Nhưng những gì mà Hoàng Tân Tuệ nói không lọt vào tai của Hoàng Hiệu, ông ta thở dài, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, có lẽ lão ta vẫn còn nghĩ cho Tân Tuệ, biết rõ con gái đang kích động nên cũng không quá gay gắt, chỉ bỏ lại một câu “Con nghỉ ngơi đi” rồi cũng rời đi.
Hoàng Tân Tuệ bất lực khóc lớn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với nhà cô vậy? Chồng vừa chết không lâu, được tin vui là cô đã mang thai con của anh, nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì cha ruột lại muốn cô bỏ đứa con này? Là tạo hóa trêu cô hay số phận của cô đã định sẽ cô độc suốt đời?
Huỳnh Lý đứng ở bên ngoài phòng nhìn vào thấy người phụ nữ mình yêu khóc thê lương như vậy cũng không khỏi xót xa, rốt cuộc bây giờ cậu ta nên làm gì đây? Nhưng chưa kịp để Huỳnh Lý nghĩ gì thì Hoàng Tân Tuệ đã ngất xỉu rồi, nội tâm gào thét và vô cùng sốt sắng, cậu ta không quan tâm đây là đại tiểu thư hay là thiếu phu nhân nhà họ Lương, cậu ta chạy vào bấm nút gọi khẩn cấp.
Bác sĩ nhận lệnh khẩn cấp liền nhanh chóng điều người tới.
Lúc lâu sau Huỳnh Lý mới để ý, [email protected] dưới của cô đã chảy một chút máu, nhìn đến đây thì cậu ta đã rất hốt hoảng rồi, hiện tại đối với Hoàng Tân Tuệ thì đứa con này chính là nguồn sống duy nhất của cô, nếu như đứa bé này có mệnh hệ gì thì cô ấy sẽ không nhất thiết sống nữa.
Nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ được đưa vào phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ khiến lòng của Huỳnh Lý đứng ngồi không yên, hai tay đan chặt vào nhau nhưng cậu ta vẫn không thông báo cho Hoàng Hiệu, vì nếu nhưu bây giờ Hoàng Hiệu ở đây chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này phá bỏ đứa bé.
Nhưng Huỳnh Lý ở đây cũng không phải ý hay, dù sao thì Hoàng Tân Tuệ cũng là vợ của Lương Mục Phàm, nói chung quy thì anh ở đây lo lắng chắc chắn thiên hạ sẽ dị nghị.
Nhưng người bây giờ có thể tin tưởng chỉ còn có một người.
Khi nhận thông báo từ Huỳnh Lý thì Đỗ Khánh Huyền cũng sắp xếp hết công việc để đến bệnh viện, Huỳnh Lý nhìn thấy cô liền cúi đầu xem như chào hỏi, cô thì gấp gáp muốn chết, nhìn Huỳnh Lý lo lắng hỏi:
- Trợ lý Huỳnh… Chị ấy bị sao vậy?
- Tôi cũng không rõ, lúc nãy Hoàng chủ tịch có đến đây, hình như hai người họ có cãi nhau… Tôi đoán rằng Hoàng lão gia muốn Hoàng tiểu thư phá thai… Cô ấy cũng rất kích động… Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
- Vừa rồi tôi nhìn cô ấy thfi thấy hạ thân của cô ấy có máu… Tôi lo đứa bé sẽ… Sẽ...
Đỗ Khánh Huyền cũng gật đầu, có lẽ cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Hoàng hiệu nói thế nào cũng là lo cho con gái, ít nhất nếu như cô chưa mang thai, không có mối quan hệ ràng buộc với Lương gia thì sau này lao0x ta vẫn có thể lợi dụng cô ấy để kết giao với giới thượng lưu.
Nhưng đối với Hoàng Tân Tuệ thì thật sự rất quá đáng, cha ruột của mình lại lợi dụng mình để cấu kết với đám thượng lưu ăn thịt, uống máu người.
Chắc hẳn Hoàng Tân Tuệ rất sốc.
- Bác sĩ nào đang ở trong?
Huỳnh Lý lắc đầu, vừa rồi vì quá lo lắng cho Tân Tuệ nên anh cũng không nhìn xem là vị bác sĩ nào đang cấp cứu.
Ngay lúc này Đỗ Khánh Huyền có một phần bất an.
Từ xa Vũ Thiên Ái đi đến, hỏi:
- Huyền Nhi?
Đỗ Khánh Huyền nhìn thấy Thiên Ái liền như cầm được chiếc phao cứu sinh của mình, cô chạy đến, hấp tấp nói:
- Chị Ái, lúc nãy bác sĩ nào đã đưa Tân Tuệ vào phòng cấp cứu vậy?
