Chương 51: Lồng Giam Hoàng Cung

Phiên bản 14179 chữ

-Hy nhi !

-Phụ hoàng !

Hiên Viên Từ Hy buông kiếm xuống, lao ngay đến vòng tay Hiên Viên Nhật. Lúc Bình An mới rời đi, khỏi phải nói đó là một cú sốc lớn với bé đến nhường nào. Đã thế cậu lại ra đi lặng lẽ ngay đến cả một lời từ biệt cũng không có khiến cho hài tử cứ canh cánh mãi trong lòng là do mình không ngoan nên mẫu hậu mới tức giận bỏ đi. Đoạn thời gian ấy, Hiên Viên Nhật thực vất vả dỗ dành, nịnh nọt, thậm chí có đôi lúc mất bình tĩnh quát nạt mới khiến bé sợ hãi mà không dám làm càn nữa.

Tuy nhiên có lẽ người thực sự có công trong chuyện này là Bắc Đường Ngạo thì đúng hơn. Dù cho công việc bận bịu nhưng hắn vẫn dành thời gian mỗi ngày đến chơi với Từ Hy, giải thích cho bé hiểu mẫu hậu sức khỏe không tốt cần phải chữa trị. So với Hiên Viên Nhật, Bắc Đường Ngạo không biết là do có tính kiên nhẫn cao hơn hay như người ta nói phụ thân và nhi nữ có một sợi dây tình cảm vô hình mà vững chắc. Có lẽ thế cho nên Từ Hy đặc biệt tin tưởng vị thúc thúc này, dần dần không còn quá kích động như thuở ban đầu.

Nói thế không có nghĩa là Hy nhi hết nhớ mẫu hậu, sau đó cứ mỗi lần Hiên Viên Nhật đến bé đều hỏi mẫu hậu đã đỡ chưa? Khi nào về ? Đồng dạng như sáu năm về trước Nguyệt nhi cũng hỏi y phụ thân đã đỡ chưa? Khi nào thì tỉnh lại vậy.

Những câu hỏi rất ngây thơ đây của trẻ nhỏ dù là trước kia hay hiện tại đều không thể

làm cho bậc đế vương quyết đoán như Hiên Viên Nhật y trả lời chắc chắn được.

Nhiều lần như vậy, Từ Hy không đề cập đến nữa, cứ dặn lòng mình rằng không được nóng vội, nhất định không được nóng vội, sức khỏe của mẫu hậu là trên hết.

-Phụ hoàng, người đến chơi với con sao?

-Hy nhi ! Có muốn đi đón mẫu hậu về không?

-Sao ạ ???

Thiên ơi, có biết bé đợi câu nói này của phụ hoàng lâu lâu đến nhường nào rồi không ? Một ngày với người lớn bận bịu công việc thì thấy nó trôi qua nhanh chứ với một đứa trẻ mà nói phải dài gấp mấy lần, đã thế lại còn hơn ba trăm sáu mươi ngày rồi đấy. Nước mắt vui sướng chảy ra mà cái miệng nhỏ không quên hỏi lại.

-Thật không ạ?

-Đương nhiên là thật.

Từ Hy quệt nước mắt, tụt xuống khỏi người Hiên Viên Nhật lao ngay vào phòng, vừa chạy vừa nói vội.

-Phụ hoàng đợi một lát thôi, để con thay y phục mới.

Nhìn Hiên Viên Từ Hy cười đến vui vẻ, trong lòng Hiên Viên Nhật đột nhiên nổi lên một sự ham muốn tột cùng. Giá như bé là con y thì tốt quá, là công chúa của riêng y thôi sẽ không phải sẻ chia cho người khác. Dù rằng, sau tất cả là y hiểu lầm Bình An có tình cảm với Bắc Đường Ngạo nhưng Hy nhi là con ruột của hắn thì không có cách nào chối cãi. Lắc đầu ném ngay ý nghĩ đáng sợ vừa mới xuất hiện, ngay từ đầu là do chính bản thân y lựa chọn cho nên y phải học cách thấu hiểu và chấp nhận, không thể ngông cuồng chiếm hữu như trước nữa.

