Mặt trời dần lặn bóng.
Thẩm Thần nhìn bóng lưng đơn độc của Lục Tranh, trên vai anh đang đeo chiếc cặp nặng của cậu, tâm trạng cậu biến đổi liên tục.
Trái tim thiếu niên bị đả kích là một việc, thiếu niên cô đơn được an ủi lại là một việc khác.
Thẩm Thần nghĩ, hình như đó giờ chưa từng có ai đưa cậu về nhà, chứ đừng nói đến việc phát hiện chiếc cặp cậu mang rất nặng, sẽ đè đau bả vai của cậu
Sau đó, hai người bắt taxi về nhà.
Vừa về đến cửa nhà, hương thơm đồ ăn đã bay đến mũi, anh quay người lại đưa cặp cho cậu, nói: "Sau giờ cơm đến phòng tôi, mang cả bài kiểm tra hôm nay nữa."
Thẩm Thần gật đầu, nhận chiếc cặp rồi ôm chặt vào trong ngực.
Một ngôi nhà ấm áp, có anh cùng cậu về nhà, có người nhà chờ cậu về cùng ăn cơm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Thẩm Thần nghĩ mình đã có được tất cả mọi thứ.
Sau khi ăn cơm sau, dưới ánh mắt khen ngợi của Lục Trí Minh, Thẩm Thần ôm cặp đi lên phòng anh.
Cậu đẩy nhẹ cửa phòng Lục Tranh ra, ngoan ngoãn đứng trước cửa, nhỏ giọng gọi một tiếng "Anh ơi".
Lục Tranh ăn cơm xong trước cậu, lúc này anh đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe tiếng cậu gọi, anh ngẩng đầu lên nói: "Vào đây."
Thẩm Thần vào phòng đến trước bàn đọc sách, cậu liếc nhìn quyển sách trên tay anh, chỉ vừa thấy thoáng qua hai chữ "súng ống", ngay sau đó, anh đã nhét lại quyển sách lên cái kệ nhỏ bên cạnh.
"Sao anh, lại xem sách này?"
Lục Tranh vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh mình ý bảo cậu ngồi xuống, sau đó nói: "Thích."
"Anh thích, sách này? Vậy, có phải sau này, anh cũng sẽ giống ông không ạ?" Thẩm Thần tò mò hỏi anh.
"Giống." Lục Tranh nói, anh cười một chút, bỗng nói tiếp: "Nhưng cũng không giống."
Thẩm Thần không hiểu ý anh là gì, cậu nói: "Vậy, cũng tốt."
"Cũng tốt à? Vậy còn em, có nghĩ sau này muốn làm gì chưa?" Lục Tranh vừa xem bài tập của cậu vừa hỏi.
Lục Tranh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, anh nghĩ trẻ con ở độ tuổi này đều chỉ suy nghĩ chơi này chơi nọ, làm gì có đứa nào có ước mơ thật sự chứ.
Nhưng anh không ngờ là, Thẩm Thần đang im lặng bỗng nhiên trả lời anh: "Em muốn làm một nhiếp ảnh gia tài giỏi."
Thẩm Thần hiếm khi nói hoàn chỉnh được một câu, Lục Tranh bất ngờ nhìn cậu, nói: "Nhiếp ảnh gia?"
"Đúng vậy ạ, em muốn ghi lại những bức ảnh đẹp nhất, đặc sắc nhất, kinh, kinh động lòng người nhất.
Em muốn, làm người ghi chép lại thời gian." Thẩm Thần gằn từng chữ nói.
Những câu bố cậu từng nói qua, cậu đều khắc sâu trong lòng.
Thẩm Thần nhớ lại những ngày bố còn sống, ông cho cậu xem máy ảnh và ảnh chụp trân quý của mình, lúc ấy cậu còn nhỏ, vẫn chưa biết được những bức ảnh đó là đẹp hay xấu.
Nhưng mà, câu lại cảm nhận được niềm kiêu ngạo và sự thỏa mãn của những người làm nhiếp ảnh.
"A.....Có phải em, nói nhiều rồi không?" Thẩm Thần hồi thần lại, cậu lo lắng hỏi.
Ánh mắt của Lục Tranh vô cùng thâm thúy, anh hơi cong môi lên, nói: "Không có."
"Thật ra, em nói bừa thôi, anh đừng, đừng nói cho mẹ em biết, mẹ em không thích em giống bố." Quay lại hiện thực, Thẩm Thần còn có một người mẹ căm ghét nhiếp ảnh đến tận xương tủy.
