Chương 90: Lời Nói Dối Chân Thành

Phiên bản 15750 chữ

Nói đến đây, giả định "Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Mạc Nại bị bôi lên trên qυầи ɭóŧ làm chứng cứ cưỡиɠ ɦϊếp, trở thành kẻ gánh tội thay thủ phạm thật sự đã trở nên vô cùng sống động.

"Ha, đây chẳng lẽ là điềm báo Mạc Nại là người tốt trong sạch vô tội?" Kỷ Tuân lầm bầm lầu bầu, "Không đúng, chuyện này hình như có chút sắc thái chủ quan, còn dễ ảnh hưởng đến phán đoán về án diệt môn của Trác Tàng Anh, Cao Sảng. Hơn nữa, trên đời này có nhiều người tốt như vậy sao? Người tốt đều bị ngồi tù oan? Đây chính là mỉa mai trắng trợn đối với hệ thống tư pháp chúng ta... Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, loại tình tiết chất chứa oan tình này thật sự quá cũ rích, không cần viết cũng biết nhất định là đứt gánh giữa đường!"

Đối với Kỷ Tuân như vậy, Hoắc Nhiễm Nhân vô cùng bao dung. Lúc này cậu cũng không chỉ trích Kỷ Tuân nói năng hùng hồn, chỉ hơi sửa lại:

"Không, chuyện này chỉ chứng minh mắt xích chứng cứ dùng để định tội trong quá khứ không hoàn chỉnh. Nó nhắc nhở chúng ta, qυầи ɭóŧ có dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Mạc Nại ≠ Mạc Nại chính là tội phạm cưỡиɠ ɦϊếp."

Kỷ Tuân nhướng mày: "Thế dùng phương pháp chứng minh phân loại đi.

1. Mạc Nại là kẻ hϊếp dâʍ, vậy thì không có vế sau.

2. Mạc Nại không phải kẻ hϊếp dâʍ, vậy thì có các khả năng sau:

A. Hắn chủ động bôi tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên trên qυầи ɭóŧ

B. Hắn bị động bôi tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên trên qυầи ɭóŧ

C. Hắn bị động nhưng ngầm đồng ý bôi tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên trên qυầи ɭóŧ.

Đúng rồi, trên qυầи ɭóŧ có DNA của Tống Thính Phong không? Có xác nhận nó thuộc về Tống Thính Phong không?"

"Không có, chỉ xét nghiệm Mạc Nại."

"... Chi bằng em gửi điện tín cho đồng nghiệp Liễu Thành trước, để bọn họ khẩn cấp làm hóa nghiệm rồi chúng ta lại suy luận sau? Nếu không có nói khô cả miệng cũng không hết được số lượng khả năng."

Hoắc Nhiễm Nhân dùng bàn tay không bị Kỷ Tuân nắm chặt, hơi cự nự mà vòng qua eo móc di động trong túi ra bấm điện thoại, cậu nói ngắn gọn thẳng thắn, chỉ trao đổi nửa phút đã cúp điện thoại, nói tiếp: "Không cần cân nhắc từ hướng này. Có thể tiếp xúc với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Mạc Nại, không phải chính Mạc Nại thì cũng chỉ có thể là người bên cạnh hắn."

"Bản thân, anh em, bạn tình, ừm, nếu như người anh em này là gay thì hai đối tượng sau có thể xếp chung thành một rồi. À —— còn có thể thủ dâʍ lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ dưới tác dụng của các loại thuốc ngủ. Thực sự kỳ diệu, đàn ông say rượu không có cách nào cương, mà uống thuốc ngủ xong lại có thể cương được." Viết tiểu thuyết luôn dễ dàng lan man, trong lúc Kỷ Tuân bàn về vụ án cũng không quên bình luận một hai câu, "Phương hướng điều tra rất rõ ràng, nhưng đáng tiếc vụ án này đã qua chín năm, bỗng dưng lại có thêm vô số chướng ngại..."

Nhưng mà nhiều chướng ngại hơn nữa cũng không thể không điều tra.

Mạc Nại vẫn bị giữ trong đồn cánh sát, thẩm vấn đối với hắn đã giao cho nhân viên chuyên nghiệp phụ trách.

Về phần anh em cùng bạn tình —— Sợ là phải bắt đầu điều tra từ đại học Liễu Thành.

Trong đại học Liễu Thành, Mạc Nại từng làm thêm ở một cửa hàng bánh kếp, cũng từng đóng giả làm sinh viên, yêu đương với một cô gái trong trường —— bạn cùng phòng của người bị hại Tống Thính Phong, Trình Tưởng.

