Chương 52: [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Phiên bản 22889 chữ

Cửu hoàng tử thay đổi xiêm y sạch sẽ, lại bảo người tìm tới một cái chậu đồng nhỏ, bỏ nước và đá cuội. Đoàn người vội vàng đi đến ngoại viện, chỉ thấy thiếu niên quỳ gối ôm chân ngồi ở trên bậc thang, cầm một cọng cỏ đuôi chó chọt nhẹ rùa nhỏ rúc vào trong mai, miệng nói nhỏ không biết đang nhắc tới cái gì.

Tâm tình nôn nóng của cửu hoàng tử trong nháy mắt bình ổn, nâng chậu đồng thanh thản đi qua, nói, “Bắt nó bỏ vào đi, nếu không sẽ chết khát.”

Hữu Xu vừa nghe sẽ chết, vội vàng ném con rùa vào, mặc dù nghiêm mặt, nhưng lại có thể từ trong ánh mắt hơi hơi lóe lên của cậu nhìn thấy lo lắng.

Thật đúng là tâm tính trẻ con. Trong lòng cửu hoàng tử cảm khái, tình yêu nồng đậm. Trước đó, hắn từng vô số lần ảo tưởng, người có thể làm cho Tông Thánh đế, cũng chính là mình trong quá khứ, lưu luyến si mê một đời sẽ là cái dạng gì. Bắt đầu từ năm ba tuổi, hắn liền bị những cảnh tuyệt vọng mà lại đau khổ đó nhiều lần tra tấn, cũng dần dần nảy sinh tâm lý phản nghịch.

Hắn cự tuyệt tất cả những người tới gần, cũng không nguyện ý trút tinh lực vào bất cứ chuyện gì. Trong mắt của hắn thì hết thảy xung quanh đều là tồn tại có thể có có thể không, hoặc là tiêu khiển khi nhàm chán. Trong mờ mịt, hắn biết mình đang chờ đợi thứ gì, rồi lại kháng cự loại chờ đợi này. Hắn nghĩ, mình xuống trần thế, chẳng lẽ chính là để thành toàn một phần tiếc nuối? Vì sao người chết hơn sáu trăm năm, lại muốn để những cảm giác vạn phần đau khổ đó lại cho mình, rồi lại cướp đi ký ức tốt đẹp nhất.

Cảnh trong mơ của hắn, thậm chí là cả cuộc đời, luôn giãy dụa trong tuyệt vọng mất đi và bàng hoàng tìm kiếm, rồi lại không biết vì sao mình tuyệt vọng, vì sao bàng hoàng. Mười bảy năm, hắn đã sớm chịu đủ, hắn muốn sống cho bản thân.

Nhưng đột nhiên, Hữu Xu xuất hiện, giống như ánh sao lóe sáng trong trời đêm tối đen, giống như đóa hoa nở ra trong cánh đồng hoang vu bát ngát, những tra tấn không ngừng không nghỉ trước đó, đều thành gió mây nâng ánh sao lên, thành suối ngọt đúc nên đóa hoa. Hết thảy hết thảy, đều có giá trị tồn tại, cũng có ý nghĩa trọng sinh.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền yêu Hữu Xu, đây là số mệnh không cách nào trốn tránh. Hóa ra người Tông Thánh đế yêu là bộ dạng như vậy, thuần túy mà lại đơn giản, nóng bỏng nhưng cũng nội liễm. Lúc cậu ấy nhìn mình ánh mắt sẽ tỏa sáng, lúc ôm mình làn da sẽ nóng lên, cậu là bảo bối của Tông Thánh đế, cũng đã định trước là bảo bối của hắn.

Cửu hoàng tử vỗ vỗ trái tim kinh hoàng không thôi, chậm rãi phun ra một hơi. May mà hắn chống đỡ qua những tra tấn đó, cũng chờ được phần ngọt ngào này.

Một bên khác, Hữu Xu cũng không biết chủ tử đã sớm nhận định mình, còn đang rối rắm nên làm thế nào bù đắp cho đối phương. Cậu ôm chậu đồng vào trong ngực, không cẩn thận va chạm đến ống trúc trước ngực, lúc này mới nhớ tới lễ vật mình tìm cho chủ tử, vội vàng cởi xuống, như hiến vật quý mà đưa qua.