Vũ Thiên Ái ngu người, nhìn biểu hiện này của chị Thiên Ái cũng khiến cho sự lo lắng của Đỗ Khánh Huyền tăng lên, cô lay tay của Vũ Thiên Ái, hỏi:
- Chị Ái?
- Em đùa gì thế, các bác sĩ khoa sản đang vừa mới tan hợp, mà từ nãy đến giờ cũng không có y tá nào vào báo có trường hợp khẩn cấp.
Huỳnh Lý siết chặt bàn tay, căm phẫn nghĩ “Lão cáo già Hoàng Hiệu này đúng là không còn nhân tính nữa rồi, đến cả con gái và cháu ngoại cũng có thể ra tay không thương tiếc thì hỏi thử những người không có máu mủ ruột thịt sẽ thế nào?”
- Huyền Nhi?
Hai cánh tay của Đỗ Khánh Huyền vô lực buông thỏng, rốt cuộc chuyện này là sao? Huỳnh Lý cũng há hốc nhìn Vũ Thiên Ái.
Cô Ấy không hiểu chuyện gì liền nghiêng đầu hỏi:
- Huyền Nhi? Có chuyện gì vậy…
Bây giờ không phải là lúc giải thích, Đỗ Khánh Huyền liền bảo Thiên Ái dùng thẻ của mình mở cửa phòng phẫu thuật.
Như những gì mà Đỗ Khánh Huyền đang suy nghĩ, đám người mặc đồ y tá, bác sĩ kia không phải là bác sĩ, y tá gì… Mà là người của Hoàng Hiệu đưa vào… Vậy lúc nãy không phải cô ấy tự nhiên mà ngất, mà là do Hoàng Hiệu đã hạ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Lúc nãy Tân Tuệ bị ngất, trợ lý Huỳnh bấm gọi nút khẩn cấp, cũng có vài bác sĩ, y tá đến đưa cô ấy vào phòng cấp cứu… Nhưng lúc nãy chị nói…
Vũ Thiên Ái cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, hóa ra là lão cáo già Hoàng Hiệu rat ay, tên này đúng là quá tàn nhẫn rồi, ngay cả con gái cũng không bỏ qua, những gì lợi dụng được đều cố gắng mồi chài tất cả, lão ta bị tiền tài, vật chất làm cho ngu ngốc rồi.
- Chị Thiên Ái… Chúng ta nên làm gì đây?
- Em đừng lo… Chị sẽ tìm cách tìm Hoàng tiểu thư…
Nhưng người không giữ được bình tĩnh lại chính là Huỳnh Lý, trước kia cậu ta đã từng bỏ lỡ Tân Tuệ một lần chỉ vì hai từ “địa vị”.
Sau này lại chứng kiến người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh Lương Mục Phàm, cũng vì cô nên cậu ta mới xin vào Lương thị, bây giờ… Bây giờ cậu ta hối hận rồi!
Trong đầu của Huỳnh Lý bây giờ chỉ quanh đi quẩn lại một câu nói “Cứu Tân tuệ, phải cứu Tân Tuệ, cho dù có hi sinh cả cái mạng này cũng phải cứu Tân Tuệ cho bằng được”
Không để Vũ Thiên Ái nói thêm gì thì Huỳnh Lý đã nhanh chân rời khỏi, nhìn thấy cậu ta hấp tấp như vậy thì Vũ Thiên Ái muốn gọi nhưng lại bị Đỗ Khánh Huyền ngăn lại, cô nhìn theo anh, nói:
- Mặc kệ cậu ấy đi chị, vì tình yêu cho dù có thông minh đến mấy cũng thành ngu muội thôi.
Chúng ta đi xem camera giám sát.
Vũ Thiên Ái gật đầu, trong lúc hai người họ đi đếnphòng camera thì cô cũng tranh thủ gọi cho Andrey và Daniil đến để trợ giúp.
Lúc Andrey chuẩn bị đến đây thì Đỗ Hoành Dương cũng có nghe qua, khi nghe Hoàng Tân Tuệ gặp chuyện thì anh cũng không quan tâm.
Nhưng Trình Mộc Cát lại bảo anh đi xem thế nào, dù sao thì Tân Tuệ cũng là vợ của Lương Mục Phàm, người cũng đã chết rồi nên đừng để ý đến chuyện cũ.
Mặc dù Đỗ Hoành Dương không muốn xen vào chuyện của Hoàng gia, nhưng nhìn thấy Khánh Huyền lo lắng như vậy anh cũng không yên tâm.
Nên đã cùng Andrey đến bệnh viện.
- Anh hai? Sao anh lại ở đây?
- Vợ của Mục Phàm cũng là bạn của anh, không thể thấy chết không cứu..