Lục Tranh xoay viết, nhìn sang bài kiểm tra của cậu, rồi nói: "Thẩm Thần, bản thân mình muốn làm gì thì phải cố gắng thực hiện, đừng để người khác ảnh hưởng đến mình."
Thẩm Thần ngạc nhiên nhìn anh.
"Nếu em thật sự yêu thích thì sẽ cố gắng thực hiện cho bằng được, còn nếu em chỉ nói ngoài miệng thôi ấy, vậy thì nó là ước mơ mà thôi.
Hiểu không?" Lục Tranh nghiêng đầu nói chuyện với cậu.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Thẩm Thần gần như là bị sườn mặt vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng của anh làm bỏng mắt.
Cậu cố gắng đè nén cảm giác trăm hoa đua nở trong lòng lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Lại đây chỉ xem em không hiểu chỗ nào.
Trước khi ước mơ của em bắt đầu, em phải giải quyết được những điều cơ bản nhất này đã." Lục Tranh lại nhanh chóng kéo suy nghĩ về lại vấn đề học tập của cậu.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, trong lúc cậu được phụ đạo, dì giúp việc trong nhà có lên đưa nước trái cây cho hai người bọn họ.
"Câu hỏi này thật ra là một dạng câu hỏi trắc nghiệm.
Em nghĩ lại xem đã có đáp án chưa?" Lục Tranh nói xong liền bưng ly nước chanh lên uống, anh vừa hớp một ngụm lập tức cau mày nói: "Ngọt."
Thẩm Thần nghiêng đầu nhìn anh: "Dạ?"
"Không có gì.
Đã nghĩ ra chưa?" Thẩm Thần đẩy ly nước chanh ra xa, anh dùng tay đỡ đầu, tầm mắt nhìn lên bài tập của cậu.
Thẩm Thần liếc nhìn anh, dưới ánh đèn sáng, hàng lông mi dài khẽ động đậy, in lại bóng nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của anh, nhìn đẹp đến mê người.
"Vẫn chưa nghĩ ra à?" Lục Tranh đợi mãi không thấy cậu nói chuyện, anh khẽ nhướng mày, nhìn cậu.
Thẩm Thần đang nhìn lén bị anh bắt gặp, cậu giật mình muốn nhảy dựng lên, cả người căng thẳng: "Em, em...."
"Không sao.
Tôi tính lại lần nữa cho em xem." Lục Tranh cầm lấy cây bút trên tay cậu, đưa tay rút lấy một tờ giấy nháp.
"Dạ...."
"Đây là lần cuối cùng.
Không thể dựa vào tôi mãi được, lần sau em phải tự tính, biết không?" Lục Tranh nghiêm túc nói.
Thẩm Thần hơi xấu hổ, siết chặt hai tay để dưới bàn.
"Tôi không có mắng em.
Em đừng căng thẳng." Lục Tranh nhìn thoáng qua, bình thản nói.
Thẩm Thần: "....Oh."
Nếu như trên đời này có người sẵn lòng đối xử dịu dàng với bạn, vậy thì những khổ sở khắc nghiệt trong quá khứ đều có thể quên đi hết.
Thẩm Thần nằm trên giường, ngẩn người nhìn những bóng cây âm u mờ ảo bên ngoài cửa sổ.
Cậu nhớ mấy chuyện lặt vặt trong lớp mà Trúc Lan Khuê thỉnh thoảng kể cậu nghe, như bạn này thích bạn nọ, bạn nào đó thổ lộ với bạn kia, Trúc Lan Khuê nói, đó chính là tình yêu.
Thẩm Thần không hiểu lắm tình yêu nghĩa là gì, cậu chỉ biết cậu phân biệt được, thế nào là thích, thế nào là rất thích.
Mà cậu, hình như rất thích Lục Tranh.
Thẩm Thần trở người, ôm lấy gối ôm, nằm trong phòng mình trộm đỏ mặt.
Cậu không dám nhắm mắt lại, bởi chỉ cần vừa nhắm mắt, cậu sẽ nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc giảng bài cho cậu của Lục Tranh.
Cậu luôn cảm thấy anh rất lạnh lùng, nhưng vào thời khắc ấy, cậu lại cảm thấy sự dịu dàng của anh có thể khiến người ta chết chìm vào trong đó.
