- Hừ hừ, nói thật cho ngươi biết đi, thứ này gọi là thập nhật thực cốt đan, chỉ cần lần đầu tiên nuốt xuống thì sau này cách mười ngày cần phải lại ăn và một viên, nếu không thì gặp nỗi đau ngàn con kiến cắn, không thuốc nào trị được! Sau này nếu ngươi dám không nghe lời của bổn tiểu thư thì có thể nếm mùi vị này! Hắc hắc!
Diệp Thiên Tử nói rồi khom lưng định cưỡng ép nhét đan dược vào trong miệng của Phong Liệt.
- Chết tiệt! Nàng...
Phong Liệt biến sắc mặt, trong lòng cực kỳ giận dữ. Nếu thật sự đúng như Diệp Thiên Tử nói thì sau này mình sẽ không còn chút tự do nào nữa cả, e rằng thật sự bị Diệp Thiên Tử sai khiến cả đời, hắn dù có chết cũng không thể chấp nhận sự thật này được.
Giờ phút này, Phong Liệt không lo lắng ẩn giấu thực lực nữa, mắt thấy khuôn mặt mỹ miều của Diệp Thiên Tử cách mình ngày càng gần.
Phong Liệt bỗng hét lên:
- Tá địa chi thế...Khởi!
Chỉ thấy Phong Liệt vốn là nguyên lực tiêu tán đột nhiên toàn thân tràn ngập lực lượng, đôi tay hắn dùng sức ôm chặt chân ngọc đạp lên ngực mình, rồi bỗng bật dậy.
Lúc trước Phong Liệt bị Diệp Thiên Tử đánh tan nguyên lực có thể nói là đã không có chút sức phản kháng, nhưng hắn có thiên cấp tuyệt học 'Ma Long tham trảo tam thức', có thể mượn thế thiên địa rót và người, cực kỳ huyền diệu.
Lúc này trong người hắn dưới tình huống không có một chút nguyên lực mượn lực tá địa chi thế tăng cường bản thân đương nhiên sẽ gây ra tổn thương cho chính mình. Nhưng bây giờ trước tình huống nguy hiểm, Phong Liệt không rảnh nghĩ nhiều như vậy.
Phong Liệt phản ứng ra ngoài dự đoán của Diệp Thiên Tử, nàng thật tình không ngờ hắn đã là cá nằm trên thớt rồi tại sao bỗng có sức lực lớn như vậy. Nàng bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể mềm mại bị tốc bay lên giữa không trung.
Nhưng tiếp theo xảy ra chuyện mọi người ngoài ý muốn.
- A!
Diệp Thiên Tử ở trên không trung bỗng phát ra tiếng hét chói tai như bị ô nhục.
- Trời ạ! Ta...Ta nhìn thấy cái gì?
Phong Liệt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tử trên không trung, hai chân giang ra, hình ảnh dưới váy trắng đập vào mắt làm hắn như bị sét đánh trợn tròn mắt.
Diệp Thiên Tử hoảng loạn chịu không nổi chặn lại váy dài, lảo đảo đáp xuống đất, trường kiếm mạnh chỉ vào Phong Liệt, khuôn mặt yêu kiều biến đr rồi lại trăng, người run bần bật, đôi mắt đẹp lóe sát ý ngập trời.
Nàng nói không thành câu:
- Ngươi...ngươi...ngươi đồ dâm tặc vô sỉ đáng chết! Đi chết đi!
Phong Liệt vẻ mặt ngơ ngác kiềm không được phát ra tiếng cảm thán, nhưng chưa hết câu thì chợt thấy một mũi gai sắc bén đâm đến.
Bởi thì thất thần cho nên khi mũi kiếm tới trước mặt hắn mới phản ứng lại, phản xạ tự nhiên hắn vặn người lướt ngang nửa thước, nhưng vẫn không thể hoàn toàn né khỏi lưỡi kiếm sắc bén.
Chỉ nghe một tiếng trầm đục *phụt xoẹt*, mũi kiếm sắc bén đâm xuyên sườn trái của hắn, đau đớn lan tràn toàn thân Phong Liệt.
Lúc này Diệp Thiên Tử ném ra trường kiếm rồi phát huy tốc độ nhanh nhất từ khi chào đời đến nay, như là lốc xoáy cực kỳ chật vật trốn trở về lầu các của mình, giây lát biến mất không thấy.
Phong Liệt vịn trường kiếm cắm ở hông, thật lâu chưa hồi phục tinh thần, hình ảnh tuyệt vời dưới quần Diệp Thiên Tử thật lâu in trong đầu óc của hắn, không vứt ra được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Giữa hai cái đùi thon dài trắng như tuyết một khe hở màu hồng, một nhúm lông đen, khắc sâu vào đáy lòng Phong Liệt thật lâu không tán đi.
Nửa ngày sau Phong Liệt mới hồi phục tinh thần, bất mãn lầm bầm:
- Là nàng không mặc gì chứ bộ, liên quan gì ta? Thì ra nàng này thích như thế! Hừm!
- Ui...