Sau khi Trình Tưởng tốt nghiệp thác sĩ đã tới thủ đô làm việc, cách thành phố Ninh tương đối xa, hai người tuân theo nguyên tắc gần, không lập tức đi tới thủ đô tìm Trình Tưởng mà sang Liễu Thành trước.

Liễu Thành gần thành phố Ninh, lái xe hết một hai giờ, mà đi tàu cao tốc còn gần hơn, chỉ hết ba mươi phút.

Lần này hai người không mang súng, dứt khoát chọn tàu cao tốc, đi tàu sẽ thuận tiện hơn. Chỉ là trước khi vào trạm tàu có xảy ra một chuyện bất ngờ, một đôi nam nữ trẻ tuổi tiến lên chào, cầm một rổ đủ loại con vật nhỏ, nhỏ nhẹ nài nỉ:

"Anh ơi có thể quét mã không? Quét mã xong chúng em sẽ tặng anh động vật nhỏ, đây là nhiệm vụ của chúng em, làm không xong sẽ bị trừ tiền."

"Không thể, cảm ơn." Hoắc Nhiễm Nhân từ chối thẳng.

"À..." Kỷ Tuân lại không kiên quyết như vậy, cách thời gian khởi hành còn sớm, dưới sự vây quanh của người trẻ tuổi, anh bị dao động, cô gái lập tức phát hiện ra anh đã dao động, thế là lại càng dồn dập nài nỉ.

Kỷ Tuân mơ màng quét một lúc ba bốn mã, xem như là hoàn thành yêu cầu của bọn họ. Trong lúc hai người trẻ tuổi vui vẻ ra mặt, Kỷ Tuân lật qua lật lại rổ nhỏ của hai người, phát hiện ngoại trừ giấy ăn ra thì đều là dây thun, kẹp tóc của nữ sinh.

Anh với Hoắc Nhiễm Nhân đã có giấy ăn rồi, mang nhiều như vậy cũng không có để làm gì.

Kỷ Tuân lật nửa ngày, lật ra một cái kẹp tóc hình con gà nhỏ có lò xo, hỏi Hoắc Nhiễm Nhân: "Có muốn không?"

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân như đang nhìn kẻ thiểu năng.

"Được rồi." Kỷ Tuân nhún nhún vai, "Em không muốn thì tôi muốn, nó đáng yêu lắm mà."

Dứt lời, anh giơ tay, kẹp gà con lên tóc mình, sau đó anh đeo kẹp tóc gà con này, một đường thông qua kiểm tra an ninh lên tàu, tàu vừa khởi động, gà con trên đầu Kỷ Tuân lập tức lắc lư, mổ vào tóc Kỷ Tuân giống như đang mổ thóc.

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Kỷ Tuân chơi điện thoại: "Người vừa quét mã lúc nãy đã đồng ý kết bạn tôi rồi, ồ, còn là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lại đi tư vấn cho đàn ông? Tôi cần phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sao không bán mấy thứ như thuốc lá, rượu, trà hay giày thể thao ..."

Thế nhưng nhàn rỗi thì nhàn rỗi, đi đường hết tận nửa tiếng cơ mà, Kỷ Tuân cũng bắt đầu trò chuyện với đối phương.

Tỷ như bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ này là bệnh viện tư nhân hay là thẩm mỹ viện? Gần đây có hoạt động gì? Chủ yếu kinh doanh mặt hàng cao cấp nào? Có trường hợp thành công nào? Có những chuyên gia y khoa nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nào? Địa chỉ ở đâu? Chụp các dự án gửi qua đây xem nào? Có video về hoàn cảnh bên trong để tìm hiểu trực quan được không?

Kỷ Tuân gõ chữ như bay, hỏi liên tiếp một loạt, so với tốc độ nhanh chóng nghĩ cái gì hỏi cái đấy của anh, vị tư vấn viên thẩm mỹ ở đầu bên kia điện thoại hình như không còn chuyên nghiệp như vậy nữa.

"Em nói xem," Kỷ Tuân nghiền ngẫm hỏi Hoắc Nhiễm Nhân, "Kinh doanh qua WeChat sao lại không học thuộc dữ liệu vậy chứ, không học thuộc cũng không thể gửi link bản mềm sang sao?"

"Chưa được huấn luyện." Hoắc Nhiễm Nhân, "Đương nhiên cũng có thể là —— "

"Lừa đảo trong lừa đảo." Kỷ Tuân tiếp lời, " Kinh doanh qua WeChat có cả đống lừa đảo, nhưng cũng thật biết lừa người. Không có bất kỳ bài tuyên truyền nào trong vòng bạn bè, tư liệu máy móc, lại không chủ động tích cực tư vấn, hỏi một câu nửa ngày sau mới trả lời, ngược lại thật hiếm thấy."

