"Ngươi muốn thanh đao này của ta?" Hoàng phó đà chủ gõ gõ thân đao, có chút buồn cười: "Nếu ngươi thật sự thắng được ta, vị trí hiện tại của ta đều là của ngươi, chỉ là một thanh đao đương nhiên là chắp tay dâng lên. Chỉ là thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy, thật cho rằng ngươi ở cùng phòng với nàng, liền cùng đẳng cấp với nàng sao? -
Triệu Trường Hà cũng không tranh cãi, mỉm cười: "Mời chỉ giáo. -
Hai người đến ngoài viện, một đám giáo chúng nghiêm nghị vây xem, không khí rất nhanh trở nên căng thẳng.
Huyền quan nhất trọng chiến nhị trọng, kỳ thật cũng không tính là chuyện gì hiếm thấy, nhưng loại năng lực vượt cấp khiêu chiến này, thật sự tồn tại trên người ở tân thủ thân mới tu luyện được hơn một tháng sao?
Triệu Trường Hà dám đánh, đương nhiên hắn có lòng tin của hắn, hiện tại đã sớm không còn vô tri không biết gì như lúc trước nữa.
Hắn biết rõ lấy góc độ võ thuật mà xem xét, giữa huyền quan nhất trọng cùng nhị trọng căn bản không khác nhau về chất, có chăng là chỉ khác nhau về lượng xem xem năng lực phản ứng của ai nhanh hơn mà thôi, khác biệt cũng không tính là lớn. Mình kiêm tu cả nội công đủ để bù đắp chênh lệch này, mà đối phương cũng không biết, tin tức kém dẫn đến khinh địch, đây chính là cơ hội thắng của mình.
Vấn đề nan giải của mình ngược lại là làm thế nào đem nội công này phát huy tác dụng, đồng thời còn có thể che dấu không bị ai phát hiện a...
Huống chi phó đà chủ này cũng không thường xuyên luyện tập... Mà Triệu Trường Hà hắn ở trong sơn trại ngày ngày đánh nhau, cùng giáo chúng có tên tuổi đánh nhau cũng không tính là ít, sinh sinh đánh ra thanh danh "Triệu lão đại", "Tiểu Bá Vương", kinh nghiệm thực chiến cũng rất phong phú. Mà nhìn vị Hoàng phó đà chủ này ở trong thành lâu như vậy rắm thối không làm, tận tâm ôm thị nữ uống rượu thưởng hoa, vậy cho dù dũng mãnh ngày xưa rốt cuộc còn có thể phát huy được mấy phần?
Nhạc Hồng Linh có thể vượt cấp khiêu chiến, Lạc Thất cũng đã danh chấn thiên hạ... Mình còn không dám thử một lần, không bằng về quê nuôi cá và trồng thêm rau cho rồi, dựa vào cái gì cùng những người này gặp lại trên giang hồ!
Triệu Trường Hà hít sâu một hơi, cước bộ xê dịch, ra tay trước.
Trường đao xẹt qua không gian trước mắt, mọi người chỉ thấy đao quang chợt lóe, huyết sát cuồng cuộn, đao mang đỏ tươi trong nháy mắt đã đến bên trái cổ Hoàng phó đà chủ.
Đao thật nhanh! Rất nhiều người đều rùng mình.
"Chỉ riêng độ tinh chuẩn của một đao này, ai nhìn ra được đây là người mới tu luyện hơn một tháng?"
"Nói hắn luyện ba năm ta cũng không kỳ quái..."
"Thế gian thật sự có thiên tài như vậy? Đều cùng một phòng sao..."
Ý nghĩ trong lòng mọi người chỉ là trong chốc lát, Hoàng phó đà chủ bên kia thần sắc cũng ngưng trọng vô cùng, hắn bị tốc độ một đao này làm cho một thân mồ hôi lạnh. Hắn theo bản năng lách sang bên phải, cương đao trong tay vội vàng chắn bên trái, ý đồ lấy tu vi cao hơn một thành của bản thân cùng cương đao đẩy ra một đao này của Triệu Trường Hà.
Một khi đẩy được đao kia cho bản thân mình có khoảng trống thao tác, thắng bại chẳng phải đã rõ ràng?
Phương đà chủ bên kia thần sắc ngưng trọng thở dài: "Khí thế lão Hoàng bị đoạt, vốn không nên bị động như vậy..."
Theo lời nói, nhìn xem tư thế nhanh như điện của Triệu Trường Hà căn bản là không thể thu đao, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, Hoàng phó đà chủ một đao nặng nề chém tới, tựa như chém vào khoảng không vậy, đao triệu Trường Hà đã trượt như cá lướt qua bên cạnh đao của hắn, theo đó trượt về phía cổ tay hắn.
"Đây quả thật là chiêu trong Huyết Sát đao pháp, nhưng hầu như không ai dùng a?"
"Huyết Sát đao pháp đại khai đại hợp, bản thân nó cũng không hợp với chiêu số biến hóa tinh xỏa a, cần phải vất vả bỏ thêm công sức tập luyện mới có thể dung hợp lại, người bình thường là trực tiếp bỏ qua những hoa chiêu này a."
