Đêm nay, Thẩm Thần bị ấn lên chiếc giường nhỏ này rất nhiều lần.
Không biết trước đó là cậu đã chọc cho anh tức giận hay là anh phiền muộn vì cậu sắp phải rời đi, đêm nay Lục Tranh xuống tay vô cùng tàn nhẫn, da thịt trên người Thẩm Thần bị mút lại bị cắn, một mảng xanh một mảng tím, vừa ám muội vừa dọa người.
"A.....a....." Đêm khuya, anh kéo cậu lại triền miên, giây phút bị tiến vào Thẩm Thần chịu không nổi hung hăng mà cắn mạnh lên vai anh.
Lục Tranh cả người căng cứng, đột nhiên đứng dậy, nắm chặt eo cậu không chút lưu tình mà tiến vào.
Thẩm Thần không ngừng rên rỉ, cậu cực kì mệt mỏi, nhưng cơ thể như bị ma thuật chi phối, vừa châm lên liền bùng cháy, giống như hoàn toàn nằm trong tay anh.
"Đừng mà....." Hai mắt đã đẫm lệ, thân thể vốn đã rất mẫn cảm liền bị kích thích bởi một đợt sóng, đợt sóng đó dường như muốn nuốt chửng cậu.
Đêm nay bất luận cậu cầu xin tha thứ như thế nào, làm nũng như thế nào, khóc như thế nào.....Cũng đều vô ích.
Anh giống như một bức tượng bằng đồng, lực độ không giảm, thậm chí còn có xu hướng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm sau thức dậy, cả người Thẩm Thần như muốn rã rời, cậu nhúc nhích một chút, bụng và nơi nào đó truyền đến một cơn đau rõ ràng, cậu cau chặt mày, nháy mắt đau đến độ nước mắt cũng chảy theo.
"Anh Lục Tranh....." Thanh âm anh ách như muốn rách toạc, Thẩm Thần gọi thêm vài tiếng, bên ngoài vắng lặng, không có ai đáp lại.
Thẩm Thần muốn xuống giường, nhưng kết quả ở giữa hai chân bị ma sát truyền đến cơn đau rõ ràng.
Cậu dừng lại, lúc này đây, lửa giận của Thẩm Thần lại bùng nổ.
Vừa uỷ khuất vừa khó chịu, ngay lập tức cậu ném chiếc gối xuống đất.
"Anh Lục Tranh! Này, Lục Tranh? Lục Tranh!"
Lục Tranh ở bên ngoài gọi điện quay trở lại, anh một bên nghe điện thoại một bên hướng vào trong đi, kết quả còn chưa vào phòng liền nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra, người ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được, do dự một chút nói: "Lục Tranh, là Thẩm Thần sao?"
Lục Tranh "ừ" một tiếng.
Quý Nhiễm: "Hả? Thật sự là Thẩm Thần? Cậu nhóc này đang làm gì vậy? Tức giận à."
Lục Tranh dừng một chút, hiếm khi có chút chột dạ: "Chắc là tức giận rồi."
Quý Nhiễm: "Oh? Thẩm Thần mà cũng tức giận, mặt trời mọc từ hướng tây rồi, tôi hỏi cậu làm gì mà để người ta lớn lên tính tình thành như vậy, cậu xem thế này là muốn ăn cậu sao?"
Lục Tranh có chút xấu hổ: "Được rồi, không nói với cậu nữa, cúp trước đây."
"Được được được, cậu đi dỗ trước đi." Quý Nhiễm lảm nhảm: "Cũng do kỹ năng của cậu......."
Lục Tranh: "......"
Thẩm Thần tức giận gọi vài tiếng mà cũng không có thấy người đi vào, chịu đựng cơn đau, muốn xuống giường đi vào phòng tắm, nhưng chân cậu vừa mới chạm đất liền có người đẩy cửa đi vào.
Cậu nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy Lục Tranh một thân ảnh nhẹ nhàng khoan khoái mang theo một túi nhỏ đi đến.
