Cuộc sống trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến thứ sáu.
Đàm Khải đã về và mang tới một vài tin có giá trị. Nhà vợ Trương Tam Oa ở bên xã Đại Quan Khẩu, nhưng mấy anh em vợ của y lại rất hiền lành, không giống người làm việc trộm trâu. Nhưng có một tên anh họ tay chân không sạch sẽ, từng bị Phòng an ninh xã Đại Quan Khẩu điều tra.
Đàm Khải còn tìm được một đầu mối đó là Trương Tam Oa có quan hệ mật thiết với một tên thường xuyên vào tù ra tội ở bên Huyện Bình Xuyên. Gần đây có người thấy tên mới ra tù kia lảng vảng quanh khu gần Thị trấn Giang Miếu và xã Thổ Lăng.
Triệu Quốc Đống liền báo cáo đầu mối này với Khâu Nguyên Phong, Trương Tam Oa là kẻ tình nghi mặc dù được xác định nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực. Tên mới ra tù kia cũng có quyền lợi hợp pháp, không thể vì nghi ngờ đối phương mà bắt lại thẩm vấn.
Nếu muốn động tới thì phải có chứng cứ rõ ràng, nếu không dù có bắt đối phương lại thì cuối cùng cũng phải thả người.
- Triệu ca, biện pháp duy nhất là ôm cây đợi thỏ.
Đàm Khải cầm điếu Asima mà Triệu Quốc Đống đưa tới, chậm hút và nói.
- Ôm cây đợi thỏ đương nhiên là tốt nhưng chỉ sợ vài chục hôm cũng không có động tĩnh gì.
Triệu Quốc Đống sao không biết nếu là người bình thường bắt về thẩm vấn một lúc là lộ sơ hở ngay. Nhưng tên mới ra tù kia có nhiều kinh nghiệm đối mặt cảnh sát, không có bằng chứng xác thực đừng mong hắn khai ra.
- Tôi cảm thấy có chút đầu mối. Hai thôn này sát núi, bây giờ thời tiết nóng nên dân chúng sẽ phải đi tát nước nhiều. Nếu như hắn muốn ra tay thì sẽ tránh đường nhiều người qua lại, vậy còn con đường duy nhất là vào núi. Dọc theo được núi là có thể đến được địa phận Huyện Bình Xuyên.
Đàm Khải nếu không nắm chắc thì bình thường sẽ không nói.
- Ừ, cậu có nắm chắc không?
Triệu Quốc Đống có chút động tâm.
- Ha ha, cái này khó nói nhưng nếu không làm thử thì tôi không cam tâm.
Đàm Khải cười nói.
- Được, tôi sẽ đi nói với sếp Khâu, hai người một tổ tính cả tôi nữa. Chúng ta bỏ ra nửa tháng xem sao.
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
- Có cần gọi thêm người bên Phòng an ninh xã Thổ Lăng không?
Đàm Khải do dự một chút rồi nói.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không, tôi không phải không tin Phòng an ninh xã Thổ Lăng, nhưng Trương Tam Oa có quan hệ rất rộng ở đây, hơn nữa rất cảnh giác. Nếu như làm hắn thấy người của Phòng an ninh xã Thổ Lăng đi gác đêm thì có lẽ chuyện này không thành. Mọi người vất vả một chút, nếu thật sự phá được án thì tôi sẽ mời riêng mọi người uống rượu.
Hứa Tú Cần có chút yêu thương nhìn Triệu Quốc Đống đang nằm trên giường mà ngủ. Không biết sao Triệu Quốc Đống về Đồn công an có vẻ vất vả hơn ở Đội cảnh sát hình sự. Suốt ngày thức đêm, về nhà là lăn ra ngủ. Sắp đến bữa trưa nhưng bà không đành lòng gọi hắn dậy.
Triệu Quốc Đống đang có giấc mơ đẹp. Trong mơ có những người xuất hiện không ngừng làm hắn hoa mắt. Đường Cẩn, Khổng Nguyệt, Hàn Đông, thậm chí còn có Đồng Mạn thì hắn đều muốn ôm lấy bọn họ nhưng không bắt được. Khó khăn lắm mới bắt được một người thì lại phát hiện chỉ túm được áo cô. Cô quay lại thì chỉ mặc bộ đồ lót mà chạy. Là Khổng Nguyệt sao? Triệu Quốc Đống lao mạnh tới đè cô xuống dưới người mình nhưng đột nhiên đối phương lại biến mất.
Triệu Quốc Đống tỉnh lại và có chút nuối tiếc ưỡn lưng. Các nước Ả Rập có thể lấy bốn vợ thì hay thật. Nghe nói mấy bộ tộc Châu Phi còn có thể lấy mấy chục vợ, chỉ cần anh có thể nuôi được vợ. Hắn cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Đường Cẩn đã có vài ngày không gọi điện cho hắn, Triệu Quốc Đống có chút lo lắng. Hôm qua hắn định gọi nhưng lại nhịn, đối thủ chưa xuất hiện thì đây có lẽ là so về tính nhẫn nại.