"Cho nên định làm gì đây, trộm lấy vòng bạn bè cùng thông tin cá nhân của tôi để lừa đảo chiếm đoạt tài sản dưới hình thức cho vay, thế chấp sao? Nhưng tôi đã cơ trí ẩn đi rồi mà." Kỷ Tuân khó hiểu hỏi.

"Biết hắn là lừa đảo anh còn nói chuyện nhiệt tình với hắn như thế?" Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời hỏi ngược lại Kỷ Tuân.

"Không phải là do chán quá sao?" Kỷ Tuân nói, "Nói gần mười phút hắn đã miễn phí nhấn vài lần trợ giúp từ bạn tốt giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ trong game rồi đây này, tôi cũng giúp cảnh sát bóc lột tinh lực của kẻ lừa đảo một chút, đồng thời góp chút công sức nhỏ bé vì an ninh xã hội."

"Tôi còn phải cảm ơn anh đấy à?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi kháy.

"Ờm, đừng khách sáo." Kỷ Tuân nói xong liền nghiêng đầu, gà con trên đầu cũng nghiêng ngả theo anh, gà con mập mạp lắc trái lắc phải, đè cong cả chỏm tóc trên đỉnh đầu của Kỷ Tuân.

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Cậu cố gắng hết sức khống chế ánh mắt của mình, không liếc sang nơi đó.

Kỷ Tuân bỗng nhiên lại cúi đầu, kẹp tóc hình gà con hùng hổ bổ xuống một cái, răng rắc vùi vào trong mái tóc.

Hoắc Nhiễm Nhân: "..."

Cậu giơ tay lên, ấn ấn đôi mắt như muốn dời đi lực chú ý.

"Ha, bắt đầu nhanh chóng đáp lại tôi rồi." Kỷ Tuân xem lịch sử trò chuyện của điện thoại, tràn đầy phấn khởi mà nói với Hoắc Nhiễm Nhân, "Em nói xem có phải hắn vừa add một người tư vấn làm đẹp, cop hết câu hỏi của tôi cho đối phương, sau đó lại cop toàn bộ câu trả lời của đối phương sang cho tôi, hoàn thành mỗi chuỗi hành vi tuần hoàn?"

Hoắc Nhiễm Nhân trả lời bừa một tiếng.

Thật ra Kỷ Tuân nói gì, cậu căn bản không để tâm.

Hiện tại cậu chỉ nghĩ một chuyện.

Cặp tóc gà con này, còn không bằng tự kẹp lên đầu cậu.

Kỷ Tuân kẹp tóc như thế, thật sự là... Quá đáng yêu, hoàn toàn không dời mắt được.

Đảo mắt đã hết nửa tiếng đồng hồ, lúc sắp xuống xe, Kỷ Tuân vẫn còn hơi tiếc, nếu như chuyến xe này kéo dài thêm một chút, tên lừa đảo ở đầu bên kia còn nạp tiền điện thoại cho anh luôn rồi.

"Nếu thật sự để hắn nạp tiền, vậy thì đến phiên tôi còng tay anh lại." Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười đáp lời anh.

"Còng đi còng đi còng đi." Kỷ Tuân trực tiếp đưa tay ra, "Còng xong cho em dẫn tôi đi luôn."

Hoắc Nhiễm Nhân nắm lấy tay anh, một đường bước về phía trước.

Hai người tới đại học Liễu Thành, cám ơn trời đất, cửa hàng bánh kếp mà Mạc Nại làm thêm lúc trước vẫn còn mở, chủ quán cũng là chủ quán năm đó, chỉ là bây giờ đã già hơn mười tuổi, từ một người trung niên trở thành một ông lão.

Bác trai nhớ rất rõ Mạc Nại.

Sau khi Hoắc Nhiễm Nhân lấy ra thẻ cảnh sát thì bác cũng trực tiếp kể chuyện.

"Haiz, chuyện của Mạc Nại ấy à, năm đó huyên náo sục sôi, đừng nói chín năm, có xuống mồ thì tôi cũng không quên được. Thằng bé này thông minh lại đẹp trai, nói như thế nào đây, chỉ là không kiên định, hơn nữa còn rất kiêu ngạo. Ở cạnh trường học ngước nhìn một thời gian dài, nhìn mỗi một sinh viên của trường đại học danh tiếng đi tới đi lui, nó liền sinh lòng hư vinh, sau khi chơi với một đống bạn chẳng ra gì, cả người đều không còn như trước đây nữa."

