Hơi thở vừa sắc bén vừa nguy hiểm, khiến người ta cảm giác bản thân dường như vừa đi dạo một vòng...
Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy được mỗi tiếng nước chảy véo von của thác nước trong phòng.
Sau khi im lặng một hồi, bạn của người đàn ông say rượu không nhận ra được đối phương là người nào, gã cảm thấy nếu mình đã không nhận ra được người này, vậy đối phương nhất định cũng không phải nhân vật to lớn gì.
Vì thế, nỗi hoang mang khó hiểu lúc nãy tan đi, dưới đáy lòng bóc lên lửa giận.
"Lúc nãy bạn tao chỉ nói đùa thôi, người anh em này mày ra tay mạnh quá rồi, người ta còn đang say đấy!"
"Ra tay mạnh quá?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tựa như đang nói "nếu thế này mà đã gọi là mạnh vậy chắc mày chưa nhìn thấy được cái gọi là mạnh thật sự rồi".
"Mày có ý gì! Quăng người ta bị thương mày đền nổi không?"
Người đàn ông: "Không đền."
"Mày!"
"Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, lại có hai người từ bên trong đi ra: "Sao mọi người đều đứng ở cửa thế?"
Thẩm Thần gượng gạo xoay người, nhìn thấy Quý Nhiễm và Cửu Dạ sóng vai nhau đi tới, hai người khó hiểu nhìn xung quanh một lượt xong cũng phản ứng lại.
Quý Nhiễm nhíu mày, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bạn của người đàn ông say rượu quay đầu lại, nhìn thấy Quý Nhiễm thì hai mắt sáng lên, Quý Nhiễm và Cửu Dạ không giống bọn họ, anh ta đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, có mấy ai mà không biết đến anh ta.
"Anh Quý Nhiễm." Bạn của người đàn ông say rượu khách sáo gọi một tiếng, sau đó bất mãn nói: "Cũng không có gì đâu, chỉ là tên này mẹ nó thật khôi hài, vô duyên vô cớ lại quăng bạn tôi xuống đất."
Quý Nhiễm nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh Thẩm Thần, ý vị thâm trường mà nói: "Thì ra là Lương thiếu à......Chậc, sao người này ra tay mạnh vậy, bạn cậu đã làm gì thế?"
"Bạn của tôi say rượu rồi còn có thể làm gì chứ, chẳng qua chỉ chòng ghẹo cậu chàng kia hai câu thôi, đến mức......A!" Người được gọi là Lương thiếu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Quý Nhiễm vỗ mạnh vào gáy, gã quay đầu lại, không thể tin được nhìn về phía Quý Nhiễm: "Anh Quý Nhiễm anh làm gì vậy?!"
Sau khi hỏi xong, Lương thiếu mới phát hiện ra vẻ mặt của Quý Nhiễm cũng đã trầm xuống: "Ai cho các cậu lá gan đi chòng ghẹo cậu chàng này thế."
Lương thiếu: "......"
Quý Nhiễm: "Cút đi!"
Lương thiếu: "......Không phải, đây là ai thế, anh Quý Nhiễm, bạn của em cũng không thể vô duyên vô cớ bị đánh như vậy chứ."
Cửu Dạ đứng ở phía sau thở dài một tiếng: "Thật là cảnh còn người mất, người đi trà lạnh mà, hiện tại bị người ta khi dễ đến trên đầu rồi, anh Lục à, cậu thảm thật đấy."
Người đứng bên cạnh Thẩm Thần ngước mắt nhìn Cửu Dạ, ánh mắt anh nhàn nhạt, đúng là Lục Tranh.
Nhưng Lục Tranh rõ ràng không muốn để ý đến anh ta, anh rũ mắt xuống nhìn chàng trai thư sinh còn đang đỏ mặt bên cạnh, khóe miệng hơi mím lại, nghĩ: mấy năm không gặp, cậu nhóc lại trưởng thành hơn rồi, lúc nãy anh suýt chút nữa đã không nhận ra.
Cửu Dạ tiếp tục nói: "Người bạn này của cậu cũng to gan thật, thế nào, đùa giỡn nhóc con nhà chúng tôi mà còn gọi là vô duyên vô cớ à, vậy cái gì mới gọi là có duyên có cớ, có muốn thử một đấm của tôi không, hả?"
Quý Nhiễm quay lại liếc Cửu Dạ một cái: "Cậu chín chắn chút đi, cứ treo từ "đánh nhau" trên miệng, có tin quốc gia sẽ mang loại "quân nhân" như cậu về lò nấu lại không."
Cửu Dạ bĩu môi: "Thế này có là gì......"
Lương thiếu nhìn hai người họ cậu một câu tôi một câu, lại nhớ tới vừa rồi Cửu Dạ có gọi một tiếng "anh Lục", trong đầu bỗng nhiên có gì đó lóe lên: "Lục?"