Ăn cơm xong, Triệu Quốc Đống định lên giường ngủ tiếp thì nghe thấy bà mẹ nói chuyện với ai đó:
- Khổng Nguyệt, cháu tìm Quốc Đống sao? Quốc Đống ở nhà, vừa ăn xong, cháu vào nhà ngồi chơi.
Triệu Quốc Đống vội vàng đứng dậy thay quần áo đi ra. Khổng Nguyệt đứng trước chỗ giặt quần áo. Cô mặc váy màu xanh lục, chân đi đôi giày cao gót màu trắng trông thật quyến rũ. Cô buộc tóc, tay cầm quyển sách.
- Khổng Nguyệt, vào nhà ngồi chơi.
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh thấy không có ai. Trời hôm nay nắng nên mọi người đều ở nhà mà nghỉ, chỉ có mấy nhà đi đến Ninh Giang bơi.
- Mấy em của bạn không có nhà sao?
Khổng Nguyệt đi vào phòng Triệu Quốc Đống rồi nhìn xung quanh.
- Đi bơi hết rồi, trời nóng như vậy mà không sợ cháy da.
Triệu Quốc Đống bạt quạt cho mát.
- Tối qua bạn về à?
Khổng Nguyệt thấy hình như Triệu Quốc Đống mới dạy.
- Ừ, tối qua đồn có việc, sáng nay mình ngủ bù.
- Bạn định ngủ thêm cả chiều nữa sao?
Khổng Nguyệt có chút nuối tiếc mà nói.
- Người đẹp tới thì con sâu ngủ đã bay mất rồi, sao có thể ngủ được nữa.
Hơn mười năm sau câu này là rất bình thường nhưng lại làm Khổng Nguyệt đỏ mặt:
- Quốc Đống, mình phát hiện bạn sau khi làm cảnh sát thì miệng càng lúc càng trơn.
Sau khi đến núi Vân Thai, Khổng Nguyệt và Hàn Đông cũng thi thoảng gọi đến Đồn công an tìm Triệu Quốc Đống, làm Triệu Quốc Đống nghe điện mà không dám tùy tiện trả lời, phải cẩn thận nghe ra tiếng ai mới trả lời. Quan hệ giữa hắn với Khổng Nguyệt và Hàn Đông cũng trở nên kỳ lạ, điều này làm Triệu Quốc Đống vừa lo vừa vui.
- Con người không nên sống quá buồn mà, có phải không? Cái này gọi là hài hước.
- Vậy chiều nay bạn định làm gì?
Khổng Nguyệt ra vẻ tùy ý mà nói:
- Nếu không có việc gì thì chúng ta đến thư viện đọc sách chứ?
- Được, cuối tuần thư viện nhà máy có mở không?
Triệu Quốc Đống đã lâu không đến thư viện của Nhà máy dệt.
- Mở, chẳng qua không có ai.
- Yên tĩnh càng tốt, chỉ có hai chúng ta càng tốt hơn.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý khiến Khổng Nguyệt vui mừng và có chút lo lắng.
Thư viện rất yên tĩnh, ngoài một người quản lý sắp về hưu thì không còn ai khác đến đọc sách. Triệu Quốc Đống và Khổng Nguyệt ngồi đối diện với nhau. Khổng Nguyệt đọc sách chính trị, xem ra cô chuẩn bị thi tại chức.
Triệu Quốc Đống thế mới nhớ mình sau khi tốt nghiệp cũng muốn thi lên nhưng tự học quá khó khăn, phải thi vài môn làm hắn không còn suy nghĩ đó nữa. Không bằng đi học tại chức vừa đơn giản mà con nhanh hơn nhiều, chẳng qua lại phải bỏ không ít tiền.
Mấy tờ báo gần đây khiến Triệu Quốc Đống chú ý. Thị trường chứng khoán Thâm Quyến đã bắt đầu đưa vào hoạt động. Người ven biển dần có ý thức kiếm tiền nhưng ở trong nội địa thì suy nghĩ này vẫn còn kém. Một số cổ phần chưa niêm yết được phát hành cho công nhân trong công ty, nhà máy. Nhưng nhiều công nhân không muốn mua vẫn bị ép mua, nên bọn họ liền nhanh chóng bán với giá nguyên gốc thậm chí rẻ hơn một chút ra ngoài.
Quyền sử dụng cổ phần chỉ cần có giấy chuyển nhượng là được, điều này mới khiến cho đám người đi mua cổ phần ở miếu Ngưu Vương Quận An Đô kiếm tiền. Mà hắn muốn tham gia thì phải có khoản tiền khởi động đầu tiên.