--------

Sắc trời hôm nay không được tốt lắm, có thể tối về lại có cơn mưa. Thở dài một tiếng, Bình An cầm bộ y phục mới mua đặt ngay ngắn trên đầu giường, không hiểu sao vừa ra đến chợ cậu lại nảy ngay ý định mua chúng về, chẳng lẽ là do lần đó nhìn Hiên Viên Nhật mặc y phục của mình trông quá ủy khuất chăng?

Kỳ thực trong thâm tâm Bình An đã hoàn toàn tha thứ cho Hiên Viên Nhật rồi, chẳng qua đúng như Ngụy công công nói là cậu còn hơi sợ hãi pha chút lo lắng mà thôi. Hơn nữa sau lần gặp đầu tiên, Hiên Viên Nhật không đả động gì đến việc trở về nữa khiến cho Bình An cũng không biết mở lời thế nào. Nói như vậy cũng là quá oan cho y đi, y sợ nếu lại nói ra sẽ tạo áp lực cho cậu nên mới tìm cách tạo dựng niềm tin từ từ như thế này.

Bình An quyết tâm tối nay Hiên Viên Nhật mà đến cậu sẽ nói chuyện rõ ràng, nhưng mà sợ rằng ông trời không cho cậu có cơ hội làm việc đó đâu.

-Mẫu hậu !

Động tác trên tay Bình An đình chỉ.

Mẫu hậu ! Trên toàn Nam Hán quốc này chỉ có một người dùng hai từ này cũng là để gọi duy nhất một người, đó chính là Hy nhi đang gọi cậu.

-Mẫu hậu !

Lần thứ hai nghe được, Bình An chắc chắn là mình không có nghe nhầm, vừa quay lại đã thấy Hy nhi lao tới ôm lấy chân mình, động tác quá mạnh khiến Bình An lảo đảo về sau.

-Mẫu hậu ! Sao người đi lâu vậy ? Hy nhi rất rất nhớ người !

Nước mắt Từ Hy rơi như suối không tài nào mà ngăn được, Bình An cũng đâu có khác gì. Đã một năm rồi cậu chưa được gặp nó, ôm chặt lấy bé hai hàng lệ trên mắt phượng không hề kìm nén cứ như thế chảy ra.

-Xin lỗi . . . thực xin lỗi là . . . ta không tốt.

Cái đầu nhỏ bé nằm trong hõm vai Bình An ngọ nguậy.

-Không phải . . . không phải lỗi của mẫu hậu . . .Hy nhi hiểu sức khỏe của người là trên hết.

Bình An biết đây là lý do Hiên Viên Nhật đưa ra để dỗ hài tử nhưng nghe đến vẫn là đau lòng, rời đi hơn một năm nhưng hài tử không một lời oán giận ngược lại còn lo cho sức khỏe của mình. Vậy mà cậu lại . . .

-Để phụ thân xem con đã lớn chừng nào rồi.

Hiên Viên Từ Hy mặt mũi lấm lem không tình nguyện buông mẫu hậu ra, Bình An vuốt vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt đáng yêu, nổi lên tâm ý muốn đùa một chút.

-Đã lớn thế này rồi mà còn khóc nhè là không tốt đâu.

-Con mới không khóc đâu, là do quá nhớ người . . .

Một lần nữa Hy nhi lại ôm lấy cổ Bình An mà nũng nịu, cậu đành bảo trì tư thế ôm bé đứng dậy đi lại trong phòng.

-Mẫu hậu !

-Hửm ?

-Người trở về được không? Trong cung có rất nhiều thái y giỏi sẽ chữa được bệnh cho mẫu hậu mà.

Bình An liếc mắt qua cái người từ lúc bước chân vào đến giờ chưa nói một câu nào, ý hỏi tất cả có phải kế hoạch của y không thì đáp lại cậu là bộ mặt vô tội như kiểu không hề liên quan đến mình.

-Mẫu hậu ! Sao người không trả lời ?

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Bình An nói ra một từ chắc chắn.

-Được.