Nhìn thấy thiếu niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời, tươi cười nịnh nọt như chú cún con, đầu quả tim cửu hoàng tử ngứa ngáy. Hắn nhịn cười nắm chặt ống trúc, hỏi, “Đây là cái gì?”

“Đây là họa tác của Vô Danh cư sĩ, hy vọng ngươi có thể thích.” Hữu Xu xoa xoa tay, biểu tình thấp thỏm.

Hô hấp của cửu hoàng tử thoáng cứng lại, giọng nói khàn khàn, “Hôm qua biết được ta thích họa tác của Vô Danh cư sĩ, cho nên hôm nay ngươi tận lực mua giúp ta à?” Chỉ phần tâm ý này thôi, hắn cũng đã thực vui mừng, thực thỏa mãn.

Hữu Xu không biết nói dối, đỏ mặt gật đầu.

Đầu ngón tay cửu hoàng tử đột nhiên phát lực, thiếu chút nữa bóp nát cả ống trúc cả họa tác. Chết tiệt, vốn tưởng rằng Hữu Xu trong mộng đã đủ mê người, nhưng ở trong hiện thực đối mặt với cậu, so với trong mộng càng khó tự ức chế hơn. Cậu không cần làm ra tư thái mị hoặc, cũng không cần phát ra tiếng rên rỉ êm tai, chỉ cần sống động mà đứng ở trước mặt hắn, hơi đỏ mặt, chớp chớp mắt, có thể khiến hắn tình triều mênh mông.

Cậu trong giấc mộng là thuộc về Tông Thánh đế, mà cậu trong hiện thực, lại hoàn hoàn toàn toàn thuộc về mình, cảm giác động tâm cũng càng thêm mãnh liệt. Thậm chí, chỉ cần vừa nghĩ tới Hữu Xu cũng giống mình, cũng là người nào đó sáu trăm năm trước chuyển thế, mà còn từng có một đoạn tình yêu say đắm không bệnh mà chết với một người gọi là chính mình khác, hắn liền cảm thấy ghen ghét khó nén.

Có điều, tên quỷ xui xẻo kia đã chết, so với mình, cuối cùng vẫn kém rất nhiều vận khí, cũng không cần đi so đo nữa. Nghĩ như vậy, cửu hoàng tử mới áp chế cảm giác chua xót thình lình xuất hiện, nhanh chóng mở ống trúc ra.

Hữu Xu không biết ánh mắt Họa Trung Tiên có đúng hay không, cho nên có chút bất an mà nói, “Bức họa này là bút tích thật sao? Không phải thì nói ta lại đi tìm. Bất luận ngươi muốn cái gì, ta đều có thể tìm đến cho ngươi.” Người mang khả năng ngự quỷ, những lời này cũng không phải nói dối.

Cửu hoàng tử đã sớm hạ quyết tâm, bất luận bức họa này có phải là bút tích thật hay không, đều phải gật đầu nhận, vả lại còn phải làm ra bộ dạng trân trọng, yêu thích không buông tay. Thứ hắn để ý chưa bao giờ là thật giả, mà là phần tâm ý này. Nhưng làm hắn cảm ngoài ý muốn bội phần chính là, bức họa này đúng là tác phẩm đích thật hiếm có truyền lưu ở dân gian, vả lại đề tài vô cùng độc đáo, lại khiến hắn không biết nên đánh giá như thế nào mới tốt.

Đám người Tiết Vọng Kinh thấy điện hạ hồi lâu không nói gì, cũng đi qua thưởng thức, sau đó khuôn mặt vặn vẹo.

Đây là hai nam tử ngồi trên bàn đu dây, một người ngồi giữa khố một người khác, biểu tình vô cùng hưởng thụ. Bởi vì đã trải qua thời gian hơn sáu trăm năm, nét mực hoặc nhiều hoặc ít có chút biến mất, rất nhiều chi tiết cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng chỉ cần có kinh nghiệm cùng loại, có thể phát hiện thứ lộ ra dưới trường bào ăn mặc chỉnh tề của hai người chính là hai cặp đùi trơn bóng, mà bọn họ đến tột cùng đang làm những thứ gì, đã không cần nói cũng biết.