Vừa họ Lục lại được Quý Nhiễm che chở như vậy, lẽ nào......
Mới nghĩ đến đây, Quý Nhiễm đã đi tới nói nhỏ vào tai gã đôi câu.
Lương thiếu giật mình, ý nghĩ trong lòng đã được xác nhận, gã hốt hoảng liếc nhìn Lục Tranh.
Quý Nhiễm không kiên nhẫn nói: "Được rồi, lần sau nhớ mở to mắt ra mà nhìn, mau đi nhanh đi!"
"Vâng, vâng ạ." Lương thiếu vênh váo hống hách lúc nãy hiện tại giống như quả bong bóng bị đâm xì hơi không còn sót lại một chút nào.
Gã căng mặt ra, vội vàng đỡ lấy người bạn say bí tỉ nằm trên đất không bò dậy được đi ra cửa.
"F.u.c.k đau quá......Thằng chết dẫm nào đánh tao vậy." Người đàn ông say rượu lảo đảo đi ra ngoài, lúc đi trong miệng còn chửi ầm ĩ: "Mẹ nó là thằng ngu nào đấy! Ơ, mày mẹ nó kéo tao đi đâu thế, tao phải đi về......"
Âm thanh càng lúc càng xa, lúc sau Lương thiếu sợ gã ta lại nói bậy gây thêm phiền phức cho mình, vội vàng nói vào tai gã ta vài câu.
Sau đó, âm thanh của người đàn ông say rượu hoàn toàn biến mất.
Cửu Dạ liếc mắt một cái: "Hai thằng oắt thối này......Cậu vừa nói gì với nó mà nó đi mất rồi vậy, tôi còn muốn đấm cho hai đấm đây này."
Quý Nhiễm: "Cần nói thừa thãi cái gì sao, chỉ cần nhắc tới nhà họ Lục ở nội đô, nó nào dám không cúi đầu khum núm trước tôi, còn gan lì ở lại chẳng lẽ muốn trắng tay à?"
Cửu Dạ "ồ" một tiếng: "Nói cũng đúng." Nói rồi, anh ta vui vẻ đi tới bên cạnh Thẩm Thần, chuyển đề tài: "Aiyoo nhóc con à, em thay đổi nhiều thật đấy, lại đẹp trai hơn rồi này."
Cả người Thẩm Thần vẫn còn đang cứng đờ vì người đứng bên cạnh, nghe Cửu Dạ nói thế, ngượng ngập đáp: "......Không có."
"Chậc, nhìn bộ dạng em này, lúc nãy bị dọa sợ rồi phải không?" Nói rồi, Cửu Dạ vỗ vào vai Lục Tranh: "Cũng may là anh Lục đi ra đúng lúc."
Lục Tranh liếc anh ta một cái, ý bảo anh ta câm miệng lại, sau đó nói: "Không sao chứ?"
Thẩm Thần ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cậu cố gắng đè nén lại trái tim rạo rực của mình: "Không sao ạ."
Lục Tranh: "Vậy thì tốt, đi vào thôi."
Mọi người cùng đi vào bên trong, đi được vài bước Lục Tranh bỗng dừng lại: "Thẩm Thần."
Thẩm Thần đang rũ mắt đi theo, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh: "Dạ?"
"Mấy năm không gặp, xa lạ vậy sao?" Lục Tranh đột nhiên nói.
Thẩm Thần chớp chớp mắt, nhất thời không biết là nên lắc đầu hay nên gật đầu.
Lục Tranh lại nở nụ cười, nụ cười xua tan bớt đi vẻ lạnh nhạt trên người: "Xem ra là xa lạ rồi, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào."
Thẩm Thần khẽ sửng sốt, đột nhiên câm nín: "Anh......Anh Lục Tranh."
**
Thời điểm bọn họ đi đến cửa phòng bao, Trúc Lan Khuê cũng vừa lúc chạy tới, sau khi nhìn thấy Cửu Dạ, hai người bọn họ lại ồn ào một phen như cũ, tựa như ba năm qua đi không hề tồn tại.
Thẩm Thần rất hâm mộ năng lực thích ứng nhanh chóng như thế của Trúc Lan Khuê, không giống cậu, vừa nhìn thấy Lục Tranh đã căng thẳng muốn chết, ung dung bình tĩnh gì đó, không hề tồn tại chút nào.
Sau khi đi vào phòng bao, Thẩm Thần nhìn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, bao gồm cả Trình Yên Chi đã hot một góc trời.
Rất nhiều người vây quanh nói chuyện với cô ta, cô ta hờ hững mỉm cười, mãi đến khi thấy bọn họ đi vào, mới giơ tay lên vẫy tay với bọn họ.