Vòng tay bé nhỏ ôm lấy Bình An càng chặt biểu lộ sự vui sướng không nói thành lời. Nhưng cái người thực sự đang kìm nén sự hạnh phúc một cách nội thương chính là Hiên Viên Nhật đi, y chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì sung sướng cho nên không chờ đợi được nữa mà lên tiếng thúc giục.

-Vậy chúng ta xuất phát luôn được không ? Trước khi cơn mưa ập tới.

Như thế này cũng quá nóng vội rồi, công việc của cậu ở đây, còn những đứa trẻ thì phải làm thế nào ? Đâu thể nói đi là bỏ lại đấy mà đi ngay được.

Hiên Viên Nhật không cho cơ hội để Bình An lưỡng lự, liền nói.

-Về phương tiện, biết đệ không thích khua chiêng gõ trống nên ta chỉ chuẩn bị một mã xa cho ba người. Còn công việc ở đây, đừng lo ta đã có chủ ý hết rồi.

Bình An làm vẻ mặt oán hận.

Thế mà còn dám nói là không liên quan đến mình.

Hiên Viên Nhật ngại ngùng, ai bảo kế hoạch đưa lão bà của y về lại gian nan đến vậy, không dùng chút thủ đoạn biết đến bao giờ mới thành hiện thực được.

Xe ngựa dần chuyển bánh một lần nữa đưa Bình An vào cung, trải qua một quãng thời gian dài mười năm biến cố, có đúng là từ nay phía trước sẽ chỉ là một màu hồng đang đón chờ cậu hay không ?

---------

-Chúng nô tỳ ( nô tài ) tham kiến hoàng hậu! Hoàng hậu thiên tuế ! Thiên tuế ! Thiên thiên tuế !

Hiên Viên Nhật đúng là gạt người, không khoa trương mà các cung nữ thái giám đều tập trung hết lại để chào đón cậu thế này. Nhưng Bình An không biết so với lịch sử cả trăm năm thì cái lễ tẩy trần này là quá mức đơn giản rồi.

-Mọi người đứng lên hết đi.

Tất cả đồng loạt đứng dậy, dù không có quyền nhìn mặt chủ nhân, vậy mà một số người vẫn len lén ngước mắt ra nhìn. Hơn một năm qua Bình An không ở đây, có biết bao câu chuyện được thêu dệt nên. Ngoài những kẻ vẫn tin tưởng vào lý do hoàng thượng đưa ra thì có không ít kẻ cho rằng thực tế đằng sau không chỉ dừng lại như vậy.

Số thì cho rằng là hoàng hậu bị đuổi đi, bất quá lý do này không có khả năng nhiều lắm bởi hoàng thượng đâu có thêm nữ nhân hay nam nhân nào mới, đó là chưa kể hoàng thượng ngày ngày đều đến Phượng Ninh cung, chứng tỏ tình cảm của ngài đối với hoàng hậu vẫn còn sâu đậm. Vậy thì chỉ có thể là hoàng hậu tự ý xuất cung, nhưng hoàng thượng đã phạm phải lỗi lầm gì đến mức khiến hoàng hậu tức giận như vậy cơ chứ.

Mặc kệ lý do là gì, hoàng hậu trở về nghĩa là bọn họ không cần phải nơm nớp lo sợ nữa. Tương lai cầu mong lão thiên gia phù hộ cho hoàng hậu đừng giận hoàng thượng lâu như thế này, có giận cũng đừng chơi trò xuất cung, không thì bọn họ sẽ vì sợ hãi đối mặt với vẻ lãnh khốc của hoàng thượng mà sớm đi gặp ông bà tổ tiên mất thôi.

Cuộc sống trong cung dần khôi phục như ban đầu ư? Không, mà phải gọi là hơn thế nữa. Hoàng thượng từ một nam nhân lạnh hơn băng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ biến thành người lúc nào cũng không hề che dấu ý cười trên môi. Chuyển biến tốt đẹp này đương nhiên ai ai cũng vui mừng ngoại trừ người hầu kẻ hạ ở Phượng Ninh cung.