"Dậy rồi à?"
Thẩm Thần hốc mắt đã đỏ nhìn anh: "Em muốn đi học."
Lục Tranh ho nhẹ: "Hôm nay không cần đi, ở nhà đọc sách cũng như nhau."
Thẩm Thần quay đầu sang một bên: "Muốn đi cũng không đi được."
Lục Tranh nhìn bộ dáng của cậu rốt cuộc vẫn là đau lòng, ngày hôm qua nhất thời không biết nặng nhẹ, hôm nay lúc phản ứng lại mới cảm thấy mình quá đáng.
"Lại đây để anh nhìn xem."
"Không cần."
"Anh bôi thuốc cho em."
Thẩm Thần sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn anh: "Vừa rồi là anh ra ngoài mua thuốc ạ?"
"Ừ."
Thẩm Thần sắc mặt đỏ lên: "Em, em không muốn dùng thuốc này...."
Lục Tranh nhẹ giọng nói: "Không phải bị đau sao, ngoan, lại đây."
"Em không đến."
"Vậy em muốn anh gọi bác sĩ à."
"Không!"
"Vậy thì được, ngoan ngoãn lại đây."
Thẩm Thần do dự, chậm rãi vươn tay ra: "Em tự mình làm....."
Lục Tranh bất đắc dĩ: "Tiểu Thần."
Thẩm Thần mím môi, khổ sở nói: "Anh đừng chạm vào em, em sợ."
Lục Tranh: "......"
Sau một hồi giằng co, cuối cùng vẫn là Lục Tranh giúp đỡ bôi thuốc.
Thẩm Thần gục đầu dưới gối, cảm nhận ngón tay anh dính thuốc mỡ khi tiến vào, thật xấu hổ và tức giận muốn chết.
Tại sao còn có thể có hành động này......
Lần sau, lần sau nhất định không để anh thắng được! Không thể có loại dụ dỗ như thế này được!
.......
Những ngày sau đó, Thẩm Thần bảo vệ luận án đã được thông qua, tiếp đó giành được TOEFL thật hoàn hảo.
Ngày cậu biết được thành tích cũng vừa lúc Cửu Dạ làm thủ tục xuất viện.
Trước đó vài ngày, Cửu Dạ kiên trì phục hồi dưới sự giám sát của Trúc Lan Khuê, hiện giờ đi đường cũng đã như người bình thường.
Lục Tranh mang theo Thẩm Thần cùng nhau đón Cửu Dạ ra viện, sau khi đưa người trở về nhà, hai người cùng quay về Lục gia.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Thần cũng thường trở về Lục gia, nhưng cậu chỉ trở về ăn cơm, chưa bao giờ ngủ lại.
Mọi người ở Lục gia cũng không ngăn cản cậu, bởi vì mọi người hiểu, cậu nhìn cảnh sẽ sinh tình.
"Tiểu Thần, con thật sự muốn đi du học sao?" Trên bàn ăn, dì Từ miễn cưỡng hỏi như thật.
Thẩm Thần gật gật đầu: "Trước đó mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, hồ sơ cũng đã nộp ạ."
"Aiz làm sao mà tốt được, về sau một mình con ở nơi xa xôi như vậy, ai sẽ chăm sóc cho con đây."
Thẩm Thần: "Dì Từ dì đừng lo, con có thể tự chăm sóc cho mình."
"Nhưng con là một chàng trai nhỏ, làm sao có thể khiến mọi người trong nhà yên tâm, hơn nữa, về sau việc học của con nhất định cũng sẽ rất bận rộn, công việc của Lục Tranh cũng bận rộn như vậy, các con đều không gặp nhau được vậy phải làm sao đây."
Lục Trí Minh ở bên cạnh ăn cơm nghe vậy nói: "Ra nước ngoài tốt mà, Tiểu Thần có năng lực, học tập tốt tương lai sẽ càng có tiền đồ.
Về phần tình cảm ở đây, sẽ không có ai giành được."
"Lão gia, ý tôi không phải nói như vậy....."