Cửu hoàng tử chưa từng lây dính chuyện nam nữ, nhưng thứ nên biết thì trong lòng cũng đều biết rõ. Hắn lúc thì nhìn bức họa, lúc thì nhìn Hữu Xu, tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn tình nguyện Hữu Xu là đang ám chỉ hoặc dụ dỗ mình, mới tận lực tìm đến một bức đông cung đồ, nhưng có khả năng sao? Ước chừng cậu còn không biết chủ đề của bức họa này đi?

Biết rõ không nên chọc đến tâm can của điện hạ, nhưng Tiết Vọng Kinh vẫn nhịn không được, nghẹn cười hỏi, “Hữu Xu, ngươi có biết bức họa này vẽ cái gì không?”

“Xuân hí đồ.” Hữu Xu chỉa chỉa chỗ lạc khoản, nghiêm túc đứng đắn giải thích, “Mùa xuân đến, nhiệt độ không khí ấm lên, hai người bọn họ chơi đu dây trong đình viện.” Về phần tư thế ngồi thân mật đến quá phận đó cũng không có gì kỳ quái, nhớ năm đó lúc cậu còn nhỏ chủ tử cũng thường ôm cậu chơi đùa như vậy.

“Đúng, mùa xuân đến, là nên chơi đùa.” Tiết Vọng Kinh ôm bụng, run bả vai, nhịn cười nhịn đến nội thương. Nương ơi, người thiếu ánh mắt như vậy làm sao có thể đi phiêu kỹ? Ước chừng ngay cả hương vị nữ nhân thế nào cậu ta cũng chưa từng hưởng qua đi? Gần đây thượng kinh đã bị hỗn thế ma vương coi trọng, quả thật là cực kỳ xui xẻo!

Cửu hoàng tử cũng đang cố nén ý cười. Hắn đặt nắm tay trên môi, liên tục ho khan, đợi ho đến mặt đỏ rần mới ôm bả vai thiếu niên, chân thành nói, “Bức xuân hí đồ này ta rất thích, hôm nào chúng ta cũng đi chơi đu dây, có được không?”

Tiết Vọng Kinh nhất thời nhìn cửu điện hạ với cặp mắt khác xưa, lời đáng khinh như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể dùng biểu tình chính trực như thế nói ra.

Hữu Xu lập tức gật đầu, bổ sung nói, “Nhưng mà ta phải ngồi ở trên, thân thể ta không đủ cường tráng, sợ ôm không nổi, ngược lại khiến ngươi té ngã.”

Phía trên rõ ràng là người thừa nhận, không thấy hai tay hắn ôm chặt cổ người phía dưới, mông cũng vểnh thực cao sao? Hữu Xu không nói lời này thì còn may, Tiết Vọng Kinh đã sắp áp chế được đầy bụng ý cười, vừa nói lời này, nhất thời tiếng phụt phụt liên tiếp phát ra, giống như thở khò khè. Thống lĩnh thị vệ xưa nay tự chủ rất mạnh cũng có chút đỡ không nổi, thoáng nghiêng đầu đi.

Cửu hoàng tử không chút nào cảm thấy buồn cười, chỉ một câu, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh kia. Xích đu nhộn nhạo, Hữu Xu cũng ở trong lòng ngực hắn phập phồng, chóp mũi phun nhiệt khí, cái miệng nhỏ nhắn hộc ra tiếng rên, dò vào trong vạt áo cậu, nóng đỏ một khối da thịt trên cổ cậu, cảm giác kia nhất định cực kỳ xinh đẹp.

Cảm giác được thân thể có phản ứng, cửu hoàng tử không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng thật cẩn thận cuốn xuân hí đồ lại nhét vào ống trúc, lần thứ hai nhắc lại, “Bức họa này ta rất thích. Hôm nào chúng ta nhất định phải chơi với nhau.”

“Nhất định.” Hữu Xu chủ động nắm một mảnh góc áo của chủ tử, trong lúc mơ hồ liền bán mình đi mất.

