Tầng hầm âm u ẩm ướt, một mùi nấm mốc bốc lên.
Lâm Hạ vừa xuống cầu thang thì bị mùi này làm khó chịu, che mũi đi theo bác Phó xuống dưới.
Sau bảy tám lần rẽ, đến trước một hầm rượu bị bỏ, bác Phó móc chìa khoá mở cửa ra.
“Thằng nhóc họ Giang ở bên trong, Lâm Hạ tiểu thư có lời gì có thể đi vào nói, tôi chờ cô ở ngoài.”
“Được rồi, cảm ơn bác Phó.” Lâm Hạ gật đầu ra hiệu, đi vào.
Bên trong còn tối ẩm hơn so với bên ngoài, đi không bao xa Lâm Hạ liền tìm được Giang Minh Tu.
Anh ta ngồi đằng sau thùng rượu champange bỏ, hai tay bị còng vào khung sắt ở trên tường, mặt mày phờ phạt cuối đầu xuống, bộ dạng thoi thóp.
Lâm Hạ nhìn thấy, tim đập nhanh từng đợt.
Cô không ngờ chỉ hai ngày không gặp, Giang Minh Tu đã biến thành bộ dạng này, nếu là cô ta làm những chuyện đó bị Lục Phong Miên biết, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn so với Giang Minh Tu bây giờ.
Giọng cô ta có chút run: “Minh Tu…”
Giang Minh Tu như có cảm giác nên ngẩng đầu, sau khi thấy cô ta trong mắt anh ta tràn đầy ánh sáng: “Hạ Hạ! Cuối cùng em cũng tới, nhanh cứu anh ra ngoài, cái nơi quỷ quái này thật sự một khắc anh cũng không muốn ở lại nữa rồi!”
“Em...” Lâm Hạ nào có bản lĩnh lớn như vậy mà đi thuyết phục Lục Phong Miên, nhưng để Giang Minh Tu theo đuổi Mộc Ân là chủ ý của cô ta, lúc này nếu cô ta phủi sạch quan hệ, sợ Giang Minh Tu sẽ bán đứng cô ta.
Cô ta chỉ có thể trấn an nói: “Em đang nghĩ cách, anh chờ một chút, Minh Tu, đợi thêm hai ngày nữa.”
“Hai ngày? Một phút anh cũng không muốn đợi!” Giang Minh Tu muốn bùng nổ, giãy giụa chiếc còng tay: “Em có biết Lục Phong Miên đối với anh như thế nào không! Anh ta mỗi ngày cho anh ăn thức ăn của chó!”
“...” Lâm Hạ.
Cô vẫn cho là Lục Phong Miên rất chính phái, không ngờ cũng sẽ dùng những thủ đoạn nhục nhã người khác như thế này.
“Tên Phó Dũng kia dùng hình với anh, còn uy hiếp sẽ phế anh!” Giang Minh Tu quát.
“...” Lâm Hạ.
Giang Minh Tu nhìn ra cô ta không thèm để ý, ánh mắt tối xuống, “Hạ Hạ, anh làm tất cả cũng là vì em, em sẽ không vì sợ Lục Phong Miên mà bỏ mặt anh chứ? “
“Sao có thể Minh Tu.” Lâm Hạ tiến lên hai bước, ngồi xổm ở trước mặt anh ta: “Chỉ là anh cũng biết Lục Phong Miên là người rất ngoan cố, anh cũng nên cho em chút thời gian, anh yên tâm, sau khi rời khỏi đây em sẽ nói với Mộc Ân về tình cảnh của anh, cô ấy có thiện cảm đối với anh, nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh ra ngoài, nói không chừng sẽ còn bởi vậy mà trở mặt với Lục Phong Miên.”
“Lâm Mộc Ân?” Vừa nhắc tới cái tên này trong mắt Giang Minh Tu bốc hỏa, oán hận nói:”Nếu không phải bị cô ta cắn ngược lại một cái, Lục Phong Miên làm sao có thể đối xử với anh như vậy, em còn trông cậy vào cô ta.”
“Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Hạ truy hỏi.
“Chuyện gì xảy ra, anh làm sao biết chuyện gì xảy ra, lái xe ra khỏi thành, cô ta ngồi ở phía sau ngủ thiếp đi, tỉnh lại giống như biến thành một người khác!”
Giang Minh Tu nghiến răng nghiến lợi, kể lại chuyện tối hôm qua.
Lâm Hạ nghe xong, trầm ngâm một lát: “Có lẽ là bị khí thế của Lục Phong Miên hù dọa, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, anh không thường xuyên ở bên cạnh cô ta nên anh không biết, cô ta sợ sự lợi hại của Lục Phong Miên, không có lý do đột nhiên đổi tính, nhất định là sợ hãi.”
Giang Minh Tu đối với chuyện này nửa tin nửa ngờ:”Anh mặc kệ cô ta xảy ra chuyện gì, nếu như không phải bởi vì em, anh cũng sẽ không theo đuổi Lâm Mộc Ân!”
Người Lục Phong Miên coi trọng, ai dám đoạt người của anh, nếu không phải Lâm Hạ nói anh theo đuổi được Lâm Mộc Ân thì sẽ ở bên cạnh anh ta, anh ta cũng sẽ không chủ động chọc giận vị thiên lôi này.
“Được, anh chờ một chút, Minh Tu, em nhất định nắm bắt thời gian.” Lâm Hạ tiến lên trước hôn lên môi của hắn.
Cái hôn này, để trấn an tâm trạng nóng nảy của Giang Minh Tu, sắc mặt anh ta dịu đi một chút: “Anh cho em thời gian ba ngày.”
“Được, trong vòng ba ngày, em nhất định cứu anh ra ngoài!” Lâm Hạ nói.