"Cho nên hắn rốt cuộc luyện bao lâu?"
"Lực khống chế chuẩn như vậy, hắn thật sự chỉ luyện hơn một tháng?" Ý niệm trong đầu đồng dạng ở trong lòng Hoàng phó đà chủ chợt lóe lên, khẩn cấp thu đao.
Lại phát hiện việc cấp tốc thu đao này, khoảng trống của chính hắn lại lộ ra.
Bên miệng Triệu Trường Hà tựa như có ý cười, một chân to đã không chút khách khí đạp vào bụng Hoàng phó đà chủ.
Một cước này vừa ra lại không giống như thế đao nhẹ nhàng mà tinh xảo như vừa rồi, mà trong đó Huyết Sát lực cuồng bạo vô cùng mãnh liệt bộc phát ra, Hoàng phó đà chủ cảm giác Huyết Sát Công của mình quả thực giống như luyện tập vô ích, căn bản không chịu nổi lực lượng cùng một nguồn này, sinh sinh bị đạp bay vài trượng, nặng nề đụng vào tường viện ngã xuống đất.
"Khụ khụ..." Hắn vất vả cuộn mình trên mặt đất: "Cho ta định huyết đan... Huyết Sát khí của ta bị hắn đảo loạn..."
Giữa sân lặng ngắt như tờ.
Huyết Sát Công cùng một nguồn, Huyết Sát đao pháp đồng dạng, nhất trọng phá nhị trọng, giao thủ vẻn vẹn chỉ ba hiệp!
Hoàng phó đà chủ thậm chí ngay cả cơ hội chủ động tiến công đều không có!
Ngay cả Triệu Trường Hà cũng không nghĩ đơn giản đến như vậy, hắn thậm chí còn không vận dụng nội lực... Tôn giáo tập nói đúng, đao pháp tôi luyện, tầm quan trọng quả thật không thua kém công pháp.
Đao mỗi ngày luyện tập một ngàn lần thậm chí ba ngàn lần, rốt cục ở thế giới này bắt đầu mở ra quang mang chói mắt a.
Triệu Trường Hà hoành đao mà chỉ: "Phương đà chủ, thuộc hạ khiêu chiến này là thắng rồi đúng không?
Nhìn đôi mắt bởi vì thúc dục Huyết Sát Công mà trở nên có chút huyết sắc thô bạo, Phương Bất Bình bị hoành đao chỉ vào mặt có chút cảm giác kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy hán tử bạo liệt này tiếp theo một đao sẽ bổ về phía mình.
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt tay vịn ở ghế: "Không sai, theo quy củ trong giáo, hôm nay chức vụ Hoàng phó đà chủ chính là của ngươi. -
Triệu Trường Hà cười to: "Được rồi, thân là phó đà chủ chưởng quản tiền lương, đối với chuyện điều động tiền lương cũng có phần nói chuyện. Vương Đại Sơn!”
Vương Đại Sơn run sợ: "Tiểu nhận, tiểu nhân ở đây.”
Tiểu nhân rắm thối, ngươi cũng là phó trại chủ của lão tử, nói chuyện lớn tiếng một chút! Triệu Trường Hà đao chỉ hướng kho hàng: "Mang theo mấy huynh đệ, đi lấy ba trăm lượng bạc, kéo ba xe gạo nếp, thịt mang đi một nửa, ủng hộ xây dựng Bắc Mang sơn trại. Cẩn thận một chút, đừng dọn sạch, để lại một chút cho anh em trong thành, đừng có hẹp hòi không biết cách làm người a.”
Mặt Phương Bất Bình đều tái xanh.
Triệu Trường Hà sải bước đến bên tường viện, cúi xuống đút cho Hoàng phó đà chủ một hạt định huyết đan: "Triệu mỗ thân mang ủy thác của Tiết giáo chủ, phải quản lý tốt Bắc Mang sơn trại a, phần quản lý tiền lương này vẫn là Hoàng phó đà chủ thay ta chưởng quản đi. -
Giờ phút này trong túi Triệu Trường Hà đã không chỉ có viên Định Huyết Đan lúc trước cố ý lưu lại, mà đã có tới bảy tám khỏa, là Tôn Giáo Tập trước khi đi lặng lẽ cho hắn. Hoàng phó đà chủ ngược lại không nghĩ tới người giải quyết vấn đề cho mình trước lại là Triệu Trường Hà chứ không phải là Phương Bất Bình, ăn đan đều trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Cảm ơn. Thanh đao là của ngươi. -
Nhìn qua cũng là một hán tử xuất thân từ đạo tặc, sảng khoái vẫn là có. Triệu Trường Hà cũng không khách khí với hắn, cầm cương đao dày, có chút yêu thích khoa tay múa chân mấy cái, đeo vào bên hông. Lại xoay người ôm xấp sách vừa rồi, đối với Phương Bất Bình cười tủm tỉm nói: "Nếu là đà chủ không có gì phân phó, thuộc hạ liền cáo lui trước.”
