Chạng vạng, vòng bán kết sắp sửa bắt đầu, lượt thi đấu đầu tiên là Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn.
Hai người này đều là mỹ nhân hạng nhất, cùng nhau đứng trên đài, cho dù không tỉ thí cũng đã thu hút ánh mắt của mọi người.
"Thành chủ, nàng cũng tiến vào vòng bán kết."
Tiêu Sanh nhìn Băng Nhàn, Ôn Vãn Tịch nhìn theo tầm mắt của Tiêu Sanh, ánh mắt nàng trong thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
"Để mắt thật kỹ đến lão hồ ly họ Băng đó."
"Vâng."
Ôn Vãn Tịch nói xong liền thu hồi ánh mắt, trong đám đông các đệ tử vây xem, nàng nhanh chóng tìm được Tống Kỳ.
Tống Kỳ tuy mới 18, nhưng vóc người của cô cũng coi như cao gầy, thêm nữa tướng mạo cũng xinh xắn dễ nhìn, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cô trong đám đông người.
Cùng với vẻ ngoài luôn hoạt bát vui vẻ, tựa như một vầng thái dương, rực rỡ soi bóng trên đỉnh Thiên Sơn.
Thùng—!
Tiếng chiêng vang lên, Băng Nhàn và Bạch Lạc Âm đồng thời xuất chiêu, kiếm pháp của hai mỹ nữ đều đi theo hướng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Chỉ thấy chiêu thức của họ nhẹ như gió đêm, nhưng ẩn chứa rất nhiều sát ý, kiếm chiêu dày đặc được phá giải rất nhanh, khiến người sợ hãi thán phục.
Đây không phải lần đầu tiên Tống Kỳ nhìn thấy Băng Nhàn, lúc trước khi các đệ tử tụ tập ở cùng nhau đã thấy qua một lần, nhưng lúc đó vẫn luôn một mực vội vàng, cũng không có nhìn kỹ, bây giờ vừa thấy, mới phát giác người này quả thực rất đẹp.
Khuôn mặt hồng hào, dung mạo tuyệt thế, dáng người uyển chuyển thanh thoát, động tác như tiên nữ, quả thực là mỹ nhân hiếm có, nhưng Tống Kỳ lại cảm thấy nàng thiếu một chút so với Ôn Vãn Tịch.
Thiếu đi loại cảm giác thần bí nguy hiểm, là loại sức hút khiến Tống Kỳ mê mẩn.
Keng—!
Trường kiếm của hai người va vào nhau, sau khi một tiếng giòn tan vang lên, liền cùng nhau nhảy b ắn ra ngoài, kéo ra khoảng cách.
Thực lực của Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn tương đương nhau, sau khi đánh mấy chục hiệp, đã có chút mệt mỏi, nét ửng hồng trên khuôn mặt và hơi thở không ổn định đã bán đứng các nàng.
Tống Kỳ thầm nghĩ: Có vẻ như ai có thể kiên trì, sẽ thắng trận tỉ thí này.
Hiện tại không còn là cuộc chiến về kiếm pháp nữa, mà là cuộc chiến về lòng kiên trì.
Hai người lại triền miên đánh nhau, lúc này Bạch Lạc Âm sử dụng Khinh Chu Quá Vạn Sơn, đây là một chiêu cần rất nhiều thể lực, nhưng uy lực cũng cực kì to lớn, là một chiêu liều mạng quyết đánh đến cùng.
Băng Nhàn không ngờ rằng Bạch Lạc Âm nhân lúc còn tinh thần sẽ cố gắng hạ gục mình trong một lần, nàng ấy rất thưởng thức sự quyết đoán này, do đó càng tôn trọng đối thủ này hơn.
Hây!
Băng Nhàn khẽ quát một tiếng, sau khi liên tục lùi lại vài bước, đã khéo léo tước đi thanh trường kiếm của Bạch Lạc Âm.
Bạch Lạc Âm đã kiệt sức, bị đẩy ra như thế, trường kiếm bị đánh bay, vốn đã bị đánh bại, nhưng Băng Nhàn cũng kiệt sức theo, đôi chân mất đi sự ổn định, cả người nghiêng về phía trước.
Bạch Lạc Âm nhanh tay lẹ mắt vòng tay qua eo Băng Nhàn, dùng bản thân làm đệm thịt, để Băng Nhàn ngã trên người nàng.