Tảo thiện, ngọ thiện, vãn thiện hoàng thượng luôn dùng ở đây đã không nói, hễ cứ giữa buổi lại đến một lần nữa là làm sao? Điều này làm cho chúng hạ nhân không có được phút giây nào thả lỏng, đến mức chẳng dám nói giỡn với nhau câu nào vì rất có thể chỉ cần ngoảnh ra sau một cái đã thấy vị cửu ngũ chí tôn đứng ngay trước mặt. Thời gian hoàng thượng ở Phượng Ninh cung so với bất kỳ nơi nào cũng nhiều hơn, bất quá có một điểm lạ là chẳng thấy ngài ngụ lại bao giờ.

-Ngươi đừng có lúc nào cũng tới đây, người hầu kẻ hạ thấy sẽ rất căng thẳng.

-Có sao? Hoàng cung là của trẫm, trẫm thích đến đâu thì đến.

"Hoàng cung của ngươi đâu có phải mỗi Phượng Ninh cung". Bình An nghĩ thầm trong lòng.

Từ ngày Bình An trở về, Hiên Viên Nhật hết lòng cưng chiều, thiếu điều xem cậu như trẻ sơ sinh mà đối đãi. Đương nhiên không phải là kiểu cấm túc giam lỏng mà Bình An có thể đi đâu, làm bất cứ thứ gì cậu thích không cần phải thông qua y, đồng nghĩa với đó là toàn bộ ảnh vệ theo dõi Bình An trước kia đều được rút hết. Một điều quan trọng nữa là Hiên Viên Nhật chưa từng đòi hỏi đến chuyện ấy.

Nam nhân ba mươi là tuổi khí huyết cương dương, Hiên Viên Nhật so với người thường nhu cầu còn cao hơn mấy lần. Huống hồ đối tượng là Bình An lại càng đẩy cơn dục vọng của y lên cực độ. Song y sẽ không như hồi còn trẻ ghen tuông vô cớ, hay vì ham muốn của bản thân mà bức ép cậu. Hiên Viên Nhật sẽ chờ đợi, chờ đợi đến khi nào Bình An hoàn toàn mở lòng với mình. Dù rằng không dưới một lần y nghĩ đến khả  năng xấu nhất là suốt đời này Bình An cũng không cho y đụng vào nhưng vì yêu cậu, y có thể chịu đựng. So với việc không được thấy Bình An trong tầm mắt thì chuyện hoan ái có tính là gì.

Ngày sinh thần ba mươi của hoàng thượng nhanh chóng đến gần. Nếu như mấy năm trước hoàng thượng chủ trương giảm bớt các hình thức rườm rà thì lần này lại chính ngài hạ lệnh phải chuẩn bị mọi thứ thật lớn, thật hoành tráng. Bởi vì đây vừa là sinh nhật vừa là kỷ niệm mười năm Duệ tông hoàng đế đăng cơ. Bất quá đó là các lý do bề nổi còn cái chính là do y đã đón được Bình An trở về. Tam hỷ lâm môn, đương nhiên phải mở tiệc lớn.

Trên đài cao, hoàng thượng ngồi chính giữa, bên phải là hoàng hậu, bên trái là thái tử, tiếp đến là công chúa. Dàn hậu cung không còn bóng dáng một ai cho nên toàn bộ bàn tiệc phía dưới dùng để thiết đãi chư vị khách mời các nước láng giềng và văn võ bá quan.

Trở thành hoàng hậu đã nhiều năm nhưng lại là lần đầu tiên sánh vai cùng Hiên Viên Nhật trước hàng trăm người khiến Bình An không thể không lo lắng. Hai bàn tay cậu  nắm chặt vào nhau, mồ hôi toát ra biểu lộ sự căng thẳng không dấu diếm. Hiên Viên Nhật đưa tay xuống hữu lực bao lấy bàn tay đang run rẩy, một luồng khí  ấm nóng truyền qua làm tiếp thêm sức mạnh cho Bình An dần dần cũng khiến cậu thả lỏng được người.

Hiên Viên Nhật lên ngôi đến nay, thù trong giặc ngoài đều nằm trong tầm kiểm soát, vấn đề chăn nuôi, sản xuất năm sau so với năm trước thêm phần bội thu cho nên những màn chúc mừng sinh thần của y ngày càng bị bó hẹp trong giới hạn sức khỏe. Nhưng lần này với sự trở lại của hoàng hậu sau hơn ba trăm ngày điều dưỡng thân thể làm cho các vị đại thần có thêm cái cớ đề cập tới vấn đề muôn thuở.