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân liếc mắt nhìn nhau.

Nhân vật then chốt trong phân tích của hai người lúc trước đã xuất hiện rồi.

Anh em tốt —— Đám bạn chẳng ra gì của Mạc Nại.

"Bạn của Mạc Nại là ai ạ?"

"Là sinh viên trong trường." Ông chủ hàng bánh kếp khẳng định nói, "Nhà chúng nó rất giàu, mỗi ngày cho Mạc Nại mượn thẻ sinh viên này, đồng phục trường này, rồi còn cả thời khóa biểu nữa, nhờ đó mà Mạc Nại mới có thể giả làm sinh viên đại học Liễu Thành, yêu đương với một cô gái trong trường. Theo tôi thấy, đàn ông con trai đang độ trẻ tuổi thì cứ chuyên tâm phấn đầu vì sự nghiệp đi đã, gấp gáp yêu đương như thế làm gì? Mua một căn nhà ở Liễu Thành, ổn định nhà cửa rồi lại giải quyết vấn đề cá nhân, như vậy không phải thuận lợi rồi sao?"

Ông chủ hàng bánh kếp vừa xem thường lại vừa thương tiếc.

Bác trai hoàn toàn đủ tư cách nói như vậy. Trong khi trò chuyện ban nãy, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã biết được ông chủ này cũng là từ nông thôn đến Liễu Thành dốc sức làm ăn, mở cửa hàng bánh kếp cạnh đại học Liễu Thành đã 20 năm, trong 20 năm này, ông tích góp từng chút từng chút, bây giờ đã có ba căn nhà ở Liễu Thành, còn có thể cho con cái đi du học ở nước ngoài.

Đối với tấm gương dốc lòng như thế này, Kỷ Tuân còn có thể nói gì? Chỉ có thể cảm thán ông thật trâu bò.

Viết tiểu thuyết làm gì không biết, đi bán bánh kếp rồi mua nhà có phải sướng hơn không?

"Tôi không ưa bạn gái của Mạc Nại lúc đó lắm." Ông chủ hàng bánh kếp lại nói, lời khai của người qua đường luôn như thế này, nhớ đến cái gì thì nói cái đó, hai người cũng không cắt ngang, kiên trì lắng nghe bác trai kể, biết đâu manh mối lại ẩn nấp trong những chuyện lặt vặt này thì sao, "Nhìn ra được là con gái nhà có điều kiện, Mạc Nại không xứng với con bé. Mỗi lần con bé kia đi cùng Mạc Nại đến phố ăn vặt, đều là Mạc Nại bận trước bận sau, vừa xách đồ vừa phải mua đồ ăn vặt, mà con bé kia tuyệt không động đến một miếng nào, ném hết cho Mạc Nại, cũng không quan tâm Mạc Nại có ăn hay không, dù sao cũng để Mạc Nại giải quyết hết. Những lúc đi ở phía trước, con bé kia không buồn liếc về đằng sau lấy một lần, nói thật, nếu không phải biết được hai đứa nó yêu đương với nhau, tôi còn tưởng là cô chủ cùng tuỳ tùng. So với đó thì còn có một cô bé tốt hơn nhiều, cô bé kia tên là, tên là... Cái gì Mộng ý?"

Dù sao cũng đã chín năm, ông chủ không nhớ rõ được tên người này.

Mà trong nháy mắt, cái từ khóa này vẫn gợi ra cảnh giác của Kỷ Tuân, anh nói: "Tề Mộng?"

Ông chủ vẫn đang khổ cực nhớ lại.

"Một cô gái câm điếc?" Kỷ Tuân lại nhắc đến từ mấu chốt.

"Đúng đúng đúng!" Ông chủ lập tức nhớ ra, "Một cô gái câm điếc, hình như là người nhà của thợ xây làm việc ở công trường bên cạnh. Nhìn ra được cô bé kia thích Mạc Nại, năm lần bảy lượt chạy tới giúp Mạc Nại làm việc, tuy rằng cô bé có khiếm khuyết, nhưng mà tôi nói thật, người lành lặn cũng không làm việc nhanh nhẹn được bằng cô bé đó đâu. Cô bé này, thật sự rất cố gắng sống cho tốt. Đáng tiếc Mạc Nại không thích con bé, không để tâm những điểm tốt của con bé, haiz..."

Đây đã là toàn bộ hồi ức của ông chủ tiệm bánh kếp rồi.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân còn lấy được một tấm hình từ chỗ ông chủ, là ảnh chụp chung của Mạc Nại cùng bạn bè của hắn, có thể là Mạc Nại thật sự mang tới quá nhiều thổn thức cùng kỷ niệm, một bức anh từ chín năm trước mà ông chủ vẫn còn giữ lại cho tới bây giờ.