Phương Bất Bình hít sâu vài hơi, nếu như hắn hiện tại không bị thương, phỏng chừng thật sự có thể liều mạng bất chấp đem Triệu Trường Hà này chém thành hai nửa. Nhưng mà hắn hiện tại bị thương đến mức giường cũng không xuống được, ngược lại sợ Triệu Trường Hà liều mạng chém hắn thành hai nửa a, dựa theo đao quang nhanh nhẹn vô luân vừa rồi kia, người khác sợ là ngay cả cứu viện cũng không kịp.
Hắn liều mạng áp chế tức giận trong lòng, cố gắng duy trì ngữ khí nhàn nhạt: "Triệu trại chủ dũng mãnh, thánh giáo có thêm một đại tướng, đó là may mắn. Bất quá đã vào giáo phái, một ít quy củ vẫn phải cùng Triệu trại chủ nói rõ ràng. -
Triệu Trường Hà nói: "Đà chủ mời nói.
Sơn trại không phải là vật riêng của ngươi, mà là một đường khẩu tìm kiếm tài nguyên tích lũy tài sản, ở bất kỳ chỗ nào cũng là lý lẽ này. Sơn trại nếu có thu hoạch, mỗi tháng một nửa lưu lại, một nửa phải giao cho phân đà. Nếu là quan binh hoặc chính đạo tiễu phỉ bị các ngươi bắt được, không thể tự tiện xử lý, nhất định phải áp giải cho bổn tọa định đoạt. Những chuyện này, Triệu trại chủ nhất định phải biết, nếu không nháo đến tổng đàn, Tứ Tượng giáo cũng sẽ không vì loại chuyện này thay ngươi bảo vệ, sự vụ nội bộ của Huyết Thần giáo vẫn là tự chúng ta định đoạt.
Triệu Trường Hà cười nói: "Ta tự nhiên để ý tới. Bất quá tương đối, thật có quan binh hoặc là chính đạo ti tiễu phỉ, cũng mong phân đà có trợ giúp.”
"Chuyện đương nhiên." Phương Bất Bình thật sự không muốn nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Triệu Trường Hà nữa, chán ghét phất phất tay: "Đi đi.”
Triệu Trường Hà nhìn đám người Vương Đại Sơn xa xa đẩy xe tới, vung tay lên: "Các huynh đệ, hồi sơn!”
Tại thời điểm này, trên bầu trời lóe lên kim quang.
Chuyện Loạn Thế Thư liên tục xuất hiện trong vòng chưa đầy một khắc, trên đời cũng rất ít thấy, cơ hồ cả thiên hạ đều ngẩng đầu nhìn, lần này lại là bảng nào thay đổi?
Vừa nhìn, lại là Tiềm Long Bảng a.
"Tháng Chạp, Tiểu Hàn. Triệu Trường Hà huyền quan nhất trọng, trong ba hiệp thắng nhị trọng, tiềm lực đáng khen ngợi.
"Tiềm Long Bảng vị trí mới thêm vào.”
"Tiềm Long hai trăm năm mươi, Triệu Trường Hà."
Không có, thứ hạng thập phần ngốc nghếch, cũng không có giống như Nhạc Hồng Lĩnh cùng Hạ Trì Trì cuối cùng kèm theo một câu bình luận đãi ngộ, giống như rất không xem trọng.
Dù sao chỉ là huyền quan nhất nhị trọng mà thôi, người khác loại này vượt cấp cũng không hiếm thấy, cũng chỉ là trong ba chiêu đã thắng là tương đối khó có được mà thôi. Kỳ thật điểm này thực lực tiềm long bảng cũng không tính là chuyện tốt gì, thực lực không đủ lại bị đố kỵ, những tân binh cuối bảng này thường sống không quá lâu a.
Trên đời tuyệt đại bộ phận mọi người nhìn thoáng qua, cũng không thèm để ý, nhiều nhất cảm thấy cái tên Triệu Trường Hà này có chút quen tai...
Ngoài ngàn dặm, trong bí địa, Hạ Trì Trì từ trong khoanh chân tiềm tu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng lộ ra ý cười động lòng người.
"Ngươi lên loạn thế bảng ngay sau ta là vì nhắc nhở ta sao? Cái này gọi là tranh bảng đưa tình a? Hì hì.
" Kỳ thật ta đã sớm biết, vô luận ngươi và ta khởi đầu muộn như thế nào, Loạn Thế thư lóng lánh trên không, tất có chỗ cho ta và ngươi."
"Tiềm Long bảng không phải là nơi cuối cùng, Thiên Địa Nhân Bảng đang chờ chúng ta."
Hạ nhật lăng không, lai hà trì dã!
Nàng là Hạ Trì Trì, Triệu Trường Hà không phải cũng chậm như vậy sao?
Một nơi nào đó trong thành, Nhạc Hồng Linh đứng trên đỉnh nhà cao lâu, lẳng lặng nhìn bóng dáng Triệu Trường Hà phía dưới kêu gọi thuộc hạ vận chuyển vật tư.
Lời nói của Triệu Trường Hà ngày đó bỗng nhiên hiện lên trong lòng: "Triệu Trường Hà ta đến thế giới này, không phải vì đến nông thôn ở ẩn a."