Phản ứng cuối cùng của Băng Nhàn là chống khuỷu tay xuống đất, để cú ngã này không đến mức đè Bạch Lạc Âm bị thương.
Bạch Lạc Âm nhìn Băng Nhàn, đôi mắt lấp lánh ánh nước trong veo giản đơn, như thể có thể nhìn thấu tận cùng, mặc dù là con gái, Bạch Lạc Âm cũng không thể không bị Băng Nhàn thu hút.
Băng Nhàn cũng nhìn Bạch Lạc Âm, không ngờ đến người này lại vòng tay qua eo nàng ấy vào giây phút cuối cùng, không để nàng ấy ngã bị thương...
Tống Kỳ dưới đài: "..."
[ Hình như tao vừa nhìn thấy bong bóng màu hồng lơ lửng giữa hai người các nàng?]
[Cô đây là mắt hủ nhìn người.]
[Không đúng, tao có mắt hủ lúc nào?]
Tống Kỳ cảm thấy kỳ lạ, trước giờ cô chưa từng đu CP, tại sao lại trở thành mắt hủ nhìn người mà Hồ Đồ nói.
Hồ Đồ: [Hình như, hình như không phải.]
Tống Kỳ: [...]
Đám đông có mặt tại hiện trường trong nháy mắt im bặt, ai cũng không biết trận đấu này rốt cuộc là ai thắng ai thua, tựa hồ là hòa nhau?
Cổ họng của Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng đẩy nhẹ Băng Nhàn ra, Băng Nhàn lúc này mới định thần lại, đứng dậy khỏi người Bạch Lạc Âm.
"Là ta thua."
Đây là câu đầu tiên Bạch Lạc Âm nói sau khi đứng dậy, lập tức có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ dưới đài.
"Trường kiếm bị đánh bay trước, là ta thua."
Bạch Lạc Âm nhận thua, mặc dù Băng Nhàn cuối cùng cũng không đứng vững, nhưng nàng là người đầu tiên mất vũ khí là sự thật, trong một trận quyết đấu thực sự, nàng có lẽ đã mất mạng từ lâu.
Băng Nhàn nhìn theo Bạch Lạc Âm, nàng nhặt thanh kiếm Hắc Thủy của mình về, chậm rãi đi xuống đài, một tay còn lại che bụng, như thể bị thương.
Đệ tử của Phi Hoa tông cùng nhau tiến lên, bao vây Băng Nhàn, Băng Nhàn ứng phó với từng người một, nhưng ánh mắt của nàng ấy vẫn dừng trên người Bạch Lạc Âm.
"Ngươi không sao chứ?"
Tống Kỳ đỡ lấy nàng, cô có thể nhìn ra Bạch Lạc Âm đã kiệt sức, sợ nàng không kiên trì nổi sẽ lăn ra hôn mê bất tỉnh.
"Không sao."
Bạch Lạc Âm nói không sao, nhưng nàng vẫn để Tống Kỳ đỡ lấy mình, miễn cho nàng ngã lộn chổng vó, mất hết mặt mũi.
Cũng may sau khi điều chỉnh lại hơi thở, bước chân của Bạch Lạc Âm cuối cùng cũng ổn định hơn.
Nàng nhìn về hướng của Phi Hoa tông, trong lòng thở dài một hơi: "Chung quy là thua nửa chiêu."
Dụ Minh Thuận cũng đi tới, hắn đầu tiên là an ủi Bạch Lạc Âm, sau đó khen ngợi Bạch Lạc Âm làm rất tốt, cuối cùng là chỉ điểm mấy chiêu, làm rất tròn trách nhiệm của một sư trưởng.
Tống Kỳ làm người tàng hình, nếu không phải cô là em gái của Tống Thiên Tinh, Dụ Minh Thuận tuyệt đối sẽ không bao giờ liếc nhìn cô thêm một cái.
"Hãy chiếu cố tốt sư tỷ của ngươi."
Dụ Minh Thuận chỉ dặn dò Tống Kỳ một câu liền rời đi, hắn chuẩn bị đi xem trận tỉ thí giữa Tống Thiên Tinh và Tiêu Sanh.