Hai người nhìn lẫn nhau, không tiếng động ngây ngô cười, đều cảm thấy vừa thoải mái vừa thỏa mãn, không ngừng cười một khắc đồng hồ mới cùng dẫn nhau rời đi, ra khỏi cửa, liền thấy bên ngoài có rất nhiều thị vệ đới đao đang đứng, hai người trong đó còn canh giữ Triệu Ngọc Tùng không tha.

Triệu Ngọc Tùng thấy cửu điện hạ ở bên trong non nửa canh giờ, còn tưởng mưu kế của mình đã thực hiện được, mặc dù lo lắng bị điện hạ giận chó đánh mèo, nhưng có lão thái gia che chở, hẳn là không lo về tánh mạng. Chân mọc trên người Hữu Xu, cậu ta không chịu thì ai có thể ép cậu ta? Chẳng lẽ hắn còn có thể đánh ngất Hữu Xu, ném lên giường kỹ nữ à?

Loại chuyện này dù có nói toạc ra, cũng không nên do mình gánh vác tội danh. Huống hồ cửu điện hạ đã đem người giết rồi, khẳng định là căm thù đến tận xương tuỷ, tự nhiên cũng sẽ không nhớ lâu lắm. Lấy cái bản tính mọi chuyện đều không để bụng của điện hạ, không quá nửa tháng, hắn sẽ quên Hữu Xu ra sau đầu, mà mình đã đính thân với Minh Châu công chúa, sớm muộn gì cũng là phò mã đương triều, tiền đồ sẽ không bị nhiều ảnh hưởng.

Bởi vì trong tay nắm con bài chưa lật là Minh Châu công chúa, Triệu Ngọc Tùng cũng chậm rãi tỉnh táo lại, tâm tính chờ xem kịch vui đã vượt qua sợ hãi. Nhưng mà hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hữu Xu chẳng những đủ da đủ thịt mà đi ra, tay trái còn bị cửu hoàng tử cầm thật chặt, tư thế vô cùng thân mật.

Hai người đi một đoạn đường liền liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cười ha hả ngây ngô, giống như mỗi một thiếu niên với mối tình đầu, có vẻ bó buộc mà lại nhộn nhạo.

Khi đi qua bên cạnh Triệu Ngọc Tùng, Hữu Xu thản nhiên liếc hắn ta một cái, cũng không hiếu kỳ vì sao hắn ta bị thị vệ kinh đô bắt lấy chặn miệng, lại càng không giải vây cầu tình. Cậu chỉ quan tâm người mà cậu để ý, cũng chỉ quan tâm người của mình. Ngược lại cửu hoàng tử là đại nhân có đại lượng, xua tay bảo thị vệ thả người.

Triệu Ngọc Lâm bụm mặt đi theo phía sau cảm thấy khó chịu, túm Triệu Ngọc Tùng, thấp giọng mắng, “Giỏi cho ngươi đồ súc sinh! Lại gài bẫy ta đi hãm hại Hữu Xu! Có biết thiếu chút nữa ta đã bị cửu điện hạ lột da rồi không? Cửu điện hạ giao tình sâu với ngươi, không so đo, ta lại không để yên cho ngươi! Sau này chúng ta chờ xem!” Dứt lời đẩy hắn ta ra, khập khiễng đi về nhà, tựa như nhớ tới cái gì lại quay trở lại, lén lút đi vào Lục Sáp Tiểu Trúc.

Triệu Ngọc Tùng không có hứng thú với chuyện của nhị đường đệ, chỉ xoa vệt dây trên cổ, biểu tình ngưng trọng. Tính tình của cửu hoàng tử hắn ta hoặc nhiều hoặc ít cũng biết, nếu hôm nay hắn nổi giận với mình, ngược lại là còn may. Hắn nguyện ý so đo với ngươi, vậy có nghĩa là hắn còn đặt ngươi vào mắt, nếu ngay cả nói hắn cũng lười nói một câu, thì tỏ vẻ hắn đã hoàn toàn vứt bỏ ngươi.

Hiện tại vấn đề là, hắn sẽ xử trí mình như thế nào? Triệu Ngọc Tùng không yên tâm, mướn cỗ nhuyễn kiệu vội vội vàng vàng chạy về nhà hỏi phụ thân, hy vọng việc này còn có đường sống vãn hồi.