**
Hôm sau, sau giờ tan học.
Thẩm Thần thu dọn sách vở cho vào cặp, rời khỏi lớp đi ra cổng trường.
"Thẩm Thần, bài hôm nay cậu nghe hiểu hết không?" Tống Từ đi bên cạnh cậu hỏi.
Thẩm Thần gật đầu: "Hiểu."
Tống Từ: "Vậy thì tốt, nếu chỗ nào không hiểu thì nhớ hỏi tớ nhé."
"Được....." Thẩm Thần vừa nói được một chữ liền nhìn thấy Lục Tranh và......Trình Yên Chi đứng bên cạnh xe của chú Chung đậu ở cổng trường.
Cậu chỉ mới gặp Trình Yên Chi một lần, là lần ở sân vận động trong đại viện.
Nhưng trong trường, cậu lại thường xuyên nghe người khác nhắc đến cô ấy.
Danh hiệu nổi nhất của cô ấy trong trường là: hoa khôi.
Thẩm Thần nhìn làn da trắng nõn và khuôn mặt tinh xảo thanh tú của Trình Yên Chi, uể oải nghĩ thầm trong lòng, quả thật là gánh được cái danh hiệu hoa khôi mà.
"Ấy, đó là Lục Tranh và Trình Yên Chi phải không? Nghe nói hai người bọn họ là một đôi, cậu quen với học trưởng Lục, biết nội tình trong đó không?" Tống Từ cười khẽ, hiếm khi nhắc tới lời đồn trong trường.
Vẻ mặt Thẩm Thần hơi cứng lại, cậu nói: "Không phải."
"Hả?"
"Bọn họ, không phải là một đôi." Thẩm Thần nói chắc như đinh đóng cột.
Tống Từ: "Vậy à, tớ còn nghĩ là thật chứ."
Nghĩ là thật.
Tất cả mọi người đều nghĩ là thật.
Mà cũng đúng, hai người bọn họ trai tài gái sắc, đứng cạnh bên nhau giống y tranh vẽ vậy, quả thật là xứng đôi.
Nhưng mà...Không phải cứ nhìn xứng đôi thì sẽ thật sự xứng với nhau đâu, đúng không?
Thẩm Thần tự ti bổ não trong lòng, sâu trong lòng cậu có một ngọn cờ nhỏ đang tung bay phấp phới, nếu như có một ngày, cậu cũng có thể trở nên tài giỏi xuất sắc, vậy thì khi cậu đứng bên cạnh anh nhìn cũng sẽ vô cùng xứng đôi với nhau.
"Thẩm Thần, mau lên xe." Lục Tranh nhìn thấy Thẩm Thần và nam sinh hôm trước đang đi tới, anh khẽ cau mày lại, lên tiếng gọi cậu, giọng điệu mang theo sự không hài lòng.
Thẩm Thần không nói gì, tăng nhanh bước chân đi qua đó.
Lục Tranh bình thản nhìn sang Tống Từ, mãi đến khi cậu chàng rời đi mới nhìn lại Thẩm Thần.
Anh hỏi: "Quá tiết à?"
Thẩm Thần mím môi, gật đầu.
Lục Tranh mở cửa xe cho Thẩm Thần, lúc cậu khom lưng ngồi vào xe thì nghe giọng anh hỏi Trình Yên Chi: "Đưa cậu đi một đoạn nhé?"
Trình Yên Chi đưa tay chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa, nói: "Bố tôi tới đón tôi rồi."
Lục Tranh "ừ" một tiếng: "Vậy tôi đi trước."
"Ok."
Lục Tranh cũng khom lưng ngồi vào xe, Thẩm Thần lướt qua anh liếc nhìn Trình Yên Chi đứng bên ngoài xe.
Trùng hợp là cô ấy cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người giao nhau.
Hai người đều im lặng, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Một lát sau, Trình Yên Chi khẽ mỉm cười với cậu, một nụ cười rất tươi, không mang theo vẻ giả tạo hay sắc bén gì cả.
Nhưng Thẩm Thần vẫn cảm nhận được loại cảm xúc mà cậu không thích nhất.
Kiêu ngạo, nhìn kẻ yếu bằng nửa con mắt.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nháy mắt đã gần đến ngày thi cuối học kỳ, Thẩm Thần cũng càng ngày càng nỗ lực học tập.