"Tề Mộng thích Mạc Nại, Mạc Nại thích Trình Tưởng. Trình Tưởng nhìn không lọt Mạc Nại, Mạc Nại nhìn không lọt Tề Mộng. Tề Mộng cùng Tống Thính Phong lại chân trước chân sau nhảy lầu."

Ra khỏi cửa hàng bánh kếp, Kỷ Tuân cảm khái nói.

"Em nói xem, Mạc Nại bởi vì án cưỡиɠ ɦϊếp của Tống Thính Phong mà ngồi tù, trong chín năm ngồi tù đều tưởng niệm Tề Mộng, trốn ngục cũng chỉ vì tảo mộ, hoặc là, sau khi người kia chết rồi mới phát hiện ra đó là tình yêu cả đời mà mình đã bỏ lỡ, hoặc là, thẹn ở trong lòng."

"Cuối cùng của cuối cùng..."

Kỷ Tuân nhìn bức ảnh trong tay.

Trong ảnh là bốn người, ba sinh viên đại học Liễu Thành kề vai sát cánh, Mạc Nại ngồi ở góc, khẽ mỉm cười với ống kính, hắn của năm đó, dường như cũng mang dáng vẻ kín đáo lại trầm lặng.

Hắn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, giày Nike trên chân cũng trắng đến phát sáng, so với hắn, ba người bên cạnh thậm chí còn lôi thôi lếch thếch hơn, giày đã bẩn, quần áo cũng không sạch sẽ gọn gàng.

Chỉ nhìn vào bức ảnh này, sinh viên giả như Mạc Nại có vẻ còn xuất sắc hơn cả ba sinh viên thật kia.

Nhưng dựa theo lời kể của ông chủ tiệm bánh khi nãy, Kỷ Tuân nhìn bức ảnh một lần nữa, nhìn ngang liếc dọc đều cảm thấy Mạc Nại hoàn toàn không hòa hợp với ba người còn lại.

Xuất thân, học thức, tiền tài, địa vị. Những thứ tưởng như vô hình lại hữu hình vắt ngang giữa bốn người kia, đồng thời cũng vắt ngang giữa Trình Tưởng cùng Mạc Nại.

"Quần áo nam không dễ phân biệt, nếu không phải do ông chủ mới nói ba người này rất giàu có, tôi hoàn toàn không thể dựa vào quần áo trong ảnh mà đoán ra được. Ông ấy vừa nói như thế, thì dù một sợi chỉ bẩn thỉu trong ảnh thôi cũng đang cố gắng chứng mình với tôi là nó rất giàu —— giống như có thêm một bộ lọc ấy. Tôi còn như này, vậy thì năm đó khi Trình Tưởng được nhắc nhở rằng Mạc Nại đã che giấu thân phận thực sự sẽ nghĩ như thế nào đây?"

Kỷ Tuân lầm bầm lầu bầu.

"Khả năng vì yêu sinh hận hẳn là rất lớn đi."

"Tiền tài địa vị là một loại bộ lọc có màu sắc, tình yêu lại là một loại bộ lọc có màu sắc khác. Hai loại bộ lọc, lại chẳng hề phân chia trên dưới. Nhưng hình thức gợi đến tình cảm cùng biểu hiện của tình cảm lại không hoàn toàn giống nhau." Hoắc Nhiễm Nhân lý trí phân tích, "Theo như miêu tả của ông chủ cùng tình tiết sau khi Trình Tưởng biết chuyện đã dứt khoát chia tay với Mạc Nại mà nói, Trình Tưởng dường như không bị tình yêu làm cho mù quáng —— đương nhiên, cụ thể ra sao, vẫn phải gặp mặt dò hỏi rồi mới lại tiếp tục phán đoán."

"..." Kỷ Tuân nhất thời không đáp lại.

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến em."

Một thoáng kinh ngạc xẹt qua hai hàng lông mày của Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân quay đầu cười với cậu: "Nhớ đến lời khuyên của em trước đây. Đừng để tình yêu che mờ lý trí."

Hai người đồng thời nghĩ tới đêm hôm đó.

Giữa đêm đen, một ly rượu vang đặt trên bàn, dịu dàng đưa tình tựa như ánh đèn vàng nhạt chảy xuôi trên da thịt.

"Không phải tình yêu." Một lúc sau, Hoắc Nhiễm Nhân mới cong miệng, "Là hoóc-môn."

----------------------------------------

Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!