"Vậy nói như thế nào? Ai dám đến đoạt cùng Tiểu Thần." Lục Trí Minh nhìn Thẩm Thần nói: "Tiểu Thần con yên tâm, nếu thật sự xảy ra việc này ông sẽ xử Lục Tranh."
Hàn Ngọc Mai rầu rĩ mỉm cười: "Bố, nếu thật sự như vậy cũng không thể trách Lục Tranh, muốn trách thì trách người kia có mắt mà như mù."
Lục Trí Minh nhướng mày, nghiêm túc nói: "Sao lại không trách nó, trách nó đã trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thẩm Thần: "Ông....."
Lục Tranh: "Ông nội nói đúng."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh bên miệng nở nụ cười nhạt: "Hy vọng ông nội có thể giám sát tốt."
Lục Trí Minh: "Ai cần con nói."
Thẩm Thần: "....."
Đêm đó, Thẩm Thần không có rời đi, đây là lần đầu tiên cậu ngủ lại ở căn nhà nhỏ kể từ khi Lưu Lương qua đời.
Màn đêm yên tĩnh, cậu ngồi trên sô pha đến ngẩn người, chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Thần nhìn thoáng qua về hướng cửa lớn, chỉ thấy bên cạnh cửa phía sau cửa sổ thủy tinh, Lục Tranh vẫy tay về phía cậu.
"Sao anh còn chưa ngủ?" Thẩm Thần mở cửa, bất ngờ mà nhìn Lục Tranh.
"Ngủ không được, có lẽ vì đã quen em ở bên cạnh cho anh ôm."
Thẩm Thần liếc mắt anh một cái, nhướng chân mày: "Em không phải gối ôm."
"Em so với gối ôm càng tốt hơn."
"......"
"Đứng ở cửa làm gì, để anh đi vào ngồi một chút."
".....Ồ."
Một người ngồi trên sô pha liền biến thành hai người ngồi trên sô pha, Lục Tranh cảm thấy thoả mãn mà ôm Thẩm Thần, cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Khuya rồi em còn ngồi đây làm gì."
Thẩm Thần: "Em nhớ mẹ."
Lục Tranh thấp mắt nhìn cậu một cái, chỉ thấy chàng trai nhỏ rúc trong vòng tay anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng không hiểu rõ bà, từ trước giờ, em cảm thấy bà là một người ích kỷ, nhưng sau khi bà mất đi, em mới phát hiện hoá ra người ích kỷ vẫn luôn là em."
"Tiểu Thần....."
"Thực sự, em vẫn luôn nghĩ như vậy về bà.
Anh Lục Tranh anh biết không, trước kia em cảm thấy bà không có việc gì mỗi ngày chỉ biết thêu thùa, nhưng em không biết rằng bà là vì em.
Thêu không phải là sở thích của bà, bà thức đêm, mỗi ngày đều làm những việc đó, hoá ra chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho em."
"Khi đó bà tức giận mà đập vỡ máy ảnh của bố, em cảm thấy cả đời bà cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của bà, cho nên em đã không để ý tới bà, không tâm sự cùng bà, luôn cảm thấy bà là vật cản trên con đường nhiếp ảnh của em.
Nhưng em không biết, hoá ra bà đã sớm hiểu rõ em, bà lén lút xem triển lãm ảnh của em, chuẩn bị cho em tiền học phí và chi phí sinh hoạt trong năm đầu tiên đi du học....."
"Có đôi khi em cảm thấy chính mình thật sự quá tệ, em chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu bà.
Trên thế giới này, em có anh, có Lan Khuê, có rất nhiều bạn bè, nhưng còn bà, từ đầu đến cuối chỉ có mình em, mà em còn lựa chọn xa lánh bà ấy, mãi cho đến khi bà mất em vẫn còn oán trách bà."
Lục Tranh nhìn bộ dáng trống rỗng lại tự trách của Thẩm Thần, đau lòng mà ôm chặt cậu: "Thẩm Thần, chuyện này không thể trách em, mỗi người đều có mỗi tính cách khác nhau, mẹ của em cũng không nói ra, vậy em làm sao có thể biết rõ."