"Đi ra ngoài cả nửa ngày, mọi người đi làm gì thế?"
Cửu Dạ khoác lấy vai Trúc Lan Khuê: "Vừa khéo đi đón hai đứa nhóc này đây này."
Trúc Lan Khuê vô cùng không thích Trình Yên Chi, cô ấy kéo tay Cửu Dạ ra, lẩm bẩm: "Ai cần anh đón."
"Mọi người ngồi đi." Trình Yên Chi gọi mọi người ngồi xuống, Thẩm Thần ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của cô ta, Trình Yên Chi khẽ cười với cậu, trông rất giống quảng cáo trên màn hình LCD tại quảng trường lớn, chính thức, độc đáo, xinh đẹp.
Thẩm Thần gật đầu lại với cô ta, sau đó chọn một góc nhỏ ngồi xuống.
Trúc Lan Khuê ngồi ở bên trái cậu, mà bên phải, là Lục Tranh.
"Hai đại anh hùng của chúng ta hiếm khi trở lại, đêm nay chúng ta không say không về nhé."
Cửu Dạ: "Vậy thôi đi, hai chúng tôi tránh rượu."
Nghe Cửu Dạ nói vậy, có người không vui lên tiếng: "Đừng nghiêm ngặt như vậy chứ Cửu Dạ, không phải đang nghỉ phép sao, ngay cả quân trang cũng cởi ra rồi, chẳng lẽ còn không thể uống vài ly?"
Cửu Dạ gãi gãi ót: "Câu này tôi không tiếp được đâu, cậu muốn mời rượu thì mời anh Lục đi, nếu cậu ta đồng ý thì tôi uống."
Mọi người nghe vậy đều cười to nhìn Lục Tranh, Lục Tranh cười nhạt, nói: "Muốn rót thì rót cậu ta."
"Này này này, anh Lục, cậu còn là người sao!"
"Ha ha ha, đến đây nào Cửu Dạ, đừng kiềm chế đừng kiềm chế!"
Nói là không say không về, thực tế lại không có ai thực sự rót rượu cho Cửu Dạ và Lục Tranh, dù hai người họ không mặc quân trang, nhưng nếu say rượu cũng sẽ rất khó coi.
Mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm việc đều có chừng mực.
Thẩm Thần cũng uống một ly, hiện tại cậu cũng không còn là vị thành niên nữa, vậy nên vẫn phải uống.
Tửu lượng của cậu bình thường, sau khi uống một ly liền ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ăn trái cây cắt sẵn đựng trong mâm.
"Nghe nói em thi đậu đại học A."
Trong không gian ồn ào, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, Thẩm Thần nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tranh, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cậu khẽ cười, xấu hổ nói: "Lúc trước anh nói, phải cố gắng."
Lục Tranh hơi nhếch khóe môi lên: "Ừm, em làm được rồi, rất lợi hại."
Ánh sáng trong phòng bao hơi tối, dù vẻ mặt có ra sao cũng sẽ không bị phát hiện, vì thế, sau khi nghe được lời khích lệ của anh, trong lòng Thẩm Thần cực kỳ vui vẻ, gan cũng to hơn bắt đầu đánh giá anh.
Anh hình như không hề thay đổi, nhưng hình như cũng có chỗ thay đổi, ngũ quan vẫn tuấn tú khôi ngô như trước, khí chất lại càng thêm sắc bén lạnh lùng.
"Mấy năm nay anh không hề liên lạc với trong nhà." Thẩm Thần do dự một chút, rồi nói tiếp: "Anh, không nhớ nhà sao."
Lục Tranh: "Thỉnh thoảng sẽ nhớ, nhưng cũng không có cách nào."
"Vì sao chứ?"
"Bí mật quân sự."
"Bí mật? Không thể nói sao?"
"Sao vậy? Rất muốn biết à?" Lục Tranh đưa tay vỗ vào trán cậu một cái, cảm giác quen thuộc này, dường như quay trở lại rất nhiều năm trước.
Thẩm Thần trấn định giữ bình tĩnh, cậu hơi hé miệng ra, nhưng lại không biết nói gì, chỉ đành phải lắc đầu, "Không có......"
"Nói ra sợ dọa đến em." Lục Tranh vừa dứt lời thì thấy được vẻ mặt tò mò của chàng trai nhỏ ngồi bên cạnh, vì thế bất đắc dĩ nói: "Sau này có cơ hội sẽ nói em nghe."
"Thật sao?"
"Ừm."
Trình Yên Chi ngày mai còn có công việc nên không thể uống nhiều rượu, cô ta ngồi trên sô pha, trong lúc nói chuyện với bạn bè thường thường "lơ đãng" liếc sang phía đối diện.
Ngồi phía đối diện là Lục Tranh và Thẩm Thần.