Cùng lúc đó, Hữu Xu và cửu hoàng tử đã không có mục tiêu đi ra ngoài thật xa. Hiện giờ đang giữa hè, bàn tay hai người nắm nhau đã ra rất nhiều mồ hôi, sờ lên dính dính dấp dấp, rất không thoải mái, nhưng ai cũng luyến tiếc buông ra trước. Cuối cùng vẫn là cửu hoàng tử lo lắng làm dơ thiếu niên, rút tay ra lau ở trước ngực mình, lại lấy khăn ra lau khô lòng bàn tay ướt mồ hôi của thiếu niên, lúc này mới tiếp tục nắm chặt.

Du đãng trong mấy ngõ nhỏ bốn phương thông suốt như mạng nhện vài canh giờ, dù cho cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần đi trên đường, hai người cũng thấy cực kỳ vui sướng. Bởi vì tâm tình phơi phới, cánh tay bọn họ kéo nhau không tự chủ được mà lắc lư trước sau, nhìn từ bóng dáng dán nhau thật gần, lại có chút hương vị thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, không khí nóng hầm hập giống như cũng tràn ngập ngọt ngào thản nhiên.

Tiết Vọng Kinh nhìn mà chua cả răng, vốn định khuyên giải an ủi chính mình nhịn một chút, lại không ngờ bọn họ từ thành bắc vòng đến thành nam, lại từ thành nam vòng về thành bắc, rất có tư thế vây chết trong ngõ nhỏ, lúc này mới bất đắc dĩ đề nghị, “Điện hạ, ngày nắng độc như vậy, chúng ta tìm một chỗ nghỉ một lát đi? Nếu vi thần nhớ không lầm, qua hai con đường nữa chính là Triệu phủ, không bằng chúng ta vào viện của Triệu tiểu công tử ngồi một chút?”

Cửu hoàng tử còn chưa nắm tay nhỏ bé đủ rốt cuộc dừng bước, cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn về phía thiếu niên.

“Đi, theo ta về nhà.” Hữu Xu quơ quơ cánh tay chủ tử, đã hoàn toàn thích ứng với hình thức ở chung hiện tại của hai người. Trước kia chủ tử uy nghi rất nặng, vả lại còn vô cùng bận rộn, cậu ở chung với hắn luôn cảm thấy cách một tầng màng mỏng vô hình, tự cho là có thể đâm thủng, nhưng căn bản là không cách nào chạm tới. Hiện tại tuổi chủ tử xấp xỉ với cậu, tính tình cũng càng thêm sáng sủa, có thể chơi chung với nhau. Cậu không cần kính sợ hắn, nhưng có thể tận tình quyến luyến thân cận.

Cửu hoàng tử cười gật đầu, nhìn như vô cùng bình tĩnh, bước chân lại dần dần nhanh hơn. Hắn muốn từng chút từng chút một dung nhập vào sinh mệnh của Hữu Xu, muốn xâm lấn hoàn cảnh sinh hoạt của cậu một cách tự nhiên.

Triệu lão gia tử từng đảm nhiệm tể tướng tam triều, địa vị cao cả, bố cục Triệu phủ cũng vô cùng nguy nga đại khí. Mười dặm phố dài, chỉ tường viện Triệu phủ thôi đã chiếm hết tám, có thể nói là lư diêm phác địa, chung minh đỉnh thực chi gia*. Mới đầu cửu hoàng tử còn hưng trí bừng bừng mà quan sát, sau khi được tôi tớ kinh sợ đón vào cửa chính, tới tiểu viện đại phòng cư trú, biểu tình lại biến thành ẩn nhẫn tức giận.

*Một câu trong bài thơ *Đằng Vương Các tự* của Vương Bột, dịch nghĩa là “cửa ngõ giăng mặt đất, đó là những nhà rung chuông, bày vạc” (bản dịch của Trần Trọng San).

“Ngươi ở nơi này sao?” Hắn chỉ vào tường viện thấp bé và phòng ốc chật hẹp hỏi.

