhanh liền điều chỉnh lại, tiếp tục nói chuyện với Vệ thế tử.
Lo lắng long khí không hút đủ, hoặc là bị nữ quỷ lừa gạt, Hữu Xu không dám chạy xa, chỉ đi tới đi lui ở ngoài viện của Vệ thế tử. Nếu lệ quỷ xuất hiện, cậu có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh chủ tử. Nhưng không đợi được lệ quỷ, lại chờ được hai con tiểu quỷ thường xuyên quấn lấy huynh muội Vương gia. Bọn nó lặng lẽ kéo một ít dây leo màu xanh tới trên đường mà Hữu Xu tất phải đi qua, sau đó ngồi xổm trong một bụi cỏ chờ đợi.
Loại dây leo này tên là cây cà gai, tên như ý nghĩa, trên dây leo đầy gai nhọn mọc tự nhiên, có thể đâm thủng đế giày, còn có một lượng nhỏ độc tố, làm cho người ta tê liệt trong ngắn ngủi. Hai con tiểu quỷ cho rằng Hữu Xu là người phàm, không nhìn thấy hành động của bọn nó, cho nên vô cùng kiêu ngạo lớn mật.
Mình với bọn nó không oán không thù, bọn nó vì sao phải ám hại mình? Trong lòng Hữu Xu nghi hoặc, trên mặt lại không hiện mảy may, cực kỳ tự nhiên mà tránh được dây gai.
Tiểu quỷ thất vọng thở dài, lại không chịu bỏ qua, chạy đến phía trước cậu, lại chậm rãi, không dấu vết mà kéo mấy sợi dây leo. Hai bên đường nhỏ mọc đầy cỏ cây tươi tốt, khi có gió nhẹ thổi qua, xào xạc rung động, động tác của bọn nó lần này cũng không chọc người ta chú ý.
Hữu Xu mím môi, chuẩn bị lần thứ hai vượt qua, thầm nghĩ long khí xem như hút trắng rồi, hai con tiểu quỷ này một chút cũng không sợ mình.
Hết chương 20