"Nhưng mà em......"
"Bây giờ em cần làm không phải là tự trách mình, mà là phải sống thật tốt, anh tin rằng cô Lưu muốn thấy em càng tốt hơn, bà nguyện ý muốn để em đi học cũng là vì bà tin tưởng em lựa chọn con đường này, em phải làm để cho bà thấy em có thể là một người rất thành công."
Hốc mắt Thẩm Thần nóng lên, cậu hít hít cái mũi, nở một nụ cười nhẹ: "Vâng, em sẽ."
Hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, sau đó, Lục Tranh đứng dậy, kéo cậu đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Thần: "Anh không quay về sao?"
Lục Tranh: "Phòng của em anh còn chưa ngủ qua."
Thẩm Thần hơi lúng túng: "Không được, lỡ như ngày mai để dì Từ thấy được sẽ rất xấu hổ, anh về đi....."
Lục Tranh nhướng nhướng mày: "Mối quan hệ của anh và em, cùng ngủ chung một phòng bọn họ còn trộm vui nữa đấy."
Thẩm Thần: "......"
"Nhanh lên đi vào, anh buồn ngủ lắm."
Cuối cùng Thẩm Thần cũng theo Lục Tranh để anh ngủ lại căn nhà nhỏ, trên phương diện này anh "độc đoán ngang ngược", cậu gần như không thể nói từ "không".
Có điều, hiện giờ ở được một lúc thì cứ ở, chờ đến sau khi cậu đi rồi, khoảng cách giữa hai người chính là một Thái Bình Dương.
Mấy tháng sau, Thẩm Thần hoàn toàn bước chân lên con đường đến nước Mỹ.
Năm nay, Thẩm Thần hai mươi hai tuổi.
Khoảng cách từ trước khi cậu hai bàn tay trắng đến Lục gia đã gần mười năm.
So với quá khứ, cậu có được tình yêu, tình bạn, ước mơ, nhưng đồng thời, cậu cũng mất đi người đã đưa cậu đến với thế giới này, người cùng huyết thống với cậu.
Lần này rời đi đồng nghĩa sẽ kết thúc nhiều chuyện, cũng đồng nghĩa với việc chuyến đi này của cậu có một khởi đầu mới.
Đã từng, cậu yếu đuối nhát gan không tự tin làm bất cứ điều gì.
Nhưng bây giờ và tương lai, cậu hoàn toàn sẽ làm chủ cuộc sống của mình.
Người mà cậu yêu nhất, cậu tin rằng, bọn họ cuối cùng sẽ ở bên nhau càng tốt hơn.
"Anh Lục Tranh, anh có nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy em hay không?"
"Ừ, nhớ rõ."
"Lúc đó anh đã nghĩ gì ạ?"
"Anh sao, hình như là.....Bé con xấu xí này ở đâu vậy?"
"Cho nên khi đó nhất định anh rất chán ghét em nhỉ?"
"Chán ghét em? Lương tâm của em đâu rồi? Chán ghét em còn giúp em lấy lại máy chụp ảnh, chán ghét em còn mỗi ngày chờ em cùng nhau về nhà, chán ghét em trong khi em ngốc nghếch như vậy còn siêng năng giảng dạy bài tập về nhà cho em? Em nghĩ anh bị mù sao?"
"Oh....Vậy là anh thích em à?"
"Cứ nghĩ đi, lúc ấy thích em? Đừng có đội cho anh cái mũ ấu *** đó."
"Về sau em đã trưởng thành, không phải trẻ con!"
"Thật không." Lục Tranh cười cười: "Sao anh cảm thấy em lớn lên vẫn luôn giống mấy đứa trẻ con nhỉ."
"Vẫn luôn?
"À, hiện giờ không phải." Lục Tranh liếc nhìn cậu một cái, ý vị thâm trường mà cười một cái: "Là trưởng thành.".