Kiều Nhan Ngọc cười lớn, rồi chuyển sang bộ mặt lạnh như tiền.
Còn Giang Cẩn Huyên chỉ cần đứng yên đó và xem kịch hay thôi.
“E hèm, tam tiểu thư.
Tôi bảo này, về nhà bảo với chị gái cô, Phó Nghi Huyền, tôi đã kí được hợp đồng với chủ tịch của mảng Dior Beauty tại Đức rồi.
Chỉ thế thôi.
Về nhà bảo với chị cô như thế, thì cô sẽ biết được tôi là ai, Hẹn gặp lại ở New York vào chủ nhật” – Kiều Nhan Ngọc điềm tĩnh nói, rồi dẫn Giang Cẩn Huyên đi chỗ khác.
Phó Nghi An có chút khó chịu, nhưng rồi cũng khó hiểu : “New York ? Chủ nhật ? Sao cô ta biết mình đi tới đó cùng chị chứ ?”
....
“Chất chơi thật đấy, cô gái” – Giang Cẩn Huyên trêu bạn thân.
Kiều Nhan Ngọc vừa húp sồn sột ly mì ăn liền, vừa nói :
“Chuyện, chị đây mà lại.
Mà này, chủ nhật cậu được nghỉ phép đúng không ?”
“Ừ, tối thứ bảy là tan ca rồi.
Có chuyện gì sao ?”
“Tới New York đi, đi tiệc”.
“Đi tiệc ? Rủ tớ làm gì ?”
“Trông cái kiểu đó của Phó Nghi An, chắc chắn cô ta sẽ cùng chị gái mình đi tới buổi ra mắt sản phẩm mới của Dior tại New York.
Cậu phải đi để dằn mặt cô ta chứ.
“Thôi, đi làm gì chứ.
Tớ có rành mấy cái mảng này đâu.
Phó Nghi An là người có gia thế, cô ta ngoài việc làm bác sĩ ra, còn rất chú tâm tới mảng thời trang, tớ đi chỉ tổ mất mặt” – Giang Cẩn Huyên bĩu môi.
“Haizz, thế này đi.
Cậu đang làm dự án tình nguyện ở Syria, nhưng đang thiếu kinh phí chứ gì ?”
“Ừ, thì cũng có hơi túng thiếu một chút về tài chính...” – Cẩn Huyên gãi tai, ngượng ngùng nói.
Vì cô đã dùng rất nhiều tiền để đi làm từ thiện cho các trại tế bần ở khắp nơi, nên quên béng mất chuyện tình nguyện ở Syria.
Vả lại, từ nhỏ cô đã được mẹ truyền cảm hứng cho công việc tình nguyện này của bà ở Syria và các nước Trung Đông, nên cô cũng rất hứng thú với việc này.
“Thế này đi.
Chị đây giúp cậu làm quỹ từ thiện, còn cậu đi tới New York dự buổi ra mắt”.
“Ổn không đấy ? Chỉ vì hơn thua với cô ta, mà cậu làm tới mức này”.
“Đó không gọi là hơn thua, đó gọi là chứng minh đẳng cấp của chúng ta” – Kiều Nhan Ngọc cười ẩn ý.
“Xì, chịu cậu đấy.
Được rồi” – Nghe lời khẩn cầu này của Kiều Nhan Ngọc, cô cũng đành chấp nhận.
.....
Trở về văn phòng, Giang Cẩn Huyên ngả lưng ra ghế.
Chợt cô nhớ ra gì đó, liền gọi y tá Sarah tới.
Tầm 5 phút sau, y tá Sarah đã có mặt.
Giang Cẩn Huyên pha cho cô ly cafe, rồi nói :
“Cô có ghi lại những cuộc phẫu thuật hôm nay không ?”
“Có ạ, nhưng chị cần nó để làm gì vậy ?”
“Hôm nay, có chủ tịch WS nhập viện sao ?”
“Có chuyện này sao ạ ? Khi nãy bác sĩ Phó có lịch hẹn với chị gái cô ấy mà ạ ?”
Giang Cẩn Huyên suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói : “Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.
Làm phiền cô quá”.
.....
Trụ sở FBI...
“Ryder, chúng ta có tin mới đây” – Brad bước vào phòng của Trịnh Tử Mặc, rồi đưa cho anh một chiếc USB.
Trịnh Tử Mặc không nói gì, chỉ cắm chiếc USB vào máy chiếu : “Là cô ta sao ?”
“Không.
Là Airi, sát thủ người Syria 3 năm trước ở WS.
Hắn ta sẽ xuất hiện ở New York vào chủ nhật tuần này, tại buổi ra mắt của Dior Beauty.
“Buổi ra mắt của Dior Beauty ? Hắn tới đó làm gì ?”
“Không biết, nhưng chắc chắn không phải để đi tìm mĩ phẩm.
Còn nữa, Masaki Ako đã bị trúng đạn ở gần bệnh viện Washington, nhóm của Claire đã đi tới bệnh viện đó kiểm tra rồi”.
“Tôi đã gặp Claire 10 phút trước.
Trông cô ấy tức đỏ mắt như vậy, hẳn là đã mất dấu”.
“Đúng vậy.
Có hai khả năng.
Một là người trong bệnh viện đã cứu cô ta, nhưng nếu thế thì phải tìm ra cô ta ở trong các phòng cấp cứu.
Hai là, cô ta có phép màu”.
“Nội gián của cô ta, đang ở trong bệnh viện.
Tôi không biết vì sao không tìm ra dấu vết của cô ta ở trong đó, nhưng chúng ta cần điều tra thêm về nơi này” – Trịnh Tử Mặc quả quyết nói.