Cô thấy anh không lên tiếng thì cũng thử ngước mặt lên nhìn anh, nhưng nào ngờ cô đứa mắt lên thì gặp ngay ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Đông Hoa tiếp tục quay mặt sang hướng khác.
Nhưng quả thật, ở gần thì càng thấy rõ những đường nét trên khuôn mặt anh rất sắc sảo, còn cuốn hút nữa.
" Em cũng gan thật đấy, dám trốn tôi đi chơi " anh lên giọng, tay anh nâng cằm cô lên, bắt cô phải đối diện với mình.
" Con!.
con xin lỗi " cô lí nhí nói.
" Gọi anh xưng em, đây là lần cuối tôi nhắc nhở em " anh lạnh giọng đáp lại, tay anh cũng siết chặt eo cô.
Diêu Đạt khó chịu hiện rõ, đây có lẽ là lần thứ n anh nhắc nhở cô về vấn đề này.
" Con!.
em biết rồi " cô nói sai nên đã nhanh chóng sửa lại.
Có chút không quen nhưng hiện tại bắt buộc cô phải gọi anh như thế, để mọi chuyện êm xui trước đã.
Môi anh khẽ nhếch lên một cái, tay anh nhẹ nhàng miết nhẹ lên tóc mềm mượt của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Đông Hoa không phản kháng mà để mặc anh vuốt, dù cô có tránh cũng chẳng được.
Cô ngồi mãi vẫn không thấy anh nói năng gì, Đông Hoa định đứng lên đi về phòng nhưng lại bị tay anh giữ chặt lại.
Diêu Đạt nãy giờ không lên tiếng là anh bận ngắm chú mèo nhỏ này, vậy mà cô lại chẳng hay biết gì.
" Em muốn lên phòng " cô nhẹ giọng nói.
" Tôi vẫn chưa hỏi tội em, em lại muốn chạy " giọng anh trầm ấm vang lên.
" Tội gì cơ? " cô đưa ánh mắt vô tội nhìn anh.
Cô chỉ là trốn đi chơi với lại làm hư một chiếc xe thôi mà, anh có cần căng thẳng như vậy không?
Từ đâu cô lại học được vẻ mặt giả vờ ngây thơ thế kia, anh còn chưa phạt cô vì đã làm hỏng chiếc xe mà anh thích nhất, nó cũng là loại xe mắc tiền nhất trong những bộ siêu tập xe của anh.
" Tôi không muốn thấy tình trạng này tái diễn thêm lần nữa, nếu không thì em đừng hòng đặt chân ra ngoài " anh nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Đông Hoa bĩu môi trước lời nói của anh, cái gì mà đừng hòng đặt chân ra ngoài? Cô đã muốn đi thì có trời cũng không cản được huống chi là anh.
Biểu cảm của cô đều được anh thu hết vào tầm mắt, anh biết cô chưa biết sợ là gì, với tính cách của Lục Đông Hoa ngoài ông bà Lục ra thì Diêu Đạt là người hiểu rõ nhất.
Anh chỉ liếc qua thôi cũng biết cô đang nghĩ gì rồi.
" Trả lời " anh siết chặt vòng tay của mình.
" Aaa, em biết rồi, tại sao anh lại mạnh tay như vậy chứ " vì đau nên cô la lên một tiếng.
Cô cũng chẳng e dè gì mà thẳng tay đánh lên ngực anh, cô biết đau chứ bộ, còn anh thì cứ siết eo cô như thế, đúng là đồ khó ưa mà.
Diêu Đạt nhận được câu trả lời thì mới nới lỏng vòng tay của mình, cô vẫn còn rất cứng đầu, để rồi xem, cô bướng được bao lâu.
Ngồi được một lúc cuối cùng anh cũng buông cô ra, Đông Hoa lên phòng thay đồ, đến tối thì cô ôn lại bài một chút, sau đó bật tivi lên xem cho đỡ chán.