Tống Kỳ liếc nhìn bóng lưng của Dụ Minh Thuận, mặc dù là bản thân cố ý tỏ ra khiêm tốn, nhưng bị coi thường rõ ràng như vậy, Tống Kỳ vẫn cảm thấy có chút tức giận.
"Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy gì không?"
"Hả?"
"...Không có gì."
Bạch Lạc Âm ho khan hai tiếng, Tống Kỳ nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, mặc dù cô cảm thấy làm như vậy cũng vô dụng, nhưng tay của cô lại cứ tự nhiên giơ lên như vậy.
"Ngươi đang hỏi chiêu cuối cùng kia phải không, quyết tâm liều mạng một lần là tốt, nhưng cú đánh cuối cùng của Khinh Chu Quá Vạn Sơn không có tính phòng thủ, ta cảm thấy đây chính là nhược điểm của chiêu này."
Dựa vào kiến thức võ học của nguyên thân, Tống Kỳ tiếp tục trịnh trọng nói: "Nếu như một chiêu cuối cùng mà thanh kiếm được thu lại một chút, lại chuyển tiếp sang chiêu Kiếm Chiếu Minh Nguyệt, như vậy có thể bảo đảm cả công lẫn thủ."
Kiếm Chiếu Minh Nguyệt là một chiêu kiếm rất thông dụng, tính công kích không cao, chủ yếu dùng để phòng thủ, nhưng nếu dùng Khinh Chu Quá Vạn Sơn sau đó lại chuyển tiếp sang chiêu này, vậy thì sẽ vừa có thể công vừa có thể thủ.
Bạch Lạc Âm ngẩn ngơ nhìn Tống Kỳ, không nói lời nào, lại khiến Tống Kỳ có chút ngượng ngùng: "Ờm, đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta, ngươi coi như ta vừa nói lung tung đi!"
Dù sao cũng không có thực hành qua, Tống Kỳ cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng trong lòng đã diễn tập qua một lần, về lý thuyết thì không có vấn đề gì.
Bạch Lạc Âm vẫn không nói gì, Tống Kỳ không nhìn ra gì, chỉ cảm thấy bế tắc: "Ta đi xem ca ca thi đấu."
Nói xong liền chạy đi, để lại Bạch Lạc Âm ngồi trên bậc thềm, cái gì chiếu cố hay không chiếu cố, cô đều quên mất không còn một mảnh.
Đây là lí do tại sao Bạch Lạc Âm lại đáng sợ, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn bạn, khiến bạn cảm thấy bối rối.
Tống Kỳ rời đi không bao lâu, Băng Nhàn liền tới, nàng cầm trong tay một bình sứ màu xanh nhạt, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lạc Âm: "Vừa rồi, cảm ơn ngươi."
"Không có gì, chỉ là phản ứng bản năng thôi."
Bạch Lạc Âm không nhìn Băng Nhàn, hương thơm của nàng ấy quá gần, khiến nửa người của nàng trở nên nóng bừng.
Người kia lại kéo tay Bạch Lạc Âm qua, đặt chiếc bình sứ màu xanh nhạt vào tay nàng: "Thì ra phản ứng bản năng của Bạch cô nương là ôm eo người khác."
Nghe thấy Băng Nhàn trêu chọc mình, Bạch Lạc Âm không có trả lời, mà là đem bình sứ trong tay đẩy trở về: "Xin nhận tấm lòng, ta không có gì đáng ngại."
Thái độ Bạch Lạc Âm lãnh đạm, Băng Nhàn lại cười cười, đặt bình sứ ở bên cạnh Bạch Lạc Âm: "Nói chung là cảm ơn ngươi, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Ừm."
Bạch Lạc Âm ngay từ đầu đã không nói nhiều, cả ngày đều là bộ dáng lạnh như băng, ai nhìn thấy cũng đều phải nhượng bộ lui binh.
Ngoại trừ Tống Kỳ da mặt dày lên tận trời, cũng chỉ có Băng Nhàn nguyện ý thân cận nàng.
"Vừa rồi là sư muội của ngươi?"
"Ừm."
Băng Nhàn nhìn theo Tống Kỳ, khóe miệng nở một nụ cười, trước đó nàng ấy đã đã chú ý đến Tống Kỳ, ồn ào ầm ĩ, giống như một đứa trẻ, nàng ấy luôn nghĩ nếu mình có một cô em gái, giống như Tống Kỳ thì thật tốt, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn một chút.
