Chương 73: Luyện Kim Cuồng Triều

Phiên bản 7023 chữ

"Còn không phải là vì Hoàng Thượng nhàm chán, lấy cớ phải khảo nghiệm trí tuệ một chút, giao cho mỗt người một đạo nan đề a." Thất ca nói.

"À, hóa ra là vậy. Vậy thì chờ ta ngẫm lại một chút..." Diệp Lãng gật gật đầu nói.

"Ngươi cứ từ từ nghĩ đi, bất quá nên 'hơi nhanh' một chút, thời hạn chỉ có ba ngày!" Thất ca ngượng ngùng thúc dục.

"Đã biết, ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp ." Diệp Lãng khoát tay nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Nhất định phải nhớ kỹ, đừng quên . . ."

"Còn nói nhiều nữa thì ta quên mất đấy! !"

". . ." Thất ca lập tức ngậm miệng lại.

. . .

Mục tiêu: Làm cho một đoạn đường nơi quảng trường sầm uất không còn ai đi lại nữa!

Điều kiện: không được phá hư đường xá, không thể đặt cái gì đó trên đường, cũng không thể phong tỏa khu vực...

Mục tiêu thì đơn giản nhưng vì điều kiện lại trở nên khó khăn. Vậy nên đám người Thất ca của Diệp Lãng và Thất tẩu "tương lai" nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra biện pháp đành phải xin Diệp Lãng giúp đỡ.

Mà bọn họ xin Diệp Lãng giúp đỡ cũng không phải chỉ vì Diệp Lãng là một "luyện kim thiên tài" mà còn vì vận khí của Diệp Lãng, muốn nương theo vận khí của hắn để qua cửa này.

Thất cả của Diệp Lãng thậm chí tin rằng cho dù Diệp Lãng không nghĩ ra biện pháp gì, không có cải biến mất cứ gì nhưng chỉ cần hắn tham dự chuyện này thì mọi người sẽ thực thần kỳ dời đi chỗ khác.

Nữ thần may mắn, lần này nhất định ngươi phải nhìn cục cưng của ngươi, ngàn vạn lần đừng đi!

Thất ca cảm thấy vì không có quy định thời gian cho nên có thể lựa chọn thời điểm ít người, có khi may mắn không có ai qua lại, dễ dàng vượt qua thời gian quy định.

Nhưng mà Thất ca và Thất tẩu tương lai cũng hiểu được rằng nếu tuyển thời điểm như vậy thì có lẽ Hoàng Đế sẽ phái người đi qua hoặc là người khác phái. Cũng không có quy định người quan sát không được phép đi qua.

Mà ý của bọn họ cũng là nghĩ biện pháp trong khoảng thời gian này, đối với thời điểm có nhiều người thì bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới.

Đến chạng vạng tối, Diệp Lãng nói cho Thất ca mình đã nghĩ ra biện pháp...

"Cái gì? Ngày mai, lúc người qua lại nhiều nhất thì bảo Hoàng Thượng bọn họ chạy tới xem?" Thất ca kinh ngạc hỏi, giống như ở trên vừa nói, hắn không nghĩ tiến hành trong khoảng thời gian này.

"Đúng vậy, nhiều người mới có lợi cho chúng ta, ít người ngược lại sẽ thực phiền toái. Còn có, phải chọn ở ban ngày, khi ánh sáng mặt trời thật chói chang cơ." Diệp Lãng gật gật đầu, hồi đáp.

"Ngươi muốn làm cái gì? Ta phải nhắc nhở ngươi là chúng ta không thể làm cái gì cả thì làm sao có thể làm cho người ta đi đường khác, chừa ra một khoảng đất trống như vậy?"

"Ai nói cái gì cũng không thể làm, nếu cái gì cũng không thể làm thì Hoàng Thượng còn đưa ra vấn đề này làm gì?" Diệp Lãng mỉm cười: "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, dù sao cho dù ta thất bại thì các ngươi cũng còn đến hai ngày, chẳng phải nói là không hạn chế số lần sao?"

"Cũng đúng. . ." Thất ca gật đầu nói, những đạo nan đề của Hoàng Đế đều giống nhau, có thể thử nghiệm nhiều lần!

Ngày hôm sau, đoàn người Hoàng Đế mặc thường phục đi vào quảng trường náo nhiệt, nơi dòng người qua lại nhiều nhất, ngừng lại, chuẩn bị khảo nghiệm đáp án.

"Các ngươi xác định tiến hành ở đây sao?" Hoàng Đế nhíu mày hỏi.

Khi Hoàng Đế đưa ra vấn đề này tựa hồ cũng đã nghĩ qua đáp án, nhưng lại chưa từng nghĩ đến dạng thời gian và hoàn cảnh như thế này.

"Vâng. . ." Thất tẩu tương lai gật đầu, sau đó nhìn về phía Thất ca, mà Thất ca cũng chỉ có thể cười khổ, bây giờ hắn cũng chỉ có thể tin tưởng biện pháp của Diệp Lãng có thể thành công thôi.