Phong Liệt cảm giác bên hông đau đớn, hắn nhe răng.
Cho đến lúc này hắn mới nhìn thẳng vào vết thương Diệp Thiên Tử để lại, tức giận đâm ra một kiếm dù không lấy mạng hắn nhưng khiến hắn chịu thương không nhẹ, phải nhanh chóng xử lý mới được.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên sát khí sắc bén nhốt chặt người Phong Liệt làm hắn run rẩy, sống lưng lạnh toát.
"Cao thủ!"
Lòng Phong Liệt run lên, mặt toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ hắn không dám nhúc nhích một ly, sát khí sắc bén kia làm hắn như con cừu chờ làm thịt, không nổi lên một chút phản kháng nào được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lưng áo Phong Liệt ướt đẫm nhưng hắn vẫn giữ tư thế sắp đi, không dám nhúc nhích một li.
Giờ phút này Phong Liệt cảm thấy tử vong cách mình rất gần, trái tim nhảy tới tận cổ họng. Hắn không chút nghi ngờ, cao thủ ẩn trong bóng tối nếu như muốn giết hắn thật sự thì không cần tới nửa chiêu.
Nhưng ngay sau đó, khi tinh thần Phong Liệt sắp tan vỡ thì sát khí sắc bén bỗng biến mất, trong thiên địa lại lần nữa hồi phục bình thường.
Gió đêm mát lạnh thổi đến khiến Phong Liệt đánh rùng mình.
Tạm thời không còn nguy hiểm, Phong Liệt thả lỏng thân thể, sau đó mồ hôi trên mặt chảy xuống, kiềm không được lảo đảo.
Phong Liệt bất giác ngoái đầu tìm tòi chỗ phát ra sát khí, người lung lay dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào trong lầu các. Tiếp theo hắn bước nhanh tới một góc phòng, quen thuộc án mở cánh cửa nặng nề.
Phút chốc mặt đất hiện ra cái lỗ đen như mực, Phong Liệt không chút do dự nhảy vào trong, sau đó vang tiếng *keng đùng* nặng nề, tinh kim ám môn dày ba thước đóng lại từ bên trong.
Đến lúc này hắn mới cảm thấy mệnh của mình lại trở về trong tay mình, mất hết sức lực trượt xuống đất, thở hổn hển. Nhớ lại tình hình trước đó, lòng hắn sợ hãi.
Qua thật lâu sau cảm xích kích động dần bình tĩnh lại, Phong Liệt đánh giá hoàn cảnh trong phòng tối.
Đó là không gian tối tăm phạm vi hơn mười trượng, trên dưới trái phải vách tường đều do thâm hải huyền thiết tinh hỗn hợp một loại hắc diệu kim kỳ lạ đúc thành, dày cỡ nửa trượng. Dù cho là cao thủ cương khí cảnh xông vào cũng sẽ tốn mất nửa ngày. Hơn nữa không gian là một tổng thể cực kỳ vững chắc, trừ phi phá hủy hàn toàn, nếu không thì ai cũng đừng mơ vào được.
Lúc này phòng tối trống rỗng không có gì cả, tường sắt đá rắn chắc, có thể thấy vài dấu vết nhạt do luyện công.
Đó là mỗi một đệ tử Ma Long giáo đều được mật thất tu luyện...phòng tối không ánh sáng.
Trong phòng tối đặc biệt này, dù là dạ minh châu cũng không thể tỏa ra chút ánh sáng, có ích lợi rất lớn cho Ma Long võ giả, tốc độ tu luyện sẽ tăng cao gấp mấy lần. Kiếp trước Phong Liệt cũng là đệ tử Ma Long giáo cho nên không chút xa lạ về phòng tối nay.
Nghỉ ngơi một lúc xong Phong Liệt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược, liên tục nuốt vào ba viên diệu xuân đan, tiếp đó hắn cắn chặt răng, cố nén đau đớn rút trường kiếm cắm ở hông ra.
*Phụt*
Một tiếng trầm đục, máu bắn ba thước, Phong Liệt đau nhức nhe răng trợn mắt:
- Bà nội nó, cô nàng độc thật! Chẳng qua nhìn một cái thôi mà, có gì ghê gớm đâu! ui...
Mặc dù ngoài miệng khinh thường nhưng hai cái đùi đẹp trắng nõn của Diệp Thiên Tử và phong cảnh giữa hai chân vẫn in trong đầu Phong Liệt thật lâu, cứ nhớ lại mãi.
Đơn giản xử lý vết thương xong Phong Liệt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, nặng nề cuối cùng tinh thần thả lỏng, ngủ luôn.
Lúc này tòa lầu cách vách, Diệp Thiên Tử mới vừa về phòng, nhanh chóng đem áo lót tiết khố treo ở đầu giường còn chảy nước mặc vào người, sau đó dùng chăn che kín thân thể, thấp giọng khóc.
- Hu hu~hu hu, Phong Liệt chết tiệt! Lưu manh xấu xa! Đại dâm tặc! Ngươi không chết tử tế được! Hu hu hu~