Đông Hoa đang ngồi trách thầm ba mẹ mình, đi du lịch vui đến nổi quên luôn đứa con gái này, cả ngày cũng chẳng thấy ông bà gọi điện cuộc nào, không biết hai người có còn xem cô là con gái của ông bà nữa hay không?
Còn Diêu Đạt ở thư phòng làm chút việc riêng của mình, tầm 10 giờ khuya thì anh quay lại phòng ngủ, mở cửa ra thấy cô đang nằm trên giường nghịch điện thoại, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bước chân vào phòng tắm.
Đông Hoa thấy anh thì liền bỏ điện thoại xuống sau đó vội vàng nhắm mắt vờ như đã ngủ, chẳng hiểu sao hôm nay cô hoàn toàn ngủ không được, mọi khi cô học xong là sẽ ngủ ngay.
Một lát sau, Diêu Đạt bước ra với chiếc khăn choàng ngang hong, để lộ thân hình cực phẩm của mình, từng múi bụng trên cơ thể anh hiện rõ mồn một, như vậy thôi đã khiến người khác phải chết mê vì anh.
Anh từng bước đi đến sau đó ngồi xuống cạnh cô, lưng dựa vào đầu giường, ánh mắt anh di chuyển đến thân hình nhỏ bé của cô.
" Quay qua đây " anh trầm giọng nói, anh biết cô vẫn chưa ngủ.
Cô hơi do dự một chút, rồi cũng từ từ quay người lại theo lời nói của anh, với bóng đèn ngủ mờ mờ ảo ảo nhưng Đông Hoa lại thấy rất rõ từng tấc da thịt của anh, khuôn mặt cô bất giác đỏ lên, Đông Hoa nhanh chóng lấy chăn che mặt mình lại.
Đây là lần đầu cô thấy nên có hơi ngại ngùng, đúng thật là hai người ngủ chung từ lâu, nhưng mỗi tối cô đều ngủ rất sớm thì làm sao thấy được những cảnh này.
Diêu Đạt khẽ cong môi lên, anh choàng tay qua ôm cô, đồng thời tay kia cũng kéo chăn xuống, những hành động này của cô trong mắt anh đều rất đáng yêu.
" Tại sao vẫn chưa ngủ " anh cất tiếng hỏi.
" Ngủ ngay đây " mắt thì nhắm còn miệng thì trả lời anh.
" Khi nào em thi? " anh dừng một chút thì tiếp tục hỏi.
Diêu Đạt nắm rõ lịch học của cô nhưng anh vẫn muốn hỏi xem cô có thành thật không? Ngôi trường mà cô đang học là do anh chọn và anh cũng có cổ phần trong đó, nên việc học trên lớp của cô đều được thầy, cô giáo báo lại cho anh.
" Tuần sau ạ " khuôn mặt cô tựa vào ngực săn chắc của anh.
Thật lòng mà nói, được anh ôm cô cảm giác khá thoải mái, đã thế còn mùi hương nam tính trên người anh lại thu hút cô, khiến Đông Hoa chỉ biết đắm chìm vào nó.
" Thi tốt, tôi sẽ đưa em đi chơi " anh nhàn nhạt đáp.
" Thật không? " cô lúc này mới dám đưa mắt lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh.
" Tôi chưa bao giờ nói đùa với em "
Cô nghe thế liền nở ngay nụ cười ngọt với anh, đúng là cô rất thích đi du lịch, Diêu Đạt biết nên đã lấy lòng cô bằng cách này.
" Là anh nói đó, thất hứa thì đừng trách em " cô vui đến nổi không biết tay mình đã choàng qua ôm anh từ lúc nào.
" Ngủ đi " anh xoa nhẹ đầu cô.
Đông Hoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cả người cô được thân thể cường tráng anh bảo bọc, nằm trong lòng anh có chút dễ chịu nên cô cũng đã chìm vào giấc ngủ sau ít phút.
Tay anh nhè nhẹ vỗ lưng cô, ánh mắt thâm tình nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm của cô, Diêu Đạt nhẹ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Đã bao nhiêu lần anh hôn trộm cô rồi, trước đây anh đều đợi cô ngủ thì mới lên giường ôm cô, những chuyện anh làm sau khi cô ngủ say hầu như Lục Đông Hoa chẳng hề hay biết.