-Lão thần kính chúc hoàng thượng cùng hoàng hậu tương lai sinh thật nhiều hoàng tử và công chúa để ngày càng mở mang bờ cõi Nam Hán quốc chúng ta !

Khi xưa, vấn đề hoàng thượng phế bỏ hậu cung tuy không bị thế lực nào phản đối nhưng một cường quốc như Nam Hán chỉ có một hoàng tử cũng chính là thái tử quả thực quá mạo hiểm. Hôm nay bình yên không có nghĩa là ngày mai sẽ yên bình. Nếu chẳng may xảy ra sự cố gì bất trắc khiến đất nước lâm vào hiểm nguy, tính mạng và tài sản của chính các vị quan viên ngồi đây không thoát khỏi liên lụy, cho nên khuyên hoàng thượng nên sinh thêm người nối dòng âu cũng là điều dễ hiểu.

Ngặt một nỗi nhắc đến vấn đề con cái là điều cố kỵ của Duệ Tông hoàng đế. Sự ra đi của Ly nhi cho đến bây giờ Hiên Viên Nhật vẫn còn canh cánh trong lòng, vả lại y cũng đâu  thể ích kỷ bắt ép Bình An mang thai được nữa.

-Chư vị ái khanh, vấn đề này trẫm nhớ đã kết thúc từ nhiều năm trước. Hôm nay là ngày vui đừng để chuyện gia sự của trẫm làm mất đi hoà khí.

Hiên Viên Nhật bằng giọng điệu uy lực hàm chứa ý tứ cảnh cáo tạm thời làm dừng lại mọi ý kiến liên quan đến vấn đề con cái. Các vị đại thần cũng không dại gì mà tiếp tục làm hoàng thượng mất đi nhã hứng, nén lời muốn nói trong cổ họng cầm chén trở lại bàn tiệc.

Hơn một canh giờ sau, huyên  náo qua đi, hoàng cung lại khôi phục vẻ nghiêm trang thường ngày.

-Hôm nay thực vất vả cho đệ rồi.

Hiên Viên Nhật vừa xoa bóp vai cho Bình An vừa đau lòng nói.

Là người đứng đầu cũng là duy nhất trong hậu cung, sự kiện lần này đã khiến Bình An phải hao tổn tâm tư không chỉ một hai hôm mà ít nhất cũng phải tới hơn một tháng.

-Toàn hạ nhân làm mà.

Hiên Viên Nhật đợi Bình An hoàn toàn nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho cậu, như thường lệ đặt xuống một nụ hôn, bất quá không phải lên trán mà là xuống bờ môi kia. Một ngày đặc biệt như vậy, y cũng muốn nhận được chút đặc biệt hơn từ người này.

-Ngủ ngon !

Dứt lời, quay gót ra ngoài, bất ngờ bàn tay bị nắm lại.

-Đêm nay . . . ngủ lại đi.

-Nếu vì chuyện lúc nãy, đệ không cần phải bận tâm, tự ta có cách.

-Không phải, là ta . . . còn nếu ngươi không . . .

Hiên Viên Nhật cảm tưởng như bản thân mình được sống lại một lần nữa. Ngay lập tức  cúi xuống bắt lấy đôi môi mềm mại, hôn sâu.

-Sao ta lại không muốn được cơ chứ ?

Hiên Viên Nhật cười cười di chuyển đầu lưỡi đến vành tai mẫn cảm, bàn tay phối hợp lần mò xuống cổ áo toan bài khai nó đột nhiên Bình An trong cơn mơ màng tỉnh dậy nắm chặt. Hiên Viên Nhật đau lòng nhìn hành động phản xạ tự vệ dường như đã hoá thành bản năng trong lòng ái nhân, ngay lập tức ngừng lại động tác, ôm lấy hai má Bình An ép cậu mở mắt ra nhìn mình.

-Đệ ! Không cần miễn cưỡng chính mình, ta đợi được !

Bạn đang đọc Lồng Giam Hoàng Cung

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!