“Đúng, mau vào.” Hữu Xu cũng không quan tâm vật ngoài thân, có nhà để ở là được, quản nó lớn hay nhỏ.

Tiết Vọng Kinh sợ điện hạ phát giận lung tung, vội giải thích, “Triệu tri châu là thứ tử của Triệu tướng quốc, tự nhiên không được ở chính viện. Nơi này hoàn cảnh thanh u, đã coi như không tồi.”

Cửu hoàng tử không mở miệng nữa, chỉ như cười như không mà liếc Tiết Vọng Kinh một cái, sau đó mới theo thiếu niên kéo mình đi vào. Vương thị đến Bảo Linh hầu phủ thăm hỏi, Triệu tri châu ở bên ngoài chuẩn bị chưa trở về, trong viện chỉ có mấy lão mụ tử hầu hạ.

Thấy thiếu gia dẫn cửu hoàng tử tiến vào, đầu tiên là họ sợ tới mức ngây người, chờ đoàn người sắp vào tẩm cư mới hoàn hồn, quỳ ở trong sân dập đầu kêu vang vài cái, sau đó chạy đi tìm lão gia, phu nhân.

Lần đầu tiên cửu hoàng tử đến nhà người khác làm khách, mà còn là thiếu niên trong lòng lưu luyến si mê, vừa cảm thấy khẩn trương, lại có rất nhiều hưng phấn. Hắn nhìn nhìn nơi này, sờ sờ nơi kia, làm lệch đồ vật còn thật cẩn thận mà đặt ngay lại, rất giống một tiểu tử nông thôn chưa thấy qua cảnh đời.

Tiết Vọng Kinh liên tiếp nhịn cười, lúc này mới phát hiện cửu điện hạ chỉ có mười bảy tuổi, vẫn chưa hoàn toàn lớn lên, chỉ vì bình thường hắn cáu giận rất bất thường, cao cao tại thượng, khiến người ta quên đi tuổi tác của hắn.

Hữu Xu cũng có chút co quắp, thấy bàn sách có chút loạn, vội vàng chạy tới chỉnh sửa.

“Bình thường ở nhà ngươi làm gì?” Cửu hoàng tử muốn tiến thêm một bước hiểu biết thiếu niên, trong bụng dĩ nhiên chứa rất nhiều vấn đề.

“Đọc sách, viết chữ, gần đây xem một quyển du ký, có rất nhiều cảm ngộ, đều đã viết ra đây.” Đời trước Hữu Xu thường bị chủ tử kiểm tra công khóa, đã sớm dưỡng thành phản xạ có điều kiện, vừa đứng ở cạnh bàn sách liền giấu hai tay ra phía sau, giống như học sinh tiểu học báo cáo tình huống với giáo viên chủ nhiệm. Cái này cũng thôi, cậu còn đem sách vở bút ký nhất nhất lấy ra, để cửu hoàng tử lật xem.

Nhu thuận như vậy à? Cửu hoàng tử nỗ lực nhịn ý cười, cẩn thận lật từng quyển từng quyển, nhưng thấy Hữu Xu viết được thể chữ nhỏ trâm hoa xinh đẹp cùng với thể chữ nhan hành thư, lại có chút không phải tư vị. Trong hoàng thất bảo tồn rất nhiều bức vẽ của Tông Thánh đế, hắn ta sở trường nhất chính là chữ nhỏ trâm hoa và thể chữ nhan hành thư. Để thoát khỏi ảnh hưởng của hắn ta, gần đến năm mười lăm tuổi cửu hoàng tử liền sửa thành luyện cuồng thảo.

Hắn vốn cho rằng chữ viết của mình đã vô cùng tương tự Tông Thánh đế, lại nhìn Hữu Xu mới đột nhiên cảm thấy, chữ viết của cậu lại giống hệt Tông Thánh đế, giống như cùng một người cùng một đôi tay viết ra. Có phải Hữu Xu cũng có ký ức kiếp trước hay không? Có phải vẫn còn nhớ rõ nam nhân lưu luyến si mê cậu suốt đời đó không?