Hiện tại Diêu Đạt chỉ có một mình cô, ba mẹ anh cũng đã mất, thế nên bây giờ bằng mọi giá anh phải giữ cô cho riêng mình, anh không thể để mất cô nữa.
Anh cũng đã xác định rõ tình cảm của mình đối với cô, nói đúng hơn là anh đã yêu Đông Hoa khi cô chỉ mới 10 tuổi.
Lúc nhỏ cô đã theo anh, vậy thì bây giờ và mãi về sau Lục Đông Hoa cô cũng phải ở bên cạnh anh.
! ! ! ! ! ! !.
Đúng 6h30 sáng, Đông Hoa giật mình tỉnh dậy, cô mở hờ mắt nhìn chỗ bên cạnh mình, anh đã thức rồi sao? Cũng phải thôi, anh lúc nào cũng dậy trước cô, Diêu Đạt thức rất đúng giờ.
Đông Hoa thay đồng phục của trường xong thì xuống lầu, cô nhẹ nhàng bước tới ngồi đối diện anh, lúc này Diêu Đạt đang tập trung vào màn hình máy tính, nhưng anh vẫn biết là cô đang nhìn mình.
" Mời thiếu gia và tiểu thư vào ăn sáng " quản gia Phù từ bếp đi lên gọi hai người.
" Được " anh lạnh giọng đáp lại.
Diêu Đạt gấp laptop đặt trên bàn, sau đó anh đứng lên đi vào phòng ăn, Đông Hoa cũng cất bước theo sau anh.
Phòng ăn chỉ có hai người, còn ba người Châu Khiêu thì có việc phải rời Diêu gia từ rất sớm.
Ăn sáng xong, Diêu Đạt lái xe đưa cô đến trường, khoảng chừng vài phút sau đó thì cũng tới nơi, anh tự mình xuống mở cửa cho cô, còn đưa tay che trên đỉnh đầu vì sợ cô đụng phải.
" Đông Hoa "
Cô vừa bước xuống xe thì đã nghe tiếng ai đó gọi mình, cô liền xoay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người gọi cô khi nãy không ai khác chính là Lê Thanh Hùng bạn học cùng lớp với cô.
" Cậu về rồi à " cô nhìn hắn cười đáp lại.
" Về rồi, có quà cho cậu này " Lê Thanh Hùng cầm hộp quà nhỏ trên tay đưa về phía cô.
Không đợi Lục Đông Hoa nhận, Diêu Đạt đã cầm lấy hộp quà trước cô, sắc mặt anh lúc này rất khó coi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Lê Thanh Hùng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Anh biết người trước mặt mình là ai? Càng hiểu rõ về gia thế của Lê Thanh Hùng thế nào?
Cách đây một năm trước anh đã gặp hắn vài lần, thật sự mà nói từ cái nhìn đầu tiên thì anh đã không có thiện cảm với hắn, Diêu Đạt chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết hắn đang có ý với Lục Đông Hoa, vậy nên anh càng không ưa hắn.
Đông Hoa chỉ biết nhìn anh cười gượng, cô cứ tưởng mình nhanh tay, ai ngờ anh còn nhanh hơn mình.
Lê Thanh Hùng cũng đành lặng im.
" Vào đi, trưa tôi đón " anh nhìn cô nhàn nhạt nói.
" Vâng " cô cười đáp lại.
Trước khi đi Diêu Đạt còn dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Lê Thanh Hùng một cái rồi mới rời đi, sau đó Đông Hoa cũng quay lưng đi vào trường cùng hắn.
Diêu Đạt thấy hộp quà kia thật chướng mắt, anh thẳng tay vứt chúng ra ngoài, xong rồi đạp chân ga chạy vút đi.
Anh không muốn cô nhận đồ của bất cứ người đàn ông nào khác, quà thì anh dư sức mua cho cô, thế nên những món đồ rẻ tiền này cô không cần phải giữ chúng.
.