"Sẽ thật tuyệt nếu ta có một đứa em gái."
Sau khi nghe vài lần, Bạch Lạc Âm hiếm thấy nở nụ cười, nhưng hàm ý của nụ cười đó lại không rõ ràng: "Giống như Tống Kỳ?"
"Ừm."
"Ngươi sẽ hối hận."
"Hửm?"
"Không có gì."
Bạch Lạc Âm khẽ lắc đầu, Tống Kỳ đúng là có điểm xuất sắc hơn người, nhưng nếu ở cùng nhau suốt cả ngày, có lẽ sẽ bị cô làm phiền đến sức cùng lực kiệt.
Tống Kỳ vẫn còn rất nhiều bí mật, đặc biệt là làm thế nào cô có thể lấy được thuốc trị thương của Vũ thành, Vũ thành không thể tùy ý mà đưa cho người khác.
Ánh mắt của nàng dừng lại trên người Ôn Vãn Tịch đang ngồi trên tế đài Thiên Sơn, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là nàng ta nhờ Tống Kỳ đi đánh Từ Ngạn? Nhưng tại sao lại là Tống Kỳ?
Trận đấu giữa Tống Thiên Tinh và Tiêu Sanh đã bắt đầu, kiếm pháp của Tiêu Sanh tinh vi tuyệt diệu, đó là U Minh Kiếm Pháp của Vũ thành, ra tay như tia chớp, thân pháp quỷ dị, thực sự rất khó để phán đoán đường đi nước bước của hắn.
Tống Thiên Tinh cũng không kém cạnh, kiến thức cơ bản rất vững chắc, vận dụng kiếm pháp vô cùng linh hoạt, không cố chấp với từng chiêu từng thức nguyên bản, muốn đánh bại Tống Thiên Tinh cũng không dễ dàng.
Tống Kỳ theo dõi diễn biến trận đấu trên đài, Tống Thiên Tinh chỉ một chiêu gãy gọn dứt khoát đã hóa giải được kiếm chiêu của Tiêu Sanh, thành ra có thể xem như năng lực của Tống Thiên Tinh cao hơn một bậc.
Chỉ là, Tống Kỳ càng xem càng thấy không đúng, cô luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, rõ ràng hết thảy mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng tại sao...
Đúng rồi, thật ra Tiêu Sanh còn biết một bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa, hắn vốn đã nên lĩnh hội nó vào thời điểm này, chỉ cần sử dụng đồng thời bộ kiếm pháp này cùng U Minh Kiếm Pháp, là có thể đánh bại Tống Thiên Tinh.
Nhưng hắn lại không sử dụng, hắn đang giấu nghề!
Tống Kỳ đảo mắt nhìn Ôn Vãn Tịch trên tế đài Thiên Sơn, nàng đang bình tĩnh quan sát trận đấu, như thể đã sớm biết Tiêu Sanh sẽ không sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa.
Tại sao Tiêu Sanh lại muốn giấu nghề, chẳng lẽ Vũ thành không quan tâm đến danh hiệu người đứng đầu này? Trong sách từng viết, Tống Thiên Tinh bộc lộ tài năng đánh bại Tiêu Sanh, Ôn Vãn Tịch nhớ kỹ kẻ ngáng đường này.
Nhưng bây giờ, Vũ thành rõ ràng không muốn giành chiến thắng.
Trong sách, Tiêu Sanh cũng không sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa trong lúc diễn ra Đại hội võ lâm, vậy tại sao Tống Thiên Tinh lại trở thành kẻ ngáng đường như đã nói?
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Tống Kỳ, đó chính là mục đích của Vũ thành từ đầu đến cuối không phải danh hiệu người đứng đầu.
Hiện giờ Vũ thành đã trở thành cái gai trong mắt mọi người, nếu Tiêu Sanh còn đoạt được hạng nhất, e rằng nhất cử nhất động tiếp theo của bọn họ đều sẽ bị đám nhân sĩ võ lâm nhìn chằm chặp.
Vì vậy phải giấu nghề, bọn họ giấu nghề là vì muốn giữ cho mình được khiêm tốn, vậy vì sao bọn họ phải trở nên khiêm tốn? Ngoài ra, Tống Thiên Tinh đã làm gì, mới khiến cho Ôn Vãn Tịch nhớ kỹ hắn như vậy?.