Xung quanh có chút ồn ào, nên cô ta không thể nghe được hai người đang nói gì, nhưng cô ta nhìn thấy được.
Thời điểm Lục Tranh nói chuyện, lắng nghe, dường như đều sẽ nghiêng người sang nhân nhượng người bên cạnh.
Bình thường lúc anh nói chuyện, trên mặt luôn hiện lên vẻ lạnh lùng không thể hòa tan đi được, nhưng giờ phút này, khi nói chuyện với chàng trai kia, trong mắt lại chứa đầy ý cười, thậm chí, Trình Yên Chi còn nhìn thấy được vẻ dịu dàng toát ra từ trong mắt anh.
Trình Yên Chi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Cô ta đứng dậy, tay phải cầm ly rượu vang ung dung đi tới chỗ Lục Tranh: "Anh Lục Tranh, hôm qua gặp nhau không uống rượu, hôm nay coi như đón gió tẩy trần cho anh, uống một ly nhé?"
Lục Tranh cũng rất nể mặt cô ta, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm.
Trình Yên Chi ngồi xuống bên cạnh anh: "Đúng rồi, ba em nói anh và Cửu Dạ đều được điều đến quân khu thành phố, là bên khu phía nam sao?"
"Ừm."
"Vậy sau này còn ra nước ngoài làm nhiệm vụ không?"
"Cả tiểu đội đều được điều lại đây, làm nhiệm vụ vẫn sẽ cùng nhau làm."
"Ồ, chú Tiêu nói bên phía bộ đội......"
Thẩm Thần nhàm chán ngồi trên sô pha, vừa nghe Trình Yên Chi nói đến những chuyện cậu nghe không hiểu, vừa ăn trái cây tự tìm việc chơi.
Trong lòng lại chua xót.
Anh chưa nói gì cả nhưng Trình Yên Chi đã biết hiện tại anh đang làm gì, hoặc sắp tới sẽ làm gì.
Còn cậu lại hoàn toàn mờ mịt không hay biết gì, thậm chí còn không thể chen vào một câu nào.
Cảm giác vô lực thế này khiến nỗi vui sướng ngọt ngào vừa dâng lên dần dần nguội đi, trở về lại với ý nghĩ "tâm như nước lặng" khi anh chưa xuất hiện: đừng mong đợi gì hơn nữa, đừng cố gắng đến gần anh nữa, càng đừng thích lại anh lần nữa.
Reng......
Đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Thẩm Thần lấy điện thoại ra thì nhìn thấy là Tạ Hoài Tư đang gọi đến.
Cậu thả cái nĩa trên tay xuống, vội chen qua khỏi đám đông, đi ra khỏi phòng bao nhận điện thoại.
"Alo? Sư huynh."
"Thẩm Thần, em đang ở đâu vậy?"
Thẩm Thần mờ mịt đáp: "Ở đây, hình như tên là B Plus, sao vậy ạ?"
"B Plus?" Tạ Hoài Tư rõ ràng có hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng nói tiếp: "Vậy em và bạn em ăn cơm xong chưa?"
"Sắp rồi."
"Ừm,...thật ra anh cũng không bận gì, thấy trời sắp tối rồi, nếu em đi về một mình, anh tới đón em nhé."
Thẩm Thần khẽ sửng sốt: "Không cần đâu sư huynh, một mình em cũng có thể về."
"Không sao, thật ra anh cũng đang ở bên ngoài, vừa định đi về, lại nhớ đến em nếu về một mình không an toàn, hai chúng ta cũng thuận đường mà."
Tạ Hoài Tư vẫn luôn chiếu cố cho cậu, Thẩm Thần đương nhiên là cũng có chút cảm động, lại chợt nhớ đến lời Trúc Lan Khuê nói lúc đứng dưới ký túc xá lần đó, Tạ Hoài Tư thích cậu......
Thẩm Thần đối với anh ấy, còn chưa đến được trình độ thích, yêu giữa hai người đồng giới nói dễ cũng rất dễ mà nói khó thì cũng rất khó.
Thẩm Thần quả thật là chưa từng có cảm giác rung động với anh.
"Thật sự không cần đâu sư huynh, thật ra em cũng không biết bao giờ bọn em mới kết thúc nữa......"
Trong phòng bao, Lục Tranh nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Đã qua ba phút rồi, nhưng Thẩm Thần vẫn chưa quay trở lại.
Anh cầm lấy ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, hương vị của rượu từ từ lan ra đầu lưỡi, ánh mắt anh cũng theo hương vị khẽ sâu lại.
Lúc nãy, anh nhìn thấy được Thẩm Thần lấy điện thoại ra, đương nhiên cũng nhìn thấy được tên người gọi đến trên điện thoại của cậu......
Sư huynh Tạ Hoài Tư..