Nhiều hôm Lưu Lương nửa đêm thức giấc, đi sang phòng Thẩm Thần xem cậu, lúc nào cũng là hình ảnh đèn phòng Thẩm Thần sáng rực không tắt, cậu ngồi bên bàn chăm chú học bài.
Có hôm là đọc sách, có hôm là làm bài, cũng có hôm là đeo tai nghe luyện nghe tiếng anh.
Đối với việc này Lưu Lương cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ mang thức ăn vào cho cậu ăn khuya, sau đó lại yên lặng về phòng của mình.
Khi đi học, Thẩm Thần cũng dần dần thay đổi.
Ví dụ như cậu sẽ nói chuyện với bạn học nhiều hơn, khi lên lớp sẽ phát biểu ý kiến nhiều hơn, hoặc là sẽ can đảm hỏi bài Tống Từ và Lan Khuê hơn.
Sự thay đổi này không phải do người khác mang đến cho cậu, mà là do cậu tự ép bản thân mình.
Tật nói lắp của cậu là do chướng ngại tâm lý, vậy nên chỉ cần thoát ra khỏi chướng ngại ấy là cậu có thể khỏi hoàn toàn.
Kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng qua đi.
Vào ngày phát bài thi, trong tạm căng thẳng suốt thời gian dài của Thẩm Thần cũng được để xuống.
Sau khi tan học, cậu cẩn thận bỏ bài thi vào trong cặp, sau đó vội vã chạy ra cổng trường.
Lục Tranh là người đầu tiên cậu muốn khoe thành quả nỗ lực suốt mấy tháng qua của mình.
Tuy rằng muốn vượt lên top đầu của lớp học có đông đúc nhân tài ưu tú là điều không thể, nhưng mà thứ hạng lần này của cậu đã là một bước nhảy vọt so với hạng đếm ngược trong bảng xếp hạng tháng trước.
"Chú Chung! Anh Lục Tranh, còn chưa ra sao ạ?" Thẩm Thần vừa mở cửa xe liền hỏi.
Chú Chung nói: "Lúc giữa trưa Lục tiên sinh đã đến đón cậu ấy, nên buổi chiều cậu ấy không đi học."
Lục tiên sinh mà chú Chung nói là Lục Ngôn, bố của Lục Tranh.
Thẩm Thần nghe vậy sửng sốt: "Đi đâu vậy ạ?"
"Cái này, chú cũng không rõ lắm.
Chỉ là lúc này chắc đã về nhà rồi."
Thẩm Thần gật đầu, vội vàng nói: "Vậy, chúng ta mau về thôi ạ."
"Được."
Trên đường về nhà, Thẩm Thần luôn tưởng tượng xem sau khi Lục Tranh biết thành tích của cậu tăng nhanh như vậy sẽ có phản ứng gì, có thể là cho cậu một ánh mắt tán thưởng, hoặc là....không chừng có thể khen ngợi cậu một câu nữa.
Thẩm Thần vừa nghĩ đến hình ảnh đó thôi thì nhịp tim của cậu đã tăng lên hết cỡ, nóng lòng mong ngay giây tiếp theo liền chạy đến bên cạnh Lục Tranh.
Vì thế khi xe vừa đậu lại trước cửa, Thẩm Thần vui vẻ bước xuống xe, khóe miệng cậu cong lên, duỗi tay đẩy cửa vào nhà.
Chỉ là cậu không ngờ được Lục Tranh vừa vặn mở cửa đi ra ngoài, cậu đang định lên tiếng gọi anh thì thấy anh lạnh lùng đi ngang qua người cậu.
Vẻ lạnh lùng hôm nay của anh không giống ngày thường, nó là kiểu treo trên mặt, ẩn trong mắt, lạnh tới cực hạn.
Mà vẻ lạnh lùng này của anh đã dập tắt toàn bộ nhiệt tình của Thẩm Thần.
Thẩm Thần quay đầu lại, chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Lục Tranh nhanh chóng rời khỏi nhà.
Cậu ngơ ngác đứng ngẩn người tại chỗ.
"Tiểu Thần con về rồi à.
Đứng trước cửa làm gì thế, mau vào nhà nào.
Hôm nay trong nhà có người đến, tí nữa vào con nhớ gọi anh nhé." Dì Từ vừa dặn dò vừa đưa tay xách cặp giúp cậu.
Thẩm Thần: "Dạ?"
"Bạch Khởi vừa về nhà, lúc trước con chưa gặp thằng bé, nó là em trai của Lục Tranh.".