Ân Mộng mím môi, thấy cô như vậy thì nuốt hết những lời mắng mỏ lại vào bụng, bước tới vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Nói thật cho mình biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Đó là con của ai?"
Ngày hôm qua Ân Mộng trở về và suy nghĩ cả đêm, nhưng cũng không thể tìm ra lý do.
Mặc dù cô ta và Tiểu Manh học các khoa khác nhau, nhưng họ sống trong cùng một ký túc xá và cùng một câu lạc bộ, hầu hết thời gian đều ở cùng một chỗ.
Ngoại trừ Nhâm Ý Hiên và các thành viên trong câu lạc bộ, Tô Tiểu Manh không bao giờ thân cận với những nam sinh khác.
Giờ cô đang khóc, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng...
Mười chín tuổi, gặp phải chuyện như vậy, đầu tiên bản thân sẽ hoảng sợ.
Tô Tiểu Manh là một cô nhóc hay ầm ĩ từ khi còn nhỏ, đã gây ra vô số rắc rối nhưng cô chưa bao giờ gặp rắc rối lớn như vậy.
Vừa nghĩ đến bố mẹ cô biết, vừa nghĩ đến việc nó sẽ lan rộng trong trường, cô đã sợ đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể ôm chân co rúc trên giường.
"Khóc có ích lợi gì chứ!"
Ân Mộng có chút khó chịu: "Chuyện đã xảy ra rồi, cậu lại không nói gì hết thì làm sao giải quyết?!"
Bị Ân Mộng mắng hung dữ như vậy, Tô Tiểu Manh càng cảm thấy ấm ức...
Nếu không phải tại chú út mặt người dạ thú đó của cậu thì chuyện này có xảy ra với mình không?
Cô cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng cô cũng không thể nói với Ân Mộng rằng người gây ra họa chính là chú út của cô ta đúng không!
"Tô Tiểu Manh, cậu nói một câu có được không?"
Tô Tiểu Manh vùi mặt vào trong vòng tay, quyết tâm không hé răng.
Ân Mộng bình tĩnh, dời tủ đồ đã bị đạp đổ rồi dựng lên.
Một lúc sau, y tá bước vào đo nhiệt độ cho cô, lại truyền nước biển.
Cô vẫn còn sốt nhẹ, y tá nói hai ngày này rất dễ tái lại, khuyên nên nằm viện thêm hai ngày theo dõi.
Ân Mộng ở lại với cô trong bệnh viện cho đến chiều.
Quen biết Tô Tiểu Manh đã hơn một năm, chưa bao giờ thấy cô hồn bay phách lạc như vậy.
Cô luôn tràn đầy năng lượng, dù trời có sập cũng sẽ có sự thong dong của cô chống đỡ.
Nhưng dù trong lòng có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc không chịu đựng được.
"Mộng Mộng..."
"Chịu mở miệng rồi à?"
"Cậu trở về trước đi, tớ muốn ở một mình."
“Cậu như thế này, sao tớ dám để cậu ở đây một mình chứ?” Ân Mộng trợn mắt xem thường: “Mang thai không phải chuyện nhỏ, cậu vẫn nên thông báo cho cô chú đúng không?"
Tô Tiểu Manh vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không được! Tuyệt đối không được! Mình sẽ tự giải quyết!"
"...!Cậu vẫn không chịu nói người đó là ai à?"
"Mình cũng không biết..."
"Cậu cũng không biết ư?"
“Mình… mình thực sự không biết.” Cô cúi đầu, không dám nhìn Ân Mộng.
“Tô Tiểu Manh, cậu thật hồ đồ!” Ân Mộng nhất thời không biết mắng cô như thế nào nữa.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ, thở dài ôm lấy cô: "Tiểu Manh, trời có sập thì mình vẫn ở bên cạnh cậu mà, cậu suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho mình biết quyết định của cậu, mình sẽ giúp cậu."
Tô Tiểu Manh hít mũi, trong lòng cảm động, gật đầu: "Ừ."
Ân Mộng và Ân Thời Tu hẹn nhau về nhà cũ của nhà họ Ân vào buổi tối, vì vậy không thể tiếp tục ở cùng Tô Tiểu Manh, chỉ là trước khi đi còn dặn y tá theo dõi cô nhiều hơn.
Tô Tiểu Manh dựa vào trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự cảm thấy mình quá xui xẻo! Đầu tiên là bị một ông chú già ăn thịt mà không rõ lý do.
Mất rất nhiều ngày cô mới tiêu hóa được sự thật này, không dễ dàng gì mới khiến bản thân nghĩ thông, lại không ngờ rằng câu chuyện sẽ có phần tiếp theo...
Và tiếp theo của câu chuyện này xảy ra sau khi cô và Nhâm Ý Hiên tỏ tình với nhau.
Cô cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng như Nhâm Ý Hiên đã nói, dựa vào đâu anh ta lại cần một người phụ nữ không sạch sẽ lại không biết liêm sỉ chứ...
Có thai…
Hai chữ này thực sự khiến cô hoàn toàn hoang mang.
Ông chú kia rốt cuộc là con quái vật gì mà một lần là trúng chứ?
Cô chỉ cảm thấy da đầu đau nhức, nhất thời đáy mắt lại ươn ướt.
Tô Tiểu Manh ở bệnh viện ba ngày, tối ngày thứ ba làm thủ tục xuất viện, nhưng bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Trước đó Ân Mộng đã hứa với cô sẽ đến đón cô, nên cô ngồi ở sảnh đợi Ân Mộng sau khi hoàn thành các thủ tục.
Trước khi đi, những gì bác sĩ nói khiến cô có chút thất thần.
Cô bàng hoàng nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía mình, người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen có vài hạt tuyết rơi trên vai.
Một chiếc khăn màu nâu quấn quanh cổ...
Anh đi lại trong đám đông, nhưng rất dễ thấy.
Người này là...
Tô Tiểu Manh rùng mình! Gương mặt này thật quen thuộc.
Trong suốt ba ngày, cô đã băm nát khuôn mặt này trong đầu rồi.
Cái đầu này cũng đã bị cô giẫm không biết bao nhiêu lần.
Dù sao đó cũng là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới, có đầu cũng vô dụng.
Tuy nhiên, khi cô chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác, đó thực sự là Ân Thời Tu...
Cô ngọ ngoạy đứng dậy, rồi sau đó...!xoay người bỏ chạy!
Chúa ơi, người cô không muốn nhìn thấy nhất là anh đó! Tại sao ông già này lại ở đây chứ?
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới!
Ân Thời Tu nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi ngẩn người từ xa, không ngờ cô gái nhỏ nhìn thấy anh thì quay người bỏ chạy.
Anh khẽ cau mày..