Khóe miệng nâng lên của cửu hoàng tử chậm rãi chìm xuống, nhưng cũng không dám đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng. Có nhớ hay không cũng không quan trọng, quỷ xui xẻo kia đã chết, hiện tại người cùng một chỗ với Hữu Xu là mình, vậy là đủ rồi. Hắn buông bút ký xuống, đang định phát biểu một ít ý kiến, chợt nghe ngoài cửa có tiểu tư kích động hô, “Thiếu gia, gậy trúc ngài bảo nô tài làm đã làm xong, mạng nhện cũng dính lên rồi, hiện tại có thể đi ra ngoài bắt ve.”

Hai má Hữu Xu đỏ lên, vội vàng chạy ra ngoài lung tung xua tay với tiểu tư, trên mặt viết ba chữ bự —— mau tránh đi!

“Bắt ve? Không phải nói cả ngày chỉ đọc sách, viết chữ sao?” Cửu hoàng tử nhướn cao một bên lông mày, cười như không cười mà nói.

Hữu Xu không biết nói dối, nhất thời ấp úng nói không nên lời. Tiểu tư kia thấy tình huống không đúng, vội ném gậy trúc chạy trốn. Chẳng may ngay lúc này, trong ngăn kéo phát ra vài tiếng kêu to chói tai, giống như đang nhốt vật nào đó còn sống. Cửu hoàng tử mở ngăn kéo ra, lấy ra một cái bình lưu ly dùng vải lụa bọc kín miệng, biểu tình càng thêm sâu không lường được.

Bộ dạng này, hoàn toàn trùng lặp với chủ tử đời trước luôn đợi mình đọc sách tập viết, cảm giác kính sợ trước đây cũng mãnh liệt ùa tới. Hữu Xu nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói, “Đọc sách quá mệt mỏi ta liền lấy ra lắc lắc, nghe một chút, giải lao. Kỳ thật ngày thường ta cũng không ham chơi.” Dứt lời đoạt lấy bình lưu ly bỏ đầy ve, hơi hơi kinh hoảng.

Ve bị đè ép va chạm, lập tức phát ra tiếng kêu to khó chịu, trong ngày hè nắng chói chang nghe tới, cũng cảm thấy một chút ý lạnh. Không đợi chủ tử răn dạy, Hữu Xu đã nhanh tay nhanh chân mà cởi vải lụa ra, cho ve sầu bay đi, đỏ mặt nói, “Ngươi xem, ta thả bọn nó đi. Ta chỉ chơi trong chốc lát thôi.”

Bộ dáng này thật giống chú cún nhỏ phạm sai, bị chủ nhân bắt được tại trận, uể oải, đáng thương, nhưng cũng vô cùng đáng yêu. Cửu hoàng tử đặt nắm tay trên môi, miễn cưỡng nhịn cười, vành tai chậm rãi nghẹn đỏ.

Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ nhìn nhìn cái người cho ve bay đi, lại nhìn nhìn điện hạ tâm tình vui thích, biểu tình càng ngày càng cổ quái, nhưng bởi vì bị kích thích nhiều, năng lực thừa nhận tăng lên, cũng không nói gì.

Đi thăm bàn sách xong, cửu hoàng tử đi về phía giường, hồ nghi nói, “Ban ngày ban mặt, vì sao màn trướng còn che kín? Hay là bên trong giấu người sống?”

Đây vốn là một câu vui đùa, lại không ngờ Hữu Xu phản ứng vô cùng kịch liệt, hai ba bước chạy qua, muốn ngăn cản đường đi của chủ tử. Biểu tình của cửu hoàng tử trong nháy mắt trầm xuống, lại thực nhanh thu liễm, một bàn tay đẩy cậu ra, một bàn tay nhấc màn trướng lên, trong con ngươi sát khí bốn phía.

Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ đã làm tốt chuẩn bị “bắt gian tại trận”, tiến lên một bước, mài lá gan nhìn vào bên trong, sau đó đột nhiên thở ra một hơi. Trong trướng ngoại trừ một cái gối đầu, một cái chăn, một cái đệm giường, cái gì cũng không có. Thằng nhóc Hữu Xu này khẩn trương loạn cái gì? Làm hại bọn họ cũng chịu tội theo! Hai người đang chuẩn bị vỗ vỗ bộ ngực, lại thấy mấy con bọ cánh cứng nhỏ màu đen lảo đảo bay ra, nhìn kỹ, trong góc màn trướng cũng có hơn mười con hai mươi con, tình cảnh có chút khiếp người.