"Vậy các ngươi bắt đầu đi!" Hoàng Đế có chút chờ mong nói, hắn cũng muốn nhìn xem đến tột cùng con gái mình có biện pháp gì.

"Diệp Minh. . ."

"Ta đã biết. . ." Thất ca đi đến một chỗ, sau đó xốc lên những thứ che đậy phía trên, ở dưới lại xuất hiện ——

Một cái hắc động thật sâu!

"Dựa vào, đã nói không được phá hư mặt đất, Thập Tam tiểu tử ngươi chơi trò gì vậy, muốn đùa chúng ta sao? Mau lăn ra đây cho ta!" Thất ca lập tức quát.

"Cái gì vậy, ngươi đừng vội, ngươi làm như vậy chẳng phải nói cho người ta biết chuyện này là ta làm sao." Nguyê bản tránh ở đằng sau uống trà, Diệp Lãng có điểm bất đắc dĩ hồi đáp.

". . ." Lúc này đoàn người Hoàng Đế mới phát hiện sự tồn tại của Diệp Lãng, mới hiểu ra nguyên lai chuyện này là Diệp Lãng làm.

Lúc này, trong đám người có một bóng người chạy tới, đi đến bên cạnh Diệp Lãng, có điểm mất hứng nhìn DIệp Lãng. . .

"Dù sao biện pháp của ngươi cũng không được, ngươi đã phá hủy quy tắc!" Thất ca rất không vui nói, đây không phải là đang đùa chúng ta sao? Còn nói cái gì mà chỉ cần xốc lên thứ này sẽ không có việc gì cả, cái này còn gọi là không có việc gì?

"Yên tâm, ta không có phá hư quy củ, các ngươi cứ đứng nhìn là được rồi! Kia... Thất công chúa, sao ngươi nhìn ta như vậy?" Diệp Lãng nói, sau đó lại nói với người đang ở một bên nhìn chằm chằm mình, mà người này là Thất công chúa.

Hôm nay Thất công chúa cũng là tâm huyết dâng trào, chỉ không nghĩ đến gặp được Diệp Lãng, càng không nghĩ đến hắn lại đi giúp Thất tẩu tương lai hoàn thành nan đề!

"Ngươi cứ nói đi?" Thất công chúa vẫn như cũ có chút mất hứng, lôi kéo tay Diệp Lãng, hung hăng nhéo một chút.

"Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?" Diệp Lãng khó hiểu nhìn Thất công chúa, hoàn toàn không rõ ý tứ của nàng.

Mà cùng lúc đó, nan đề kia cũng đang tiến hành, khi đến vị trí kia, nhìn thấy hắc động xong thì không có ai đi ngang qua nữa, tất cả đều đi vòng qua.

Mặc dù có người không nhìn thấy hắc động trên mặt đất cũng sẽ vì đại bộ phận người khác đều nhiễu đường mà đi theo, do đó họ cũng không có cơ hội nhìn thấy cái hắc động này, đây có lẽ là lý do Diệp Lãng phải chọn lúc nhiều người.

"Ngu ngốc, bây giờ ngươi đang giúp ai?"Thất công chúa gõ tay Diệp Lãng một cái.

"Thất tẩu tương lai a, sao vậy?" Diệp Lãng thực tự nhiên hồi đáp.

"Vậy ngươi có biết tình huống này là thế nào không?" Thất công chúa tiếp tục hỏi.

"Biết a. Hình như là Hoàng Thượng đưa cho từng nữ nhân một cái nan đề, sau đó Thất ca tìm đến nhờ ta hỗ trợ." Diệp Lãng tiếp tục hồi đáp.

"Nếu đã biết như vậy thì sao ngươi không đến hỏi ta?" Thất công chúa mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói, mà động tác này của nàng lại làm cho đoàn người Hoàng Đế lâm vào ngẩn ngơ.

Bọn họ cơ hồ đều chưa từng thấy qua biểu tình như vậy của Thất công chúa, tuy rằng nàng cũng không phải là người làm cho mọi người để ý nhất, nhưng dù sao cũng là con gái, là tỷ muội của mình, ít nhiều cũng có điều hiểu biết.

"Hỏi ngươi cái gì?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.

Ai, thật không biết nên nói với ngươi cái gì nữa, vì sao có đôi khi ngươi khôn khéo như vậy, lại có đôi khi ngươi lại trì độn đến vậy, Thất ca và đoàn người Hoàng Đế đều lắc đầu.

Thất công chúa là ai, là công chúa, cũng là nữ nhân của Hoàng Đế, nếu từng nữ nhân của Hoàng Đế đều có nan đề, nàng tự nhiên sẽ không ngoại lệ.

"Tên ngu ngốc nhà ngươi!!!" Thất công chúa liền đoán ra Diệp Lãng chưa từng nghĩ đến, nói tiếp: "Ta là công chúa, ngươi đừng quên phụ hoàng cũng cho ta một nan đề, ngươi có nghĩ tới ta không?"

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!