Tâm tình cửu hoàng tử thay đổi rất nhanh, chợt vui chợt buồn, lúc này còn chưa bình ổn lại. Hắn xoa khuôn mặt cứng ngắc, chần chừ nói, “Ngươi, ở trong màn, nuôi sâu hả?” Lại không thấy ghê tởm sợ hãi sao?

Trong mạt thế chẳng những có tang thi, còn có thực vật biến dị và trùng thú, dạng quái vật gì mà Hữu Xu chưa thấy qua, làm sao sẽ e ngại mấy con bọ cánh cứng? Nhưng bí mật nhỏ của mình bị phát hiện, cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nắm vành tai nhẹ giọng nói, “Không phải như các ngươi nghĩ đâu.”

Tiết Vọng Kinh sợ nhất là sâu nhỏ, đã ôm chặt hai tay, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu chăm chú.

Hữu Xu một hồi lâu vẫn không giải thích rõ, một tay đẩy chủ tử lên trên giường, chính mình cũng nằm xuống theo, nói, “Chúng nó là đom đóm, buổi tối bắt bỏ vào trong màn, có thể nhìn thấy sao. Ánh sao bay tới bay lui, giống như duỗi tay ra có thể hái được, cảnh kia rất đẹp rất đẹp, ngươi hiểu không?”

Cửu hoàng tử nhìn chằm chằm đôi mắt còn rực rỡ hơn ánh sao của thiếu niên, chậm rãi gật đầu. Hắn nghĩ, ngôi sao xinh đẹp sáng ngời nhất trong thiên hạ, đã bị mình hái ở trong tay.

Hóa ra là đom đóm à? Nghĩ đến từng điểm từng điểm sặc sỡ tựa như lưu quang bay múa dưới bóng đêm, những cảm giác ghê tởm trước đó liền tiêu tán trong nháy mắt. Tiết Vọng Kinh bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, càng thêm hiểu biết đối với tâm tính chất phác mà lại ngây thơ rực rỡ của thiếu niên. Ở chung với người như vậy, không thể nghi ngờ là thoải mái vui vẻ, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhận được rất nhiều kinh hỉ. Điện hạ thực sự có chút ánh mắt.

Cửu hoàng tử cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ thú vị, làm bộ như vô ý mà duỗi cánh tay, ôm thiếu niên vào trong ngực, chậm rãi nói, “Ban ngày chúng nó sẽ không sáng lên à?”

“Không đâu, phải buổi tối mới được.” Hữu Xu hơi có chút tiếc nuối. Cậu rất muốn nằm cùng một chỗ với chủ tử xem ánh sao nhân tạo.

Hai mắt cửu hoàng tử tối sầm, càng khởi xướng tâm tư muốn ra bên ngoài xây phủ, tốt nhất chọn ở cách vách Triệu phủ, chỉ cách Hữu Xu một mặt tường viện, mở thêm một cánh cửa nhỏ, muốn gặp mặt thì tùy lúc đều có thể, buổi tối còn có thể nằm cùng một ổ chăn… Nghĩ nghĩ, ánh mắt hắn chậm rãi khép lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Mãi qua hồi lâu Hữu Xu mới phát hiện chủ tử đã ngủ say, đang muốn lay tỉnh hắn, liền bị Tiết Vọng Kinh ngăn cản, “Đừng, ngàn vạn lần đừng! Triệu tiểu công tử, xin ngài để điện hạ ngủ một hồi đi.”

Giọng hắn ta ép tới cực thấp, biểu tình cũng lộ ra thận trọng hiếm thấy, giống như đây là một chuyện lớn. Mặc dù Hữu Xu cảm thấy quái dị, lại không hỏi nhiều, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Cậu lặng lẽ, nhẹ nhàng mà ôm một cánh tay của chủ tử, chôn mặt trong khuỷu tay hắn, thỏa mãn mà hít một hơi.

Cách sáu trăm năm, rốt cuộc lại trở về bên cạnh ngươi.